Hiện giờ, Ma Đức Sinh đang chăm chú nhìn vào ánh mắt của Độc Phách. Hắn không nhìn bất kỳ chỗ nào khác ngoài ánh mắt của Độc Phách.

Cao thủ chân chính mới có được thái độ như Ma Đức Sinh, nhưng trái lại, hắn cảm thấy thất vọng. Không chỉ là thất vọng mà còn là sự hồ đồ pha lẫn ngạc nhiên, bởi vì trong đôi mắt Độc Phách, hắn không nhìn ra được bất cứ dấu hiệu nào của tình cảm.

Đôi mắt của Độc Phách vẫn như cũ, luôn luôn khép hờ, nhãn thần u trầm, bình tĩnh, thản nhiên...

Độc Phách cầm nghiêng nghiêng Tế Hồn Câu lặng lẽ đứng đó như một pho tượng đá. Toàn thân không thấy một chút lay động, ngay cả hơi thở cũng dường như không có.

Chàng trầm mặc như vậy, ngưng đọng như vậy giống như dòng sông sâu, không đoán được đáy sông.

Song phương ngưng trọng.

Không khí chung quanh dường như bị ngưng kết lại, nặng nề.

Nam Cung Vũ vẫn đứng bên cạnh lược trận, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nhìn thấy hai người ngưng trọng chờ đợi giao phong, trái lại lão cảm thấy tim đập liên hồi, huyết mạch căng cứng, lão không chịu nổi sự nặng nề bao trùm....

Lão biết cao thủ tương đấu, càng xuất hiện lâu tình trạng ngưng thần quan sát thăm dò như vậy thì kết quả càng hung hiểm. Kết quả chỉ cần một chiêu đã biết thắng bại, thắng bại vừa phân đã biết ngay sinh tử.

Ma Đức Sinh vẫn bất động.

Độc Phách cũng yên lặng.

Đột nhiên đôi mắt khép hờ của Độc Phách mở bừng ra.

Ma Đức Sinh toàn thân khom lại, thân hình áp sát Độc Phách, lưỡi đao chúc xuống, rít lên những tiếng kỳ lạ như một con quái xà. Lãnh quang lóe lên, hàn khí bắn thẳng vào yết hầu đối phương.

Độc Phách không chút di động...

Ánh điện chớp lóe phát ra từ thanh đao đang cầm nghiêng cũng giống như bông lửa bắn tung tóe rơi xuống, ánh lửa vừa nháng lên thì thanh đao cũng bay đi.

Thân hình Ma Đức Sinh co lại...

Một màn sáng lấp lánh theo thế co người của hắn bao trùm khắp nơi, những tiếng leng keng vang lên.

Tế Hồn Câu đã thu hồi lại, còn Ma Đức Sinh bị chấn động, phải lui lại ba bước.

Giơ tay cầm chặt Tế Hồn Câu vừa thu hồi lại Độc Phách vẫn đứng ở tư thế cũ, tay cử cao Tế Hồn Câu.

Ma Đức Sinh cũng đã đứng vững, lưỡi đao của hắn không phải đang chúc xuống đất mà là giắt sau vai trái, bộ dạng như nông dân vừa vào thành, thắt lưng đựng tiền cột sau lưng. Hình ảnh thật tức cười.

Nhưng Độc Phách không cảm thấy tức cười, một chút cũng không cảm thấy tức cười.

Nam Cung Vũ tỏ ra khẩn trương hơn, lão thở ra một hơi rồi lại hít vào một hơi khác. Lão một mặt cảm thấy vui mừng, một mặt cảm thấy âu lo. Vui mừng vì chiêu thứ nhất không mất mạng người, âu lo là chiêu thứ hai sắp triển khai trước mắt. Chỉ e rằng, song phương đều quyết sinh tử.

Thần thái của Ma Đức Sinh vẫn trầm ổn, chỉ một điều duy nhất khác với bình thường là ngực hắn hơi nhấp nhô, tay cầm đao thì vẫn tràn đầy uy lực.

