Trong buổi sáng lạnh lẽo như vậy. Nam Cung Vũ cũng có cách từ bên ngoài tìm được một túi thức ăn mang về. Tay kia còn xách một thố canh.Trong bao giấy còn có hàng mấy món điểm tâm bánh nướng, thịt lửa quay, mấy khoanh hành... thố canh đó hãy còn nóng hổi.
Độc Phách đang đói cồn cào, chàng vừa nhai ngấu nghiến thịt lửa quay, vừa nhìn Nam Cung Vũ đem thố canh đút cho Phùng Đức Ân.
Trải qua một đêm phục dược, điều tức, vị Tuần kiểm của Độc đường Quỷ Vương kỳ này tình hình đã tốt hơn nhiều. Nghe tiếng chép chép nuốt canh của hắn đủ biết khẩu vị không tồi không thể chết được.
Nam Cung Vũ cẩn thận, chăm sóc Phùng Đức Ân, rồi không ngừng nhắc nhở :
- Chậm một chút. Uống chậm một chút. Đừng để nóng lưỡi.
Nuốt miếng thức ăn xuống cổ, Độc Phách cười nói :
- Bằng hữu! Huynh thật có bản lãnh. Ra ngoài đi một vòng, không những đem thức ăn trở về mà còn thêm một thố canh nóng. Nhưng trời sáng như vậy, huynh đi đâu mà tìm chứ?
Nam Cung Vũ “hừ” một tiếng :
- Có tiền mua quỷ mua thần cũng được, huống hồ chút đồ chơi này. Nói đến bản lĩnh, huynh không có, còn nói tiêu tiền thế nào là điều huynh tâm đắc. Chuyện này đệ so với huynh thật kém xa một trời một vực.
Lại xé thêm một miếng bánh nướng, vừa ăn Độc Phách vừa nói :
- Điều này đệ thừa nhận. Không những thừa nhận huynh biết tiêu tiền hơn đệ, càng thừa nhận huynh biết kiếm tiền hơn đệ. Mua bán, làm ăn của huynh đệ ta, nếu không có kế của huynh thì từ đâu có tiền vô nhiều như vậy.
Nam Cung Vũ thẳng thắn nói :
- Ơ! Đây là lời nói thực. Tìm tài lộ, luận ngân lương, đệ không thua gì huynh, nếu không phải đệ tiêu pha quá nhiều, thì đã phát tài từ mấy năm trước rồi. Mọi người đều phát...
Đang nói, mắt thấy canh trong thố đã uống hết, lão đẩy thố ra, thuận tay dùng tay áo của mình lau miệng cho Phùng Đức Ân, rồi vỗ nhẹ lên vai hắn mấy cái, cực kỳ thân thiết nói :
- Thế nào, bát canh ngon chứ? Là ta bảo chúng gấp rút nấu nướng, trong canh còn thêm nhiều loại bổ dược rất công hiệu đối với điều thần dưỡng khí, bảo dưỡng nguyên thể. Hi... hi... uống bát canh này rồi, thấy mặt huynh đệ hồng hào, toàn thân có sức, đủ biết đã thoát khỏi tử hoàn sinh.
Độc Phách suýt chút nữa phun miếng bánh trong miệng ra. Chàng bụm miệng, nén cười nói :
- Bất quá là một thố canh thôi, nghe huynh nói như vậy giống như đã cho Phùng lão huynh ăn tiên đơn dược quả gì.
Nam Cung Vũ liếc Độc Phách một mắt nói :
- Mẹ nó! Bát canh này đệ biết huynh phải mất bao nhiêu công lao đi tìm không? Không tin, đệ cũng đi tìm một bát thử xem.
Phùng Đức Ân lúc này đã phấn chấn tinh thần. Tuy vẫn còn suy nhược, tiều tuy nhưng khí sắc đã hồng hào nhiều, hắn cựa quậy ngồi thẳng thân mình hai tay ôm quyền thành khẩn nói :
- Ơn cứu mạng của nhị huynh đây, Phùng mỗ đến chết không quên, kim hậu hữu sinh chi nhật gai cảm đức chi thời. Nhị vị huynh đài không chỉ cứu mạng Phùng mỗ, ngay cả Xuân Hoa cùng đồng thọ ân trạch. Xin nhị vị nhận một lạy này.
Nam Cung Vũ đưa tay ngăn Phùng Đức Ân cười ha hả nói :
- Phùng huynh hà tất khách sáo. Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả hành tẩu giang hồ là để làm gì? Ngay một chút chính nghĩa cũng không làm, chi bằng ở nhà bú sữa mẹ cho xong.
Phùng Đức Ân có chút mệt nhọc nói :
- Nhị vị huynh đài, nếu không phải đêm qua nhị vị khẳng khái ra tay trọng nghĩa, Phùng mỗ chắc chết, không nghi ngờ bọn chúng giết được ta quyết không tha Xuân Hoa. Một mai Xuân Hoa rơi vào tay bọn chúng, cuộc sống không khác gì ở nơi địa ngục.
Nam Cung Vũ chớp mắt nói :
- Có một việc ta thấy rất kỳ, không biết có nên hỏi không?
Phùng Đức Ân vội nói :
- Huynh đài xin nói.
- Phùng huynh! Huynh không phải là đồng bọn của Quỷ Vương kỳ sao? Quỷ Vương kỳ trước nay binh hùng tướng mạnh, cao thủ như mây mà huynh, thân là Tuần kiểm của Độc đường lại không có chút tác dụng gì. Lúc huynh rơi vào khốn cảnh như vậy. Quỷ Vương kỳ sao lại không có chút phản ứng nào?
Gật đầu, Phùng Đức Ân cười khổ nói :
- Hỏi có lý lắm! Nhưng huynh đài biết một mà không biết hai. Việc của ta và Xuân Hoa, và việc tranh chấp với Viên Hiệp tam kiêu, trước nay đều che giấu trong đường, chưa từng báo cáo qua...
Nam Cung Vũ ngạc nhiên hỏi :
- Như vậy là vì sao? Mắt thấy ba tên hung thần ác sát muốn lấy mạng của huynh, sao huynh không đi hồi báo hoặc cầu cứu?
Phùng Đức Ân trầm trọng nói :
- Không phải ta không muốn trở về thỉnh cứu thực ra Quỷ Vương kỳ đã có qui luật, phàm là việc riêng tư, đặc biệt là việc của nam nữ, luật lệ không được vướng đến tổ chức, càng không được vận dụng lực lượng của tổ chức. Quy luật này được định ra chủ yếu là để tránh đi những phiền phức vô vị, lại bảo vệ được danh dự của bổn đường. Vì có hạn chế này, ta không tiện mở miệng cầu cứu.
Nam Cung Vũ nói :
- Tuy là nói vậy nhưng huynh đệ ít ra cũng phải có vài bằng chứng sao không nhờ họ giúp đỡ?
Phùng Đức Ân thở dài nói :
- Hảo hữu đương nhiên có nhưng chỉ vì việc của nữ nhân nên rất khó mở miệng. Với lại ta cũng không ngờ được Viên Hiệp tam kiêu đêm nay lại hạ độc thủ. Ta cứ nghĩ rằng số ngân lượng đó sớm muộn bọn chúng cũng thu nhận.
Nam Cung Vũ lắc đầu nói :
- Phùng huynh đệ, không nhìn ra bọn chúng là sài lang hổ báo sao? Huynh không thể thỏa mãn yêu cầu của bọn chúng tất chúng sẽ lấy mạng của huynh.
Phùng Đức Ân hồn nhiên nói :
- Nói thực, ta vốn không ngờ bọn chúng dám hạ thủ với ta, dẫu gì đây cũng là địa bàn của Quỷ Vương kỳ, làm sao chúng có thể dám lớn gan cuồng động như thế.
Nam Cung Vũ nói :
- Có người thì nghĩ như vậy, có người lại không nghĩ như thế. Địa bàn là chết, người là sống.
Phùng Đức Ân vẻ tỉnh ngộ nói :
- Hiện giờ xem như ta đã hiểu rồi. Phạm vi thế lực và uy vọng của đường hội không phải là bùa hộ mạng tuyệt đối hữu hiệu, chủ yếu là dựa vào mình, dựa vào một chút vận mạng...
Nam Cung Vũ nói :
- Vận mạng của huynh dĩ nhiên không tồi rồi. Không những bảo hộ được cuộc sống của mình mà còn bảo hộ được nhân duyên cả đời với Xuân Hoa. Chỉ có bọn Viên Hiệp tam kiêu là xui xẻo vừa bị ngươi lấy đi một phu nhân, hai mươi vạn ngân lượng không được một hào mà còn mất đi hai nhân mạng.
Phùng Đức Ân khấn khiết nói :
- Ta hoàn toàn nhờ vào nhị vị.
Nói đến đây hắn vỗ trán rồi tiếp lời :
- Đầu óc ta lũ lẫn rồi. Đến giờ còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của nhị vị ân công.
Thần sắc Nam Cung Vũ có vẻ lạ lùng nói :
- Phùng huynh thật muốn biết sao?
- Nhị vị đến với ta có ân tái sinh, đại ân đại đức như vậy sao không muốn biết danh tánh của ân nhân chứ?
Nam Cung Vũ cười nói :
- Ta chỉ e sau khi Phùng huynh biết huynh tất giật mình kinh hãi.
Phùng Đức Ân cười theo nói :
- Huynh đài khéo đùa. Phùng mỗ tuy bất tài nhưng định lực vẫn còn.
Ngoảnh đầu nhìn Độc Phách, Nam Cung Vũ thấy Độc Phách không có ý kiến gì, tằng hắng rồi nói :
- Ta tên Nam Cung Vũ. Bằng hữu của ta là Độc Phách.
Nói đến định lực cũng bằng thừa chỉ thấy Phùng Đức Ân gắng sức khống chế tình cảm của mình. Nhưng hắn bất lực không khống chế được sự co giật cơ thịt trên mặt, hai mắt kinh khủng thần sắc phức tạp, nhất thời người hắn như bay bổng nơi đâu.
Nam Cung Vũ thẳng thắn nói :
- Không cần khó xử, Phùng huynh. Bọn ta mỗi người một phía. Nếu huynh cảm thấy bất tiện, lúc này chia tay cũng không muộn. Huynh đệ ta không vì giúp huynh mấy việc nhỏ mà lấy đó làm trọng.
Hai tay xua lia lịa. Phùng Đức Ân líu ríu nói :
- Không! Không! Nam Cung huynh... huynh... đừng hiểu lầm... ta... ta quyết... không có ý này...
Định thần hắn lại tiếp lời :
- Thật quá bất ngờ. Ta nằm mộng cũng không ngờ rằng, dưới tình hình này mà lại được cùng nhị vị tương kiến. Thiên hạ có nhiều việc trùng hợp trước mát khiến người ta khó mà tin được.
Nam Cung Vũ nói :
- Đối với huynh mà nói, là nhờ may mắn có sự trùng hợp này, nếu không huynh khó lòng được vui vẻ.
Phùng Đức Ân có ý muốn nói lại thôi. Ngập ngừng :
- Nam Cung huynh và Độc huynh giá lâm vùng Bao Cô lãnh... trừ phi là... trừ phi là...
Nam Cung Vũ thẳng thắn nói :
- Không sai! Bọn ta chỉ muốn hạ thủ Quỷ Vương kỳ nên mới tới đây. Mối hận giữa Độc Phách và Quỷ Vương kỳ bất tất ta phải nói nhiều huynh hẳn cũng đã hiểu rồi.
Phùng Đức Ân gật đầu nói :
- Không chỉ biết rồi mà giới bị lệnh trong đường hội chúng ta, đã sớm truyền xuống rồi. Không những nội ngoại tổng quản đàn cảnh vệ thêm nghiêm ngặt bố trí hảo thủ quan sát tình hình khắp nơi, tăng gia đội tuần tra, kế hoạch liên phòng cũng hoàn toàn đổi mới. Chỉ có hai người của huynh mà khiến trên dưới Quỷ Vương kỳ náo loạn như chim vỡ tổ.
Nam Cung Vũ nói :
- Chắc chắn đã bố thiên la địa võng để huynh đệ ta nhảy vào.
Phùng Đức Ân cười khổ nói :
- Nam Cung huynh. Huynh biết rằng nơi đây đã bày bố thiên la địa võng nhưng lại không biết rằng Đại chưởng kỳ của bọn ta, đối với thiên la địa võng này một chút cũng không yên tâm. Bọn Báo phòng bị nhị vị thảm sát, tân binh bại tướng trở về bị Đại chưởng kỳ mắng đến cất đầu không nổi. Nếu không phải Thương đầu nhi bình nhật uy tín rất cao thì lần này nhất định không yên rồi. Do kinh nghiệm của vụ Báo phòng, Đại chưởng kỳ coi trọng bản lĩnh của nhị vị, một chút cũng không dám lơ là, khinh suất.
Nam Cung Vũ nói :
- Dường như qua lo xa rồi.
Phùng Đức Ân tròn xoe đôi mắt :
- Quá lo xa? Không! Đêm qua, nhìn công phu nhị vị thi triển đối phó Viên Hiệp tam kiêu đủ chứng minh Đại chưởng kỳ một chút cũng không phải khẩn trương quá độ. âu lo của người là chính xác. Dựa vào bố trí hiện nay của bọn ta, muốn hoàn toàn ngăn trở sự xâm kích của nhị vị, e rằng không đủ.
Nam Cung Vũ nói :
- Quỷ Vương kỳ binh đông tướng mạnh, sao đem so với mấy tên lang bạt Viên Hiệp tam kiêu? Dịch Dung Cương tuy là lão luyện giang hồ cũng không sao tránh khỏi truyện bé xé to.
Hít một hơi thở, Phùng Đức Ân cẩn trọng hỏi :
- Nam Cung huynh... chẳng lẽ mối hận của Độc huynh với Quỷ Vương kỳ không có cách nào hóa giải hay sao?
- Khó lắm!
Phùng Đức Ân vội hỏi :
- Tại sao?
Nam Cung Vũ thành thực nói :
- Trên đời mất một mạng người không dễ bỏ qua, nếu mạng này là người chí thân của khổ chủ, nói hóa giải còn khó hơn lên trời. Lấy thí dụ Phùng huynh, giả như Xuân Hoa của Phùng huynh vì không để người ta lăng nhục mà bi phẫn tự ải, huynh có chịu bỏ qua không?
Phùng Đức Ân dứt khoát nói :
- Hiển nhiên không!
Mỉm cười Nam Cung Vũ nói :
- Đã quyết không bỏ qua, đương nhiên phải máu đền nợ máu. Đạo lý này rất đơn giản, rõ ràng.
Do dự một lát, Phùng Đức Ân ấp úng nói :
- Nhưng mà... nhưng mà...
Phùng Đức Ân chậm rãi mà trầm trọng nói với Độc Phách :
- Độc huynh! Ý của ta là nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu, đây là việc không chút nghi ngờ, nhưng nợ có đầu, oan có chủ. Báo thù phải đúng đối tượng. Nếu như không phân biệt trắng đen, lạm sát vô cớ, phải chăng quá tàn nhẫn.
Độc Phách hòa hoãn nói :
- Lời của huynh rất hữu lý nhưng ta chưa từng lạm sát vô cớ. Phùng huynh! Sự tình có gốc mới có ngọn, có nhân mới có quả. Người hạ lệnh truy bắt ta chính là Dịch Dung Cương. Người chấp hành nhiệm vụ là bọn Báo phòng Thương Ba và thủ hạ của hắn. Bạo hành lăng nhục Phi Tinh đến tự tuyệt là Thôi Tú và Diêm Tú Cô. Nhưng bất luận kẻ khiến Phi Tinh thảm tử là ai, bọn chúng đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp. Nếu không có mở đầu sai lầm thì làm sao có kết cục bi thương. Phùng huynh! Nhân quả tuần hoàn như vậy, huynh nói xem mỗi một tên của chúng liên hệ với nhau như vậy tên nào được coi là “vô cớ”?
Nam Cung Vũ bổ sung, nói tiếp :
- Dịch Dung Cương là đầu não của Quỷ Vương kỳ, vì một mình lão hành sự sai lầm mà người toàn bang vẫn phải nghe lời lão thay lão xuất lực thay lão bán mạng. Lão muốn dùng thực lực để bít kín thị phi, dùng cường quyền để phủ che sự thực. Bọn chúng kết thành một đám hiệp trợ nhau gây tội ác. Phùng huynh! Xin hỏi trong đó, ai được gọi là “vô cớ”?
Phùng Đức Ân há miệng líu lưỡi, nhất thời chẳng biết đối đáp thế nào cho phải.
Nam Cung Vũ mỉm cười nói :
- Bọn ta không trách huynh. Chí ít điểm xuất phát của huynh là từ bi, thiện ý.
Phùng Đức Ân cắn môi một hồi mới nói :
- Nhị vị huynh đài. Nói thực, hiện giờ, điều ta suy nghĩ là lập trường, quan điểm của chính ta.
Nam Cung Vũ nói :
- Kỳ thực, chẳng có gì phải suy nghĩ. Phùng huynh, cứ xem như chưa có truyện gì xảy ra.
Đột nhiên Phùng Đức Ân kích động, hai tay siết chặt nhau, sắc mặt ửng đỏ :
- Nam Cung huynh! Phùng Đức Ân này là người biết tình nghĩa. Việc khác không hiểu nhưng cũng minh bạch thế nào ân oán, thọ ân phải trả. Nhị vị đối với ta ơn trọng như núi, đức như tái tạo Họ Phùng không phải loài súc sinh, làm sao coi như không có việc này.
Nam Cung Vũ vội đỡ lời :
- Phùng huynh quá lời rồi?
Phùng Đức Ân cao giọng nói :
- Ta biết nhị vị huynh đài võ công cao cường, nhưng lời tục có nói: Song quyền khó địch bốn tay. Bất luận công phu nhị vị cao thâm thế nào, đối diện lại là toàn chúng của Quỷ Vương kỳ. Dù nhị vị chọn chiến pháp nào, đánh rồi lại chạy hay tạo sự âu lo thấp thỏm cho Quỷ Vương kỳ thì thực lực của nhị vị không đủ để đối phó. Dưới tình hình như vậy nhị vị cần trợ thủ, ta làm sao có thể rũ tay mạo hiểm đứng nhìn mặc cho nhị vị vào chỗ chết.
Nam Cung Vũ ngượng mặt nói :
- Phùng huynh khổ tâm lo lắng, huynh đệ ta rất cảm kích nhưng hoàn cảnh của Phùng huynh cũng không thể không khiến bọn ta suy nghĩ. Nếu bọn ta tiếp nhận sự tương trợ của Phùng huynh thì huynh phải đối đãi thế nào với Quỷ Vương kỳ.
Cười khổ Phùng Đức Ân thẫn thờ nói :
- Nếu ta đã làm thì còn gì để phải đối đãi. Nam Cung huynh, đời người chỉ một, hai lần gặp phải việc chọn lựa vận mạng cả đời, khi chọn lựa có thể là thống khổ nhưng hậu quả thế nào cũng một lần cho dứt khoát.
Độc Phách bình tĩnh hỏi :
- Phùng huynh! Huynh có chọn lựa không?
Hai tay nắm chặt lại thành quyền, Phùng Đức Ân gắng sức gật đầu :
- Độc huynh nhất định biết sự chọn lựa của ta.
Độc Phách nói :
- Hy vọng huynh nói rõ. Việc này vốn trọng đại không thể tùy tiện đoán bừa.
Phùng Đức Ân dứt khoát nói :
- Kể từ hôm nay duyên phận giữa ta và Quỷ Vương kỳ đã hết rồi. Nhập bang tám năm, trải qua phong ba bão táp, cùng nhau chia xẻ cay đắng ngọt bùi lập công lập mạng, giờ xem như có lỗi với họ.
Nam Cung Vũ nhắc nhở Phùng Đức Ân :
- Phùng huynh! Huynh giúp bọn ta đối phó với Quỷ Vương kỳ là hành vi phản bội tổ chức. Nếu tung tích bại lộ hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Huynh không sợ vì thế sẽ rơi vào kiếp nạn hay sao?
Phùng Đức Ân chậm rãi nói :
- Mạng của ta do nhị vị cứu về, nếu vì báo ân mất mạng cũng không ân hận, nếu có phước hạnh vượt qua thì xem như đó là may mắn của mạng số. Nam Cung huynh! Ta biết sự lợi hại.
Trầm ngâm một lát, Nam Cung Vũ ôm quyên :
- Phùng huynh bọn ta làm khổ huynh rồi.
Độc Phách cũng vô cùng cảm động nói :
- Chính là bản sắc của nghĩa sĩ.
Cười nhăn nhó Phùng Đức Ân nói :
- Nhị vị quá khen rồi, bất quá ta chỉ làm tròn bổn phận làm người.
Ngừng một lát, hắn lại tiếp :
- Đúng rồi! Nơi đây rất gần Bao Cô lãnh, tuần kỵ thánh mã của Quỷ Vương kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể đến, dừng lại đây lâu rất bất tiện. Theo ta, nhị vị nên chuyển đến một nơi an toàn bí mật.
Nam Cung Vũ hỏi :
- Phùng huynh biết nơi nào thích hợp chăng!
Phùng Đức Ân không chút suy nghĩ nói :
- Đi đến chỗ Hoàng Ma Bá của Xuân Hoa.
Hơi trầm ngâm, Nam Cung Vũ nói :
- Nơi đó là trà điếm, e rằng không tránh khỏi nhiều kẻ phức tạp ra vào. Bọn ta đến đó không biết có tiện không?
Phùng Đức Ân ưỡn ngực nói :
- Không trở ngại. Trà điếm của Xuân Hoa mở phía trước, phía sau là trú phòng. Chính giữa có một rừng trúc. Nhị vị đến đó đương nhiên ẩn náu ở phía sau hậu viện. Nơi đó thập phần yên tĩnh. Bình nhật, vốn không có người đến đấy phá rối.
Nam Cung Vũ ngoảnh đầu nhìn Độc Phách :
- Thế nào, bằng hữu.
Độc Phách dứt khoát ngẩng đầu nói :
- Dứt khoát như vậy. Chúng ta đi Hoàng Ma Bá.
Phùng Đức Ân nét mặt hơi vui nói :
- Chỗ của Xuân Hoa tuy không rộng rãi nhưng cũng có ba phòng đủ để nhị vị ẩn trú. Nàng là người hiền thục, đảm đang, biết cách liệu lường cuộc sống, trang hoàng nơi ở thanh nhã vô cùng. Nhị vị đến đó bảo đảm như về nhà mình, chu đáo hơn ở khách điếm nhiều.
Nam Cung Vũ nói :
- Chỉ nghe huynh nói đủ biết nơi đó tuyệt vời như nào. Lần này tìm ra cửa, ẩm thực cư trú chịu đựng như cực hình, được một nơi ngơi nghỉ như vậy đáng để niệm một tiếng “A di đà Phật!”
Phùng Đức Ân cao hứng nói :
- Ban ngày trên đường nhiều tai mắt không thuận tiện. Chờ đêm xuống chúng ta hãy lên đường đi Hoàng Ma Bá.
Độc Phách lim dim mỉm cười nhìn hai người đang nói chuyện trước mặt, dáng vẻ hai người giống như về nhà làm ông chủ vậy.
* * * * *
Tòa điếm tọa lạc ở một dốc nhỏ ngã ba đường đều dùng trúc xanh to bóng dựng thành, nền lót gỗ. Mười mấy cái bàn, mấy mươi chiếc ghế đều do trúc đóng thành, phối hợp với màn trúc sáo trúc bố trí quả nhiên u nhã, thoát tục. Không vướng chút bụi trần.
Bước khỏi cửa sau của trà điếm là một rừng trúc nhỏ xanh rì chắn ngang. Xuyên qua rừng trúc đến một căn nhà ba phòng tường trắng ngói xanh. Chung quang được bao bọc bởi hàng rào thưa. Bước trên con đường sỏi nhỏ dẫn đến trước nhà, lòng ai cũng cảm thấy thi vị vô cùng.
Ngựa cột trong nhà. Người đi vào trong nhà.
Ngọn đèn khêu cao. Ánh sáng nhu hòa, ấm áp tỏa lan. Trên bàn có bốn đĩa thức ăn, hai chay hai mặn. Bên cạnh là một lẩu đồng lửa đỏ rực. Bên trong lẩu nước sôi sùng sục hương thơm ngào ngạt.
Đương nhiên không thể thiếu rượu. Một bình rượu Hoa Điêu nặng hơn ba cân đặt trên bàn. Ngay cả bánh bao và cháo đậu xanh trắng mướt đã chuẩn bị xong.
Bốn người ngồi cạnh bàn.
Tia nhìn của Độc Phách và Nam Cung Vũ chốc chốc lại hướng vào Xuân Hoa.
Nữ nhân này không hẳn đẹp, chỉ có thể nói là dịu dàng, thùy mị, văn tịnh tú khí, ấn đường hồng nhuận sáng đẹp, đôi mày thanh tú, ánh mắt trong sáng.
Khí sắc của Phùng Đức Ân so với lúc sáng đã tốt hơn nhiều. Không biết vì tâm tình hưng phấn hay tâm tình dào dạt mà gương mặt đỏ bừng. Trừ phi, thỉnh thoảng thấy hắn có vẻ mệt mỏi ngoài ra nhìn không rõ hắn đang thọ trọng thương.
Hoa Xuân khép nép đứng dậy, hai tay bưng ly thành khẩn cung kính nói :
- Nhị vị ân công, đại đức bất ngôn tạ, chỉ dựa vào chung rượu nhạt này, biểu lộ lòng thành kính của tiện nữ.
Độc Phách và Nam Cung Vũ nhất tề ngửa mặt uống cạn.
Nam Cung Vũ cười nói :
- Cô nương, mời ngồi! Cô nương bất tất khách sáo. Cuộc tương phùng nào cũng có duyên hạnh ngộ, không phải bọn ta đến đúng lúc mà là Phùng huynh kiếp trước tích đức, cô nương kiếp này hữu phúc mới có thiện quả như vậy.
Xuân Hoa nhẹ giọng nói :
- Nhị vị bang trợ ân cao hơn núi. Bắt đầu từ hôm nay mới coi như Phùng huynh và tiện nữ thoát ly khỏi khổ ải rời khỏi lao tù, mới coi như có cơ hội trở lại làm người... Những ngày trước kia giống như cơn ác mộng.
Nam Cung Vũ nói :
- Cung hỷ cô nương và Đức Ân huynh ngày lành không xa. Ha... Ha... các tình nhân trong thiên hạ đều vốn phải thành đôi lứa.
Nét mặt thanh tú của Xuân Hoa thoáng hồng nhưng tự nhiên khẳng khái nói :
- Đa tạ mỹ ngôn của nhị vị ân công.
Nhìn rượu trong ly, Phùng Đức Ân nói nhỏ với Xuân Hoa :
- Ta cũng phải kính nhị vị huynh đài một ly, được không?
Xuân Hoa nhẹ nhàng nói :
- Đức Ân, bình nhật thiếp không can chàng uống rượu, nhưng giờ đang thọ thương bên người, tốt nhất là đừng chạm đến. Thiếp tin rằng nhị vị ân công không trách huynh đâu. Muốn biểu lộ lòng biết ơn có thể dùng nhiều cách khác.
Một trang hán tử cứng cỏi như Phùng Đức Ân mà trước mặt Xuân Hoa lại ngoan ngoãn như mèo.
Hắn không ngừng gật đầu liên tiếp đồng ý :
- Được! Được! Ta nghe nàng, không uống, ta không uống là được rồi.
Nam Cung Vũ tự mình châm rượu một hơi nốc sạch :
- Nghe nói uyên ương vốn có đôi, ngày nay được thấy quả là thực. Ha... Ha... quả tin là thực.
Mục quang của Độc Phách dần dần như bị lạc lõng, mông lung. Trong mông lung, chàng nhìn thấy Phi Tinh. Dung nhan của Phi Tinh xa vời mờ ảo nhưng chàng vẫn cảm thấy được nỗi ai oán thê lương, u trầm không lời nào nói xiết Phi Tinh! ôi Phi Tinh! Những ngày tháng trước họ không phải có những giây phút tuyệt vời uyên ương có đôi hay sao?
Nam Cung Vũ đương nhiên biết tâm tình lúc này của lão hữu. Lão hữu hiện giờ Độc Phách đang nghĩ gì, thương cảm những gì, nhưng lão lại không có lời để an ủi, trừ phi có một Phi Tinh đến đây ngoài ra, tất cả đều là hư không.
Trong phòng, ánh sáng đèn vẫn nhu hòa và ấm áp. Rượu thơm, thức ăn cũng thơm. Càng nồng nàn hơn là nhiệt tình của đôi chủ nhân.
Xuân Hoa đưa tay cẩn thận dán thuốc vào vết thương trên má trái của Phùng Đức Ân. Động tác dịu dàng, tình ý tràn trề.