Ván bài tiến đến phút cuối cùng, Nhạc Ức Tâm nhíu mi nhìn bài trước
mắt, ba quân bài mở ra là Hoa mai A, Hoa mai Q, Hoa mai K, mà lá bài
chết tiệt còn lại lại là Phương khối A.
Nàng bất lực liếc mắt nhìn Lăng Tử Trần một cái, tuy rằng nàng chưa
hiểu biết rõ về bài bạc, nhưng nàng đủ biết chỉ có một đôi thì không thể có cơ hội thắng.
Ngừng nghĩ ngợi, nàng nhìn bộ 3 quân 8 của vị khách bên trái kia, liền cảm thấy chính mình nhất định thua rồi.
Đã đến lượt cuối, nàng ngay cả dũng khí hé bài ra xem cũng không có,
thầm nghĩ chỉ mong được chạy ra khỏi nơi này nhảy xuống sông tự tử (Suy
nghĩ kì dị @.@).
“Một trăm vạn.” Lăng Tử Trần sắc mặt không thay đổi, tiếp tục đề cao
bảng giá. Nhạc Ức Tâm lập tức quay đầu lại dùng ánh mắt bảo hắn mau rút
lại tiền.
Nhưng Lăng Tử Trần không để ý của nàng ám chỉ. Hắn thật sự rất tin
tưởng nàng! Dùng trực giác của hắn phán đoán, nàng tuy rằng không phải
người thắng cuối cùng, nhưng thủ hạ Tiểu Ngô của hắn có thể thắng thay
cho nàng, cứ như vậy, hắn cũng không tổn thất gì.
Nhạc Ức Tâm liếc mắt thấy không có vị khách nào dám đặt thêm tiền,
liền cảm thấy thực tự trách. Tuy rằng Lăng Tử Trần tin tưởng nàng như
vậy, nhưng nàng lại hại hắn thua hết tiền, nói không chừng phụ thân của
hắn sẽ bởi thế mà đoạn tuyệt quan hệ.
“Lật bài.” Nhà cái vừa mới chỉ thị, tất cả các người chơi đều lật con bài mới bốc lên, Nhạc Ức Tâm đành phải chiếu theo mà làm.
Cuối cùng con bài chưa lật của nàng đã hé ra, là Hắc đào A! “Nhà cái thông ăn.”
Tuy rằng bộ ba A có ưu thế, nhưng nàng vẫn không thể bì được với bộ 4 của nhà cái.
Nàng dùng ánh mắt thật có lỗi quay đầu nhìn Lăng Tử Trần một cái, cho dù thắng toàn bộ khách, nhưng cuối cùng nàng vẫn thua nhà cái.
“Ừm, biểu hiện rất khá!” Lăng Tử Trần đi đến bên người nàng, ôn nhu an ủi nói. Kết quả như vậy đã đủ cho hắn vừa lòng rồi.
Theo kết quả quan sát của hắn, Nhạc Ức Tâm có được trực giác cùng vận khí tốt thiên phú, chỉ cần huấn luyện nàng thêm, nàng có thể ở sòng bạc đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
“Tôi như vậy có vượt qua cuộc thi được không?” Nghe xong lời an ủi
của hắn mà Nhạc Ức Tâm vẫn lo lắng, liên tục truy vấn. “Có tiến bộ.”
Lăng Tử Trần chậm rãi nói.
Đây cũng chưa phải là kết quả hoàn mỹ nhất, hắn muốn nàng trở thành
vai chính Long Dương Hào! Đến thời điểm đó, nàng sẽ chính là vương bài
hé ra trên tay hắn!
“Cám ơn anh.” Nhạc Ức Tâm cúi đầu nhận lời ca ngợi của hắn, trong lòng không thể kìm được cơn cao hứng.
“Tốt lắm, em đi nghỉ ngơi trước đi! Tôi tìm người chuẩn bị……” Lăng Tử Trần còn chưa dứt lời nói, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đã đến
bên người hắn.
“Lão bản, tối hôm nay đến phiên em phải không?”
“Em cứ đi trước chờ ta trong phòng.”
Nghe được lời đáp của hắn, trong lòng Nhạc Ức Tâm đột nhiên truyền
đến một cỗ đau đớn, đôi mắt cũng đầy ghen tuông. Hắn ở cùng một chỗ với
người con gái khác?