Độc Phách vẫn lạnh lẽo, u trầm, Tế Hồn Câu vẫn bất động, nghiêng nghiêng. Tư thế cầm đao của chàng như là đã trải qua một trăm năm, một ngàn năm rồi, mãi mãi vẫn như vậy.

Đôi mắt chàng không phải khép hờ như thường nhật, mà hoàn toàn mở ra, vừa to, vừa sáng.

Lúc này, Ma Đức Sinh vọt lên không trung, nhưng cự ly không cao, chỉ khoảng bảy tám thước. Vì thế, hắn bổ xuống rất gần, hơn nữa, tốc độ cực kỳ nhanh...

Tế Hồn Câu như một dải cầu vồng, từ chính diện mà đâm thẳng lên.

Ánh quang xé không khí, âm thanh phát ra chói tai như tiếng xé vải. Trong chớp mắt, hùng khí chấn động cuồn cuộn như những đợt sóng vô hình, cao thấp không đều. Uy lực của một đao khiến cho đất trời đổi sắc.

Vòng tròn hàn quang chụp xuống hốt nhiên bị bắn ra, hóa thành từng tia điện tan biến vào hư không.

Ma Đức Sinh dạt xuống, lảo đảo lùi năm sáu bước rồi mới đứng yên. Độc Phách cũng đã thoái lui hai bước, sắc mặt trắng xanh, hổ khẩu của hai bên đều rớm máu.

Hớp mạnh một hơi không khí, Ma Đức Sinh thanh điệu vẫn trầm ổn, như một thói quen thường nhật :

- Hay lắm, Độc Nhất Đao không hổ là Độc Nhất Đao!

Độc Phách lãnh đạm nói :

- Nhất đao không thành, nhị đao cũng không thành. Ma lão huynh, danh hiệu này của ta đã bị huynh nghiến nát rồi!

Trên khuôn mặt khôi ngô của Ma Đức Sinh xuất hiện một nụ cười nhẹ, chậm rãi nói :

- Độc Phách, ngươi khiêm tốn rồi! Lấy ta mà nói, xưng là Cửu Bộ Đoạt Mệnh, e rằng thập bộ cũng đã thi triển rồi, đã không đoạt mệnh lại còn chịu thiệt thì còn lời gì để nói nữa?

Hơi do dụ, Độc Phách hỏi :

- Ma lão huynh! Không đánh nữa sao?

Hai tay giang ra, Ma Đức Sinh gượng cười nói :

- Đương nhiên không đánh nữa, còn nếu đánh nữa, ta lấy gì để đánh với ngươi? Dùng binh khí còn không ngăn được, dựa vào tay không ắt hẳn sẽ mất mạng.

Độc Phách cười nói :

- Đa tạ lão huynh thành toàn!

Ma Đức Sinh nói :

- Có gì là thành toàn hay không thành toàn, ngươi đừng có khiến cho ta buồn thêm. Độc Phách huynh, nói thật, vừa rồi ta như cưỡi trên lưng cọp khó xuống, một lời đã thốt ra làm sao nuốt lại được? Biết trước là không thủ thắng, ta chỉ là cố gượng ra chiêu thôi.

Độc Phách vôi nói :

- Cũng trách bọn tại hạ đến đây quá trùng hợp khiến cho lão huynh sinh lòng nghi kỵ.

Ma Đức Sinh nghiêm giọng nói :

- Sau khi ta biết được thân phận của nhị vị, ta đã đoán định nhị vị không thể là đồng đảng của họ Đồ. Sở dĩ ta ngoan cố động thủ là vì muốn giữ thể diện. Nỗi khổ của ta xin tha thứ, sự thật thì ta cũng không phải kẻ ngông cuồng vô lý.

Độc Phách ngẩng đầu lên nói :

- Tại hạ hiểu! Vì vậy bọn ta không nên tiếp tục đánh nữa.

Ngừng một lát, chàng lại hỏi :

- Ma lão huynh! Không hiểu lão huynh và Đồ Trường Thanh ước hẹn với nhau ở đây là vì nguyên nhân gì?

Ma Đức Sinh nghiến răng nói :

- Nói thực không ngại, một tháng trước đây Đồ Trường Thanh cướp sạch nhà của biểu đệ ta. Lúc đó, biểu đệ ta có nói quan hệ giữa ta và hắn. Đáng hận là họ Đồ không màng đến điều này, một chút cũng không nể mặt. Sau đó, biểu đệ ta chạy đến khóc lóc với ta. Ngươi nói xem, mối hận này ta làm sao mà nhịn được? Trải qua một thời gian tra xét, cuối cùng cũng tìm được hang ổ của Đồ Trường Thanh, không may hắn đã ra ngoài. Vì thế, ta để lại cho hắn một bức thư, hẹn hôm nay tới nơi này giải quyết vấn đề. Không ngờ họ Đồ chẳng đến mà quý vị lại xuất hiện đầy mờ ám.

Độc Phách nói :

- Rủi mà thành may, bọn ta không vì sự hiểu lầm này mà sinh ra hiểu lầm. Nếu không, không chỉ họ Đồ cười giễu mà thiên hạ cũng cười vào mặt.

Ma Đức Sinh mỉm cười nói :

- Việc này các hạ yên tâm, ta đã sớm chu toàn.

Nói đến đây, hắn vội quay lại hỏi Độc Phách :

- Đúng rồi! Các vị đến nơi này để tìm Đồ Trường Thanh là vì lý do gì?

Độc Phách nói :

- Thủ đoạn của họ Đồ tạo ra màn kịch cướp của kẻ cướp, sau đó còn sát nhân diệt khẩu. Hắn tàn ác đến vậy, bọn ta đương nhiên không thể bỏ qua!

Ma Đức Sinh là lão giang hồ, kinh nghiệm dày dạn, thông hiểu nhân tình. Độc Phách không nói rõ chi tiết “cướp của ăn cướp” thì hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói suy nghĩ trong lòng ra :

- Đồ Trường Thanh này quả thực không phải con người!

Độc Phách đang định tiếp lời, thì trong bóng đêm, Nam Cung Vũ đã vội chạy đến, hai tay cầm thanh đao mà Ma Đức Sinh làm văng ra ở xa. Lão đưa lên nói với Ma Đức Sinh :

- Ấy! Ma lão ca, đao của người tìm thấy rồi đây!

Ma Đức Sinh lên tiếng cảm ơn rồi tiếp lấy đao, thanh âm tỏ ra thân thiện với Nam Cung Vũ :

- Văn võ chúng ta đều đã thử qua mà còn chưa thỉnh giáo danh hiệu của các hạ là gì?

Nam Cung Vũ cười nói :

- Tại hạ Nam Cung Vũ!

“A” một tiếng, Ma Đức Sinh hỏi :

- Lão chính là Thất Xảo Thương Nam Cung Vũ?

Cười ha hả, Nam Cung Vũ nói :

- Nếu so với thanh bảo đao của Ma lão ca, thì thanh thương gãy của ta một chút cũng không xảo diệu!

Ma Đức Sinh nói :

- Nói hay, nói hay! Nam Cung Vũ, huynh không phải đang mở một tiệm tạp hóa phát đạt ở Phúc Thuận đại lộ Đông Quan thành hay sao?

Nam Cung Vũ có chút ngạc nhiên :

- Ngay cả việc này lão ca cũng biết?

- Truyền ngôn trên giang hồ vừa nhanh vừa rộng, ta còn nghe nói tiệm tạp hóa đó chỉ có tác dụng liên lạc. Còn việc phát tài lại do một con đường khác, chẳng qua con đường phát tài của huynh là chính đao.

Cười hăng hắc, Nam Cung Vũ nói :

- Ma lão ca chẳng hổ danh là nhân vật lợi hại. Việc kinh doanh của tại hạ cẩn mật là thế, vậy mà lão ca thậm chí còn chưa biết nhân dạng thì đã tỏ tường. Chuyện như vậy...

Ma Đức Sinh vừa giắt thanh đao ra sau lưng, vừa ra vẻ dày dạn nói :

- Có lúc tự mình cho là việc bí mật cũng chưa hẳn là việc bí mật. Giống như tiệm tạp hóa của huynh cũng như hang ổ của Đồ Trường Thanh, chỉ cần người ta có ý một chút thì thế nào cũng phát hiện ra được.

Độc Phách nghe vậy chợt hỏi :

- Ma huynh, không hiểu hang ổ của Đồ Trường Thanh nằm ở đâu? Không biết huynh có từng thấy qua?

Ma Đức Sinh cười nói :

- Huynh không bỏ việc “cướp của ăn cướp sao”?

Độc Phách thản nhiên nói :

- Cũng không phải hoàn toàn không bỏ được, chỉ là có một chút không can tâm. Bọn ta đã phí không biết bao nhiêu tâm lực, vật lực, vậy mà họ Đồ kia chỉ ngồi không mà lại được hướng. Kỳ thực ta không quen chịu đựng những việc như vậy!

Gật đầu, Ma Đức Sinh nói :

- Từ đây đi về phía Tây chừng hai mươi dặm, có một tiểu trấn tên gọi Tam Tài Phủ. Trong trấn có một khách sạn rách nát tên là Viễn Lai. Các người đoán xem chủ nhân của khách sạn Viễn Lai là ai? Chính là Đồ Trường Thanh.

Nam Cung Vũ ra vẻ khó chịu nói :

- Cái gì? Ngoài cướp của giết người, họ Đồ còn mở cả khách sạn nữa sao?

Ma Đức Sinh nói :

- Tại sao hắn lại không thể mở khách sạn? Nam Cung huynh, huynh cũng mở được tiệm tạp hóa đó thôi! Đương nhiên, ở phương diện khác không thể đem huynh ra mà so sánh. Ý đệ nói, huynh cao thượng hơn nhiều!

Nam Cung Vũ khiêm nhường nói :

- Ma lão ca quá khen.

Nhìn sắc trời, Ma Đức Sinh ôm quyền nói với mọi người :

- Họ Đồ không đến, đệ không thể ở đây chờ đợi mãi. Chuyến đi Tam Tài Phủ, xin mời nhị vị lên đường. Lần này xin dung không thể đồng hành, núi cao, sông dài sau này ắt còn gặp nhau.

Độc Phách và Nam Cung Vũ cùng nhau hồi lễ. Ma Đức Sinh gọi hai vị huynh đệ thủ hạ rồi đi khỏi. Ba người bọn họ đều dùng bộ hành mà cất bước, xem ra xe ngựa của họ đã để ở một nơi nào khác.

Tay xoa cằm, Nam Cung Vũ nhíu mày :

- Lần mua bán này không hiểu vướng phải tà khí nào mà toàn gặp bất lợi, không ngừng phong ba. Cục diện này nằm mộng cũng không thấy được lại xuất hiện. Kiếm mấy đồng lời quả thực càng lúc càng khó!

Độc Phách trầm ngâm nói :

- Nam Cung huynh, ý huynh bước tiếp theo ta phải làm gì?

Nam Cung Vũ nói :

- Mấu chốt là đôi Bích Ngọc Uyên Ương, đệ còn hứng thú truy tìm không?

Độc Phách khẳng định nói :

- Phí bao nhiêu tâm sức như vậy, chả lẽ lúc này lại buông tay?

Nam Cung Vũ nói :

- Nói đúng lắm! Độc Phách đệ nói xem bọn họ Đồ có mưu kế gì? Chiếu lý mà nói, dựa vào bản lãnh của hắn thì không thể không đến ước hẹn với lão họ Ma. Sự thực thì hắn không đến nơi này, mà thừa cơ hội đi đâu? Nguyên nhân hắn không đến ước hẹn phải được làm rõ!

Độc Phách cất Tế Hồn Câu, khép hờ đôi mắt nói :

- Đệ nghĩ câu trả lời cho thắc mắc của huynh không phức tạp. Họ Đồ không đến ước hẹn với Ma Đức Sinh hiển nhiên có ý như vậy: Hoặc giả hắn không dám đến ước hẹn vì khó nắm bắt phần thắng, hoặc giả hắn cho là không đáng để đến. Nam Cung huynh, người thành danh trên giang hồ rất nhiều, không nhất thiết tư tưởng quan điểm đều giống nhau. Có người lấy danh làm trọng, có người lấy lợi làm trọng. Họ Đồ có cách nghĩ riêng của hắn.

Nam Cung Vũ ngắt lời :

- Thế thì đệ xác định là hắn không thể đến?

Độc Phách nói :

- Không sai, muốn đến đã đến từ sớm. Huynh nên biết đối tượng của hắn chính là Ma Đức Sinh ngoài ra còn có bọn ta nữa...

Nam Cung Vũ nói :

- Nói như vậy thì bọn ta có chờ cũng hoài công? Độc Phách, đệ có nghĩ rằng lúc này họ Đồ dám trở về hang ổ hay không?

Độc Phách nói :

- Đệ nghĩ lúc này họ Đồ không thể quay trở về hang ổ, vì hắn nghĩ đến việc Ma Đức Sinh phải chờ cả ngày, tràn đầy giận dữ mà xông vào khách sạn tìm hắn. Hắn đã không muốn đối diện trực tiếp với họ Ma, vậy chỉ còn cách ẩn nấp. Vấn đề là chỗ hắn chuẩn bị ẩn nấp trong bao lâu?

Nam Cung Vũ buồn rầu nói :

- Như vậy thì không có mục tiêu để tìm rồi! Cho dù bọn ta có đến khách sạn ở Tam Tài Phủ mà không gặp được họ Đồ thì cũng đâu có nghĩa lý gì? Lẽ nào lại chờ đợi ở đây như một con gà ngốc?

Nghĩ ngợi một lúc, Độc Phách nói :

- Nhưng mà nói chung, đi đến đó không chừng tình hình có thể phát triển mới mẻ. Nếu không cũng có thể bắt một tên kiểu như Giả Ngưu ra mà bức cung, ít nhiều cũng có thu hoạch.

Nam Cung Vũ miễn cưỡng nói :

- Cũng được! Dù gì ngoài con đường Tam Tài Phủ ra trước mắt bọn ta cũng không còn con đường nào khác để đi.

Màn đêm dày đặc, gió thổi càng lúc càng lạnh lẽo.

Hai người trở lại đường lộ, bước chân của họ có chút mệt mỏi.

Giang hồ hung hiểm, ngoài biết chịu đựng hung hiểm ra, còn phải có mưu trí.

* * * * *

Ma Đức Sinh từng hình dung khách sạn mang tên Viễn Lai này là một khách sạn rách nát. Độc Phách và Nam Cung Vũ tới đó, tận mắt nhìn thấy hiện trường mới biết cách nói của họ Ma không hề khuếch đại.

Viễn Lai khách sạn nằm bên dòng sông lớn ở Tam Tài Phủ, không những rách nát tồi tàn mà còn rất dơ bẩn.

Hai tầng lầu lợp ngói, không hiểu đã xây dựng từ niên kỷ nào mà đen đùa, cũ kỹ. Cái sân trước mặt chẳng có cây cối, chỉ cột mấy con tuấn mã, cạnh đó có một chiếc xe. Ngay cả bảng hiệu treo dưới mái hiên cũng đã mờ nhạt, lung lay như muốn rớt.

Khách sạn như vậy không hiểu mở ra cho ai ở?

Ngồi trên ngựa, Nam Cung Vũ nhờ có ánh nắng ban mai mà tỉ mỉ quan sát khách sạn từ bờ sông, vừa quan sát vừa lắc đầu quầy quậy :

- Trời ơi, đây cũng là nơi để người ở sao? Làm sao mà ra nông nỗi này? Họ Đồ không phải mở khách sạn mà là mở ổ chuột thì đúng hơn!

Độc Phách ngồi trên con Phiêu Vân, uể oải nói :

- Hắn vốn không phải mở khách sạn, cũng như huynh vốn không phải mở tiệm tạp hóa. Nếu là buôn bán mờ mờ ảo ảo giấu bên trong, đâu cần cực khổ chấn chỉnh doan nghiệp này?

Nam Cung Vũ tranh biện nói :

- Chí ít ngoài mặt ta còn làm cho giống như tiệm tạp hóa, còn họ đồ làm ra việc nửa vời thế này, thiên hạ vừa nhìn vào là biết ngay không phải kinh doanh chính tông.

Ngáp dài một cái, Độc Phách nói :

- Cũng chẳng ai bảo huynh phải vào ngủ trong khách sạn của hắn, mặc hắn làm thiệt hay làm chơi. Hiện giờ bọn ta chờ ở đây hay đi thẳng vào trong mà tìm người?

Nam Cung Vũ nói :

- Ta phán đoán trận này Đồ Trường Thanh không thể trở về, bọn ta bôn ba cả một đêm đã mệt rồi, tất nhiên là phải tìm một chỗ ngủ dưỡng thần rồi hẵng đi tìm người.

Độc Phách nói :

- Cũng tốt, nhưng không được quá trễ, tránh việc Bích Ngọc Uyên Ương ra khỏi tay Đồ Trường Thanh, như vậy càng phiền toái hơn.

Nam Cung Vũ nói :

- Ta hiểu rồi, đệ xem đến đâu mà ngủ đây?

Không chờ họ Đồ trả lời, lão tiếp luôn :

- Nhưng quyết không phải là khách sạn của họ Đồ!

Độc Phách cười nói :

- Dù gì cũng ngủ không lâu, chi bằng chúng ta tìm một nơi yên tĩnh mà lại ở gần đây ngủ một lát. Màn trời chiếu đất cũng không sao. Huynh có đem theo chăn màn gì không?

Nam Cung Vũ nói :

- Có mang, cũng được, bọn ta đi tìm chỗ ngủ.

Tam Tài Phủ vốn là tiểu trấn thôn dã, ra khỏi trấn khắp nơi đều hoang vu tĩnh mịch.

Độc Phách chọn mấy gò cao bên cạnh đường đi Trên gò còn có mấy rừng cây rậm rạp, có thể che ánh sáng mặt trời rất thích hợp.

Trong rừng cây, họ tìm đến một góc cỏ dại, trên mặt đất hơi khô vàng. Chung quanh cây cối nhấp nhô che khuất, vây lại như một cái lồng thiên nhiên, thật thuận tiện cho người ngựa nghỉ ngơi.

Nam Cung Vũ lấy tấm thảm ra, duỗi người nằm thằng lên trên, lại kéo một góc thảm phủ lên người, sắc mặt vô cùng vừa ý nói :

- Thật là thoải mái, chí ít là khoáng đạt, sạch sẽ hơn nhiều so với cái khách sạn của họ Đồ kia.

Độc Phách ngồi dưới một gốc cây, hai mắt nhắm lại, hai tay đặt trên gối, trầm mặc điều hòa hơi thở, thần khí thong dong.

Quay trở người, Nam Cung Vũ hỏi :

- Đệ không ngủ đi một lát?

Độc Phách mở mắt mỉm cười :

- Ngồi điều tức cũng có hiệu quả như nằm ngủ, hơn nữa trong lúc điều tức có thể giữ được sự cảnh giác cao.

Nam Cung Vũ ngáp dài đáp :

- Ta thì không được, phải nằm xuống ngủ mới có tinh thần. Nếu chỉ ngồi không cảm thấy bứt rứt ngứa ngáy, không thể hết buồn ngủ được.

Độc Phách nói :

- Ngày tháng an nhàn của huynh đã quá lâu rồi. Sự thích ứng gian khổ trong bất tri bất giác đã dần thoái hóa. Nam Cung huynh, nếu huynh ngày ngày đối mặt với nguy hiểm, ngủ phải gối đầu lên đao, đệ đảm bảo lúc nào huynh cũng có thể ngủ được, đứng cũng có thể ngủ.

Co người trong chăn, Nam Cung Vũ mơ hồ nói :

- Còn chưa đến lúc đó, cớ gì phải chịu khổ? Khi bị bức đến nước như vậy, tự nhiên ta sẽ thích ứng.

Độc Phách trầm mắt, không nói. Qua một lúc thấy tiếng ngáy của Nam Cung Vũ vang lên đều đều. Nhưng điều quái dị là hình như ngoài tiếng ngáy của Nam Cung Vũ, Độc Phách còn thấy lẫn vào những âm thanh quái dị.

Thanh âm đó giống như người nói chuyện, ở trên đầu góc đất này mà nói chuyện.

Mở mắt hé lên, Độc Phách ngưng thần lắng nghe. Không sai, quả thực đang có người nói chuyện, vị trí là phía trên của góc đất này.

Góc độ mà bọn Độc Phách ở khuất tầm nhìn, kẻ trên người dưới không ai nhìn thấy ai.

Hơi suy nghĩ, chàng lập tức thuận theo góc đất mà men lên trên. Đến một chỗ nhô ra hình vòng cung thì phát hiện ba người và ba ngựa đang quây quần không biết là làm việc gì.

Ba con ngựa tùy ý quanh quẩn, ba người thì quây thành một đám. Trong đó có một người buông hai chân ngồi lên một tảng đá ngang, còn hai người thì đứng hai bên. Cảnh tượng giống như người đang ngồi hỏi người đứng.

Độc Phách cẩn trọng, dựa vào lùm cây mà tiếp cận mấy người phía trước. Đến lúc nghe được rõ ràng từng lời nói của đối phương, chàng mới dừng lại.

Ở đây trường hợp này, trực giác báo cho chàng biết bọn này thật khả nghi, hết chín phần là kẻ xấu.

Tên ngồi trên đá, bất luận là hình dáng hay cử chỉ, đều giống kẻ cầm đầu. Tên này mặt ngựa dài ngoằng, sắc diện hơi đen, không phù hợp nhất là cái mũi tẹt. Cái mũi này khiến cho khuôn mặt càng mất cân đối, khiến cho người ta vừa xem đã nghĩ, không hiểu từ đâu có một khuôn mặt xấu xí đến như vậy.

Hai kẻ đứng, một tên vóc dáng bình thường, trên gò má nổi một mụn ruồi, lông đen cứng như sợi kẽm. Một tên hơi mập, trên cái cổ ngắn ngủn là cái đầu tròn như quả dưa.

Bộ dạng hai tên hai bên thật cung kính, dường như tên đang ngồi là tổ sư của bọn chúng vậy.

“Lão đại” ngồi trên tảng đá, tay vuốt vuốt cần cổ như mắc nghẹn gì. Râu trên mép xanh rì đã mọc khá dài.

Hiện giờ thanh âm của hắn có vẻ nghi hoặc :

- Đoạn Nhất Phong, mi thật điều tra rõ rồi chứ? Ma Đức Sinh quả thực không quay trở lại khách sạn tìm ta?

Tên gọi Đoạn Nhất Phong khom người, gió thổi phất phơ mấy sợi lông trên mụn ruồi đen :

- Đầu nhi an tâm! Trong ngoài thuộc hạ đều hỏi qua, quả thực không có ai nhìn thấy Ma Đức Sinh đến. Tả hữu khách sạn thuộc hạ, ai cũng đi mấy vòng, đều không thấy tung tích hắn.

Sắc mặt đầu nhi không vì thế mà nở ra, hắn ngẩng mặt trầm tư một hồi, lộ ra tâm tư trùng trùng nói :

- Mẹ nó! Ma Đức Sinh, như vậy không giống tác phong thường nhật của hắn. Trước nay, có kẻ đắc tội với hắn, nếu không tìm rõ trắng đen, hắn quyết không buông tha. Tại sao lần này hắn can tâm thoái lui? Sự tình không đơn giản như vậy họ Ma nhất định có kế sách khác.

Đoạn Nhất Phong tiếp lời :

- Nhưng mà đến nay họ Ma chưa xuất hiện là sự thật. Hắn ước định bọn ta đến Tân Gia điếm đàm phán. Tân Gia điếm cách nơi này chưa đến hai mươi dặm, hắn ở không nơi đó chờ bọn ta, thiết tưởng nếu có muốn đến đây tìm kiếm thì cũng đã đến rồi!

Tên đầu tròn như quả dưa nói :

- Họ Ma hành sự ác độc, làm việc bất nghĩa, không chừng giữa đường xuất hiện việc gì rồi cũng nên?

Trợn mắt nhìn tên vừa lên tiếng, “Đầu nhi” nổi giận nói :

- Mi muốn có những sự tốt đẹp này nên tự gạt lấy lòng mình. Phiền phức trên đời nếu dễ dàng cởi bỏ như vậy, thì bọn ta đã phủi tay an nhàn mà ăn hạt cơm thái bình rồi, đâu còn mò mẫm ở đây, lặn lội đau thương. Hứa Vinh ơi Hứa Vinh, nếu như một ngày ngươi mất đi cái đầu mà không hiểu tại sao mất, thì ta cũng không cảm thấy chút chi kỳ lạ.

Hứa Vinh cười khan nói :

- Đại ca! Thuộc hạ chỉ mong vậy. Gã họ Ma kia chắc chắn có một ngày sẽ gặp quỷ.

Khoát tay, “Đầu nhi” nôn nóng :

- Có tin tức gì của Giả Ngưu không?

Đoạn Nhất Phong vội nói :

- Còn chưa có. Thuộc hạ đang nghĩ, tên tiểu tử này có khi còn nằm ở một chỗ nào đó, ngủ một giấc no nê rồi mới về.

“Đầu nhi” chau mày nói :

- Giả Ngưu không thể hồ đồ như vậy, bọn ta hẹn hắn nơi Từ đường Lý gia để bàn chuyện mua bán. Việc này trọng đại như thế, hắn quyết không thể tìm một chỗ mà ngủ. Đoạn Nhất Phong, ta lo sợ Giả Ngưu xảy ra chuyện!

Đoạn Nhất Phong nói :

- Không được đâu, dựa vào bản lãnh của Giả Ngưu, đừng nói thu thập một tên Uông Bình, ngay cả ba tên Uông Bình cũng thừa sức. Địa điểm hành sự lại ở phía sau Hoàng Sa Thần, ngay cả bóng quỷ cũng không có, cơ hội xảy ra chuyện quả thực không có một mảy may.

Đầu nhi trầm giọng nói :

- Nói như vậy cố nhiên không sai. Nhưng đến nay, hành tung Giả Ngưu không thấy cũng là sự thật. Đoạn Nhất Phong, chờ đến sau khi trời tối nếu như Giả Ngưu vẫn chưa xuất hiện, bọn ta không chừng phải chịu cực, trở lại Hoàng Sa Thần mà tìm người.

Đoạn Nhất Phong nói :

- Vâng, hoàn toàn do Đầu nhi phân phó!

Đầu nhi nói :

- Đề phòng Ma Đức Sinh quấy rối, bọn ta phải cẩn trọng một chút. Hôm nay và ngày mai tạm thời không trở về khách sạn. Qua hai ngày, xem tình hình thế nào rồi sẽ định liệu. Mi tỉ mỉ dặn dò người trong điếm đề cao cảnh giác, trong ngoài tăng cường phòng vệ cẩn thận. Nếu phát hiện có phong phanh gì, lập tức theo ám hiệu đã định thông tri cho ta. Còn nữa, Hứa Vinh mi dặn Triệu Tà Nhãn và Phan Tam Ma ở Tam Tài Phủ cũng phải lưu tâm.

Sau bọc cây, Độc Phách nhè nhẹ rút lui về.

Chàng một mặt êm ái tuột người xuống, một mặt nén cảm giác muốn cười to một trận. Việc thiên hạ, không may cố nhiên đã nhiều, mà may mắn cũng không ít. Giống như bọn người chàng vừa mới gặp, chẳng phải bọn Đồ Trường Thanh mà bọn chàng đi rách cả đế dày không tìm ra đó sao? Làm sao cũng không ngờ được lại gặp ở nơi này.

Sự tình bất luận xoay chuyển thế nào, số mạng đã định sẵn rồi, muốn chạy, chạy không khỏi muốn tránh, tránh không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play