Lăng Tử Trần lập tức nhận ra tâm tình Nhạc Ức Tâm, hắn vẫy tay ra
hiệu cho nữ nhân kia rời đi, ôn nhu nói bên tai nàng:” Tức giận?”
“Không có.” Nhưng nàng vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn. Nàng nào có tư cách tức giận đâu?
“Cô ấy là biểu muội của tôi, em đừng hiểu sai.” Lăng Tử Trần tùy tiện tìm cái cớ lấy lệ, còn cố ý giả bộ dáng nghiêm túc trên mặt.
“Thực xin lỗi.” Nhạc Ức Tâm làm sao nhìn ra được hắn đang nói dối, ngược lại nhanh chóng tin tưởng, lấy lòng hắn.
“Không sao, tôi có thể hiểu được tâm tình của em.” Lăng Tử Trần cho
nàng một nụ cười tươi bao dung, tiếp tục lấy ngữ khí ôn nhu nói: “Nhanh
nghỉ ngơi đi! Hôm nay em chắc hẳn đã mệt muốn chết rồi.”
“Vâng.”
Cảm giác có người che chở thật tốt! Nhạc Ức Tâm vừa đi theo thuộc hạ
của Lăng Tử Trần về khoang của mình vừa nghĩ. Nhưng nàng lại không biết
rằng Lăng Tử Trần ở trong phòng lúc này đang cùng “Biểu muội” của hắn
mây mưa thất thường……
★※★※★※ “Tiểu tâm, nên rời giường!”
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Lăng Tử Trần đã dùng chìa khóa mở
cửa phòng Nhạc Ức Tâm ra, đến bên cạnh giường nàng thấp giọng gọi.
“Cho con ngủ nhiều thêm một chút.” Bình thường ở nhà nàng đều thói
quen lại giường đến cuối cùng một khắc, làm cho nàng lão ba thương thấu
cân não, mỗi ngày đều phải hoa thật nhiều thời gian kêu nàng rời giường.
“Tiểu tâm, mau rời giường!” Lăng Tử Trần tiền gần sát gương mặt đang
say ngủ nơi mộgn đẹp của nàng, lại một lần nữa thấp giọng gọi nàng. “Ba
thối, người thật sự rất phiền nha!”
Nói xong, chân Nhạc Ức Tâm tung ổ chăn ra đá một cước vào chính giữa bụng Lăng Tử Trần. “A!” Nàng đá thực quá chuẩn đó! [*Vanila: Đáng đời, đá cho a liệt dươg!!!~ )]
Lăng Tử Trần nghĩ nàng rõ ràng là cố ý, liền tức giận xốc chăn bông
của nàng lên, đang chuẩn bị bức nàng rời giường, nhưng nháy mắt, hình
ảnh nơi đó khiến hắn giật mình, kinh ngạc phát hiện — nàng cư nhiên loã
ngủ!
“Chết tiệt!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, sao phần thân dưới của hắn lại sản sinh phản ứng tự nhiên nhanh đến vậy?
Bình thường hắn vốn không có nhiều “thú tính” đối với những tiểu cô
nương trẻ tuổi như vậy, nhưng nàng lại có thể dễ dàng thức tỉnh dục vọng của hắn.
Thân thể của nàng hồn nhiên mà xinh đẹp, giống như một quả táo thanh
ngọt, dụ dỗ nam nhân khiến trong đầu họ bắt đầu nảy sinh ý niệm muốn
nhấm nháp nàng.
“Lạnh quá đi!” Không khí đột nhiên lạnh đi khiến Nhạc Ức Tâm bừng tỉnh, đôi mắt vẫn khép hờ, cả người nàng nằm đè lên tấm chăn.
Lăng Tử Trần vất vả lắm mới khắc chế được dục vọng của chính mình, đắp lại chăn bông cho nàng rồi mới rời khỏi phòng.
Hắn hiện tại hình như đã có một lý do khác để giữ nàng lại bên người, chính là chuyện này không nên phát sinh trong lúc nàng ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, mà nên vào tình huống lúc nàng thực sự tỉnh táo, nguyện ý
dâng hiến cho hắn.
Đúng vậy, hắn chẳng những muốn khiến cho Nhạc Ức Tâm yêu thương hắn mà còn muốn thân thể của nàng cũng phải yêu thương hắn!
★※★※★※
Không biết đã ngủ bao lâu, Nhạc Ức Tâm cuối cùng cũng rời giường, dụi dụi mắt xong, nàng mới nghĩ ra mình đang ở nơi nào.
Nguy rồi! Nàng mơ hồ nhớ rõ, buổi sáng từng có người đến đánh thức nàng, nhưng nàng lại thưởng cho người đó một cước mạnh mẽ……
“Mỹ nhân say ngủ cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?” Lăng Tử Trần gõ cửa
phòng ít người biết đến, khẽ cười hỏi: “Nếu em còn không dậy thì sẽ quá
thời gian cơm trưa đấy!”
“Thực xin lỗi.” Nhạc Ức Tâm hoang mang rối loạn khoác quần áo lên
người, sau đó liếc nhìn cái đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới phát hiện ra đã đến 12 giờ trưa.
Nàng quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tử Trần, trong mắt hắn ánh lên
một tia kì dị, khiến tim nàng đập nhanh đến khó hiểu. Ánh mắt hắn nhìn
nàng là có ý gì vậy?
“Ăn một ít trước đi! Lát nữa tôi sẽ dẫn em đi ‘thực tập’.” Lăng Tử
Trần mang ngữ khí ám muội nói. “Đúng rồi! Tôi còn một sự kiện muốn nhắc
nhở em, về sau em cũng giống nhân viên trên thuyền gọi tôi là ‘lão bản’
đi! Bởi vì tôi sợ nhỡ cha của tôi đột nhiên đến Long Dương Hào thị sát.”
“Vâng, em biết rồi.” Nhạc Ức Tâm sảng khoái đáp ứng, chỉ cần nàng có
thể trở thành người giúp Long Dương Hào kiếm tiền, như vậy phụ thân hắn
sẽ không có lời nào để nói.
“Tốt lắm.” Lăng Tử Trần gật gật đầu.
★※★※★※
“Ở trong này có thể thực tập cái gì?” Nhạc Ức Tâm có chút hoài nghi
nhìn khoang thuyền nhỏ hẹp, ở nơi này thì có gì đáng thực tập?
Đúng lúc nàng đang oán giận thì thào, tay quơ không cẩn thận làm rơi
hết những văn kiện trên bàn. “Thực xin lỗi.” Nàng chạy nhanh tới, cúi
xuống nhặt những văn kiện rơi tứ tung lên.
Một cỗ nhiệt của cơ thể nam tính từ phía sau truyền đến lưng Nhạc Ức
Tâm, làm cho nàng toàn thân không tự chủ được, nhẹ nhàng run run đứng
lên. Đây là “Thực tập” mà hắn nói sao?
“Lão bản, cầu xin người buông tay.” Nhạc Ức Tâm vội vàng nói. Khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng theo độ ấm của bàn tay hắn mà dần dần khô nóng,
tim đập cũng ngày càng dồn dập thêm.
Hắn quyết định giữ lấy nàng ngay lúc này, chỉ một giây thôi không muốn đợi thêm nữa. “Không cần……”
Nhạc Ức Tâm thập phần e lệ, nhưng sự ôn nhu của hắn khiến nàng dần
dần thả lỏng phòng bị, ngay cả thanh âm kháng cự cũng dần dần trở nên
mỏng manh.
Nhạc Ức Tâm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị chạm
phải điện, càng ngày càng nóng, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
“Có nghĩ đến hưởng thụ một lần không?” Lăng Tử Trần bế nàng đặt lên
bàn, nhẹ giọng hỏi. “Hưởng thụ cái gì?” Nhạc Ức Tâm mở to hai mắt, nhìn
hắn chăm chăm.
Tuy rằng nàng đại khái đã biết Lăng Tử Trần muốn làm chuyện gì với
nàng, nhưng nghe thấy hai chữ này từ chính miệng hắn vẫn khiến nàng cảm
thấy giật mình……
“Em rốt cuộc là muốn, hay là không muốn?” Lăng Tử Trần lấy tiếng nói
đã hơi khàn khàn hỏi. Nhìn tiết tấu hô hấp hỗn loạn của nàng, Lăng Tử
Trần càng cảm thấy mình muốn nàng.
Nhạc Ức Tâm dùng hai tay che che trước ngực, muốn kháng cự sự xâm lược của hắn, lại bị hắn một phen gạt ra.
Chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác ôm lấy nàng lại tuyệt đến như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT