Tổ chức của Quỷ Vương kỳ vô cùng nghiêm mật. Từ Đại chưởng kỳ trở xuống phân thành Song tọa, Tứ đường, Nhất phòng.

Bình nhật, ai có chức trách gì thì chuyên trách nhiệm vụ đó dưới sự chỉ huy của Đại chưởng kỳ mà tiến hành hành động.

Danh xưng Nhất phòng tên gọi là Báo phòng vẫn là trong Quỷ Vương kỳ chuyên phụ trách đơn vị công tác “Âm tính”.

Những việc công khai hành sự đa số do thuộc viên Báo phòng chấp hành. Thí dụ như, cướp đoạt truy bắt, phá hoại, thậm chí sát nhân. Thuộc viên của Báo phòng nói chung đều gọi là Miêu thủ. Kể cả tên cầm đầu tổng cộng có mười hai tên.

Sự âu lo của Độc Phách quả không sai. Hắn đoán thật chính xác.

Sau khi hai tên kiệu phu chạy thoát trở về Tổng đàn. Bao Cô lãnh Quỷ Vương kỳ quả nhiên đem sự tình trước sau đều kể hết rõ ràng.

Dịch Dung Cương cũng không cần tốn tâm não thì đã nghĩ đến Độc Phách đúng như ước đoán của Độc Phách.

Phóng tầm mắt trên giang hồ tướng mạo giống hắn thật tìm không ra kẻ thứ hai. Mặc dầu hắn và Dịch Dung Cương chưa từng quen biết nhưng danh tiếng và dung mạo hắn hẳn Dịch Dung Cương biết rõ.

Dịch Dung Cương vốn là đầu não của Quỷ Vương kỳ, là một kẻ lão luyện thâm trầm, xảy ra đại sự như vậy hắn lại chẳng phẫn nộ kích động. Sau một lát cân nhắc, hắn hạ mệnh lệnh thứ nhất là lập tức điều tra rõ ràng mối quan hệ của Độc Phách qua lại ai, thường đến nơi nào.

Mệnh lệnh thứ hai là giao cho bọn thuộc hạ tức khắc điều tra rõ sư phụ Toàn Vô Hoan của Độc Phách lưu lạc nơi nào.

Vì hắn và Toàn Vô Hoan có mấy lần qua lại, tuy nói giao tình không sâu đậm nhưng cũng là giao tình. Hắn nghĩ là nếu tìm được Toàn Vô Hoan, chí ít cũng có tác dụng khắc chế được hành vi cướp Dịch Thủy Nhu của Độc Phách. Thực tế, hắn hoàn toàn không ngờ việc này hoàn toàn do Toàn Vô Hoan.

Độc Vương kỳ thanh thế và sức ảnh hướng rất lớn, hành sự hiệu suất rất trôi chảy.

Chỉ cần hai ngày, họ đã điều tra rõ Độc Phách thường lui tới ba nơi An Cư khách điếm ở Thanh Trị phủ, Tùng Phong trà điếm ở Tam Hợp chỉ cách Thanh Trị phủ năm, sáu dặm đường và tiệm rượu Túy Thiên Nguyệt bên cạnh trà điếm. Đồng thời chúng cũng điều tra ra, hơn tháng nay Độc Phách không xuất hiện ở ba nơi này.

Còn việc tìm kiếm tông tích Toàn Vô Hoan, bọn chúng không có chút thu hoạch.

Chúng còn nghe ngóng được Độc Phách có một người hồng nhan tri kỷ gọi Phi Tinh và cũng tìm được nơi cư trú của Phi Tinh là một độc viện nhỏ lợp ngói bên cạnh Đệ Thất Quải của Thập Nhất Quải Khê.

Thập Nhất Quải Khê là một con sông nhỏ uốn khúc chảy về Thanh Trị phủ.

Thanh Trị phủ đất đai rộng khoảng một trăm dặm. Nó bắt nguồn từ khu núi kéo dài ra phía đông, nước non xanh biếc, nước sông êm chảy.

Đệ Thất Quải nằm dưới chân núi xanh biếc. Nơi này cách Thanh Trị phủ không đến mười dặm.

Bầu trời đã sau trưa, Lại Xà Thôi Tú núp cạnh bụi cây bên sườn núi quan sát tòa độc viện tiểu phòng bên suối kia. Trên khuôn mặt xanh tái không biểu lộ chút tình cảm, nhân quang càng lạnh lẽo khô khan hơn khiến cho người đối diện cảm thấy ghê rợn cứ ngỡ như một con độc xà đang chăm chú nhìn mình.

Đang ngồi trên đất là Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô. Người này thân thể mập mạp, gương mặt nung núc thịt, trái lại trang điểm rất là diêm dúa, gương mặt tô phấn thật dày.

Cạnh đó là Lục Bích Nhân Mị Thương Ba. Hai tay hắn chắp sau lưng. Trên gương mặt trắng bệch điểm nụ cười nhạt. Càng tỏ ra văn phong nho nhã giống như kẻ du sơn ngoạn thủy vậy.

Đương nhiên, bọn họ chẳng phải là du sơn ngoạn thủy. Ba người họ chính là bọn miêu thủ tinh anh trong Báo phòng của Quỷ Vương kỳ mà Lục Bích Nhân Mị Thương Ba chính là đầu lĩnh của Báo phòng.

Dịch Dung Cương không biết Độc Phách nhưng lại biết tường tận lai lịch, bản lãnh của Độc Phách. Từ những người mà hắn chọn sai phái đến đây đủ thấy hắn không dám khinh thường đối phương.

Đưa mắt nhìn màu trời, Thương Ba mở miệng nói :

- Có nhìn thấy động tịnh gì không?

Thôi Tú âm trầm nói :

- Một chút động tĩnh cũng không. Từ lúc bọn ta đến đây, tòa tiểu viện kia toàn đóng cửa, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Đừng nói gì đến họ Độc lộ diện hay không lộ diện.

Diêm Tứ Cô hơi nóng nảy nói :

- Đầu nhị chúng ta phụng mạng đến đây là để tập kích họ Độc cứu đại tiểu thư. Ta không hiểu cứ ẩn nấp trên sườn núi này để làm gì, như vậy không phải lỡ thời cơ sao?

Thương Ba mỉm cười :

- Theo ý ngươi làm sao mới đúng?

Diêm Tứ Cô nhường mày, cười khô khan nói :

- Như vầy không dễ sao? Chúng ta ba người chia ba phía hợp lực xông vào tiểu viện, gặp một bắt một, gặp hai bắt hai. Nếu như đại tiểu thư cũng có bên trong thì ta thừa thế cứu người trở về lĩnh công.

Thôi Tú chẳng nói một lời, liếc mắt nhìn Diêm Tứ Cô có ý không hài lòng. Hắn biết Trượng Nhị Hồng to xác kia tức khắc sẽ bị đầu nhi cười vào mặt.

- Đánh giết, lấy mạng đều được. Thông hiểu hay không thông hiểu thì có quan hệ gì?

Thương Ba lắc đầu hòa hoãn nói :

- Giỏi dùng mưu lược mới địch được vạn người. Đánh giết chỉ là cái dũng của thất phu. Diêm Tứ Cô, người nghĩ kỹ mà xem.

Lúc này Thôi Tú mới cẩn thận xen vào hỏi :

- Đầu nhi trong ngoài độc viện đều không có động tĩnh, chúng ta phải làm sao?

Thương Ba nói :

- Chúng ta ở đây mà quan sát, đợi đến trời tối nếu không có tin tức thì tìm cách tiếp cận. Do mi đi thám thính hư thực sau khi hiểu rõ tình hình mới quyết định hành động thế nào.

Thôi Tú nhìn Diêm Tứ Cô một mắt rồi nói :

- Ý nghĩ của đầu nhi khá chu toàn.

Thương Ba không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn tòa tiểu viện. Lúc này, hắn chỉ lo lắng một việc Giả như hắn gặp Độc Phách, hắn dùng phương pháp gì để chế phục Độc Phách mà không tổn hại đến Dịch Thủy Nhu.

* * * * *

Phi Tinh là một nữ hài hoạt bát linh lợi, thông hiểu ý người, ngũ quan đầy đặn, da trắng hồng, thân hình uyển chuyển, nét mặt vui tươi, cử chỉ ôn nhu ngọt ngào. Nàng không phải tuyệt đẹp nhưng khiến người ta sinh lòng yêu thích.

Lúc này, bước chân nàng có chút gấp rút vì trời đã tối rồi. Nàng ngầm giận mình lẽ ra nên sớm rời khỏi nhà cô cô mới đúng. Độc Phách báo với nàng ngày hắn trở lại, tính ra là cũng đúng một, hai ngày này. Nếu Độc Phách trở về mà không thấy nàng thì thực là mất hứng. Lòng nàng hồi hộp không yên. Tay phải xách bình Trần Niên hoa điểu, tay trái xách một túi thịt trâu của tiệm lão Chánh Hưng. Đây đều là những món ăn mà Độc Phách ưa thích.

Nàng chỉ mong sao lập tức về đến nhà để gặp mặt người yêu.

Gió thổi lành lạnh, Phi Tinh trái lại cảm thấy mặt nóng bừng mình đổ mồ hôi, cảm thấy trong lòng như lửa đốt.

“Độc Phách! Độc Phách!” Nàng ngầm kêu lớn lên, bước chân như chạy.

Chưa đến cửa nhà, từ xa nàng đã thấy tòa tiểu viện vẫn chìm trong màn đêm. Lòng đang phấn khởi vui vẻ dường như bị thau nước lạnh dội vào. Lập tức, nàng cảm thấy cô đơn buồn bã, hai chân bất giác bước chậm lại.

Phi Tinh chợt lóe lên một ý niệm: “Phải chăng Độc Phách đã đến rồi nhưng cố ý không đốt đèn, không lộ diện để tạo cho nàng sự kinh ngạc?”

Vui mừng ngoài ý liệu. Trước đây, Độc Phách không phải từng làm như vậy sao?

“Hừ! Đây là oan gia!”

Cước bộ nàng lại tăng nhanh.

Hiện giờ nàng muốn nhanh giải đáp câu đố đó

Cửa gỗ của tiểu viện vốn khép hờ, vừa đẩy đã mở ra.

Cửa phòng trái lại có khóa. Trong bóng đêm nàng chạm phải cái khóa bất giác nàng thở dài một tiếng, tứ chi cảm thấy rã rời.

Lúc nàng quay người đóng cửa, chợt nghe một âm thanh nho nhỏ, tiếp theo một tia sáng lóe lên. Một ngọn đèn sáng lên rồi lại một ngọn đèn sáng lên.

Ánh sáng đèn nhu hòa lập tức chan hòa từng tấc không gian.

Ánh sáng nhè nhẹ lay động khiến bóng của Phi Tinh in dài lên cửa.

Người Phi Tinh đột nhiên run rẩy rồi một niềm phấn khích khiến nàng vội quay lưng kích động thét lên :

- Độc Phách!

Tiếng “Phách” vừa ra khỏi miệng, khóe miệng còn chưa khép lại, trước mắt nàng có người, không sai nhưng không phải là một Độc Phách!

Thương Ba ngồi trên ghế tròn cạnh bàn, vốn là chiếc ghế Độc Phách thường ngồi. Thôi Tú và Diêm Tứ Cô phân đứng hai bên. Ba người mang ba vẻ mặt khác nhau nhưng đều không có hảo ý.

Tim đập gấp rút, sắc mặt Phi Tinh biến thành màu xanh, mồ hôi lạnh rịn ra dầm dề. Nàng kinh hoàng hồi lâu mới định thần hỏi :

- Các ngươi là ai?

Thương Ba vô cùng khách khí nói :

- Chúng ta là thuộc hạ của Quỷ Vương kỳ. Nàng nhất định là Phi Tinh cô nương rồi.

Phi Tinh ngạc nhiên nói :

- Ta có biết tổ chức Quỷ Vương kỳ, cũng biết Quỷ Vương kỳ có Báo phòng nổi tiếng, nhưng mà với ta có quan hệ gì?

Thương Ba mỉm cười thân thiện nói :

- Vốn không có quan hệ gì, nhưng vì mấy ngày nay xảy ra chuyện không rõ của Độc Phách nên mới có liên quan đến nàng. Phi Tinh cô nương, hy vọng nàng hợp tác với bọn ta báo cho ta biết hảo bằng hữu Độc Phách của nàng giờ ở đâu?

Nghe đối phương đặc biệt nhấn giọng ba chữ “hảo bằng hữu”, trong lòng Phi Tinh không nén được sự tức giận. Nàng đặt đồ vật trên hai tay xuống rồi lạnh nhạt :

- Ta không biết Độc Phách đã làm chuyện gì, cũng không biết giờ hắn ở đâu. Thông thường chỉ có hắn đến tìm ta chứ ta không tìm hắn.

Thương Ba chậm rãi phân tích :

- Phi cô nương nói vậy không đúng rồi. Giao tình của nhị vị không phải bình thường như phu thê. Nếu nói nàng hoàn toàn không biết tin tức Độc Phách thật khiến cho người khó tin.

Phi Tinh không vui nói :

- Mi làm sao hiểu được giao tình giữa ta và Độc Phách giống như phu thê. Là Độc Phách nói cho mi biết sao?

Thương Ba khoát tay nói :

- Đừng giận Phi cô nương. Căn gác giữa nàng và Độc Phách, bọn ta năm lần bảy lượt dò xét mới biết được. Nếu không đâu dám mạo muội nói lời như vậy. Nàng còn chưa rõ, sự nghiêm trọng của sự việc này. Nếu nàng không chịu nói ra nơi ở của Độc Phách e rằng vị tất đã giúp hắn.

- Độc Phách. Hắn đã làm ra chuyện gì?

Thương Ba an nhàn nói :

- Hai ngày trước, hắn mai phục giữa đường cướp đi Dịch Thủy Nhu, bào muội của Đại chưởng kỳ ta.

Phi Tinh kinh ngạc hỏi :

- Cái gì? Hắn cướp đi muội muội Đại chưởng kỳ của ngươi sao? Hắn cướp muội muội Đại chưởng kỳ của bọn ngươi để làm gì? Hay là bọn ngươi lầm rồi?

Thương Ba nói :

- Quyết không thể sai... Bọn ta có chứng nhân mục kích, xác định việc này do Độc Phách làm ra.

Hít một hơi khí lạnh, Phi Tinh lập cập nói :

- Nhưng động cơ của hắn là gì? Độc Phách không phải là tên háo sắc. Trước nay vốn không có thói quen bắt người cướp của. Ta hiểu hắn... trước nay hắn là kẻ quang minh chính đại...

Thương Ba mỉm cười, nhẹ nhàng nói :

- Sự thật bao giờ cũng thắng dù đó là lời hùng biện. Phi cô nương, nếu không có việc này bọn ta cần gì tìm đến hắn.

Một thoáng trầm mặc, Phi Tinh ngẩng đầu nói :

- Bất cứ mi nói gì ta cũng không biết Độc Phách ở đâu. Hơn một tháng hắn đã không đến rồi.

Thôi Tú đứng bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nói :

- Phi cô nương, đầu nhi bọn ta đối với nàng khách khí nhưng nàng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt.

Phi Tinh hận tức nói :

- Ta nói là lời thực. Ta cũng không sợ bọn ngươi uy hiếp.

Thương Ba vẫn thản nhiên nói :

- Phi cô nương, nếu nàng không chịu hợp tác với ta, bọn ta không chỉ dọa đâu mà còn hành động thực tế, đến lúc đó đả thương đến hòa khí

Phi Tinh kiên cường nói :

- Ta thực không biết Độc Phách ở đâu. Các ngươi không tin ta cũng hết cách.

Hừ một tiếng, Diêm Tứ Cô như hung thần, ồm ồm nói :

- Côn trùng dơ bẩn này cho ả nếm mùi mới xong. Mẹ nó, ả còn xem bọn ta như đồ chơi nữa.

Thương Ba mỉm cười nói :

- Mi đã xúc nộ chân tay nữa rồi. Phi cô nương, ta cho nàng một nén hương thời gian suy nghĩ. Nếu không phải ta có lòng tốt thì bọn họ đã ra tay rồi.

Phi Tinh thẳng người cứng rắn nói :

- Không cần suy nghĩ. Ta không có gì để nói.

Điệu bộ Thương Ba lộ vẻ nuối tiếc nói :

- Nàng không suy nghĩ cho mình thử xem. Phi cô nương, lẽ nào nàng không biết. Nàng đang đối mặt với cục diện vô cùng thảm khốc. Để ta nhắc nhở nàng, thủ đoạn bức cung của Báo phòng là hạng nhất trên giang hồ.

Phi Tinh căm hận nói :

- Ta tuy là nữ nhân nhưng cũng hiểu được đạo lý trung nghĩa. Muốn ta bán đứng bằng hữu, quyết không thể nào. Bất luận bọn ngươi dùng cách gì đối phó cũng đừng hòng bức ta thốt nửa lời.

Thương Ba thở dài, đứng dậy nói :

- Nàng không hối hận?

Phi Tinh lạnh nhạt nói :

- Không có gì phải hối hận.

Đưa mắt nhìn Thôi Tú, Thương Ba nhẹ nhàng nói :

- Mi biết phải làm gì chứ, Lại Xà? Cho Diêm Tứ Cô giúp mi. Ta ở ngoài chờ tin tức.

Đôi mắt Thôi Tú phát sáng, cơ thịt dưới mắt rung động, cánh mũi phập phồng, trên mặt lộ ra thần sắc khác thường. Hắn cười không ra tiếng, khom người nói :

- Đầu nhi an tâm, để ta ở đây.

Thương Ba đẩy cửa ra ngoài, rồi thuận tay đóng chặt cửa lại.

Ánh đèn vẫn nhu hòa tỏa sáng. Không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng hô hấp gấp rút của Phi Tinh.

Diêm Tứ Cô cười nham hiểm quác miệng nói :

- Con đê tiện kia, lão nương muốn thử mi có bao nhiêu dũng khí. Ha... Ha... mà dám nói đến đạo trung nghĩa. Lão nương muốn mi phải phát ra từng chữ, từng chữ.

Phi Tinh thối lui một bước, cố trấn tĩnh :

- Bọn mi muốn làm gì?

Thôi Tú hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng trễ xuống, sắc mặt xanh tái dường như âm ma :

- Lập tức ngươi sẽ biết ta làm gì, con chuột thối kia.

Phi Tinh giận đến toàn thân run rẩy, lòng như nổ lửa, nàng vừa nói “mi” một tiếng thì thân hình hộ pháp của Diêm Tứ Cô đã như tòa núi thịt xông đến.

Phi Tinh cước bộ vội vã né sang ba bước, tay phải chụp lấy bình hoa bằng sứ đỏ ném đi nhưng bị Diêm Tứ Cô phóng một chưởng đánh tan thành bụi khói.

Thôi Tú liếc mắt nhìn, vẫn giọng nói khô khan lên tiếng :

- Đồ hàng hóa hư hỏng này còn có thể phản thủ. Tứ Cô, mi lượng sức có thể trị nó được không?

Diêm Tứ Cô như một cơn lốc xông vào Phi Tinh. Chưởng, cước nhất tề phi ra. Cuồng phong từ dưới đất tứ bề bốc lên cuồn cuộn.

Phi Tinh kinh hoàng ẩn tránh nhưng bị một thiết quyền của Diêm Tứ Cô đánh trúng vai, nàng liên tiếp thối lui mấy bước. Chạm phải cái bàn sát tường mới đứng lại được, mà Diêm Tứ Cô như bóng theo hình đã xông lên.

Phi Tinh vội vã nghiêng người né tránh nhưng nàng đã đoán sai phương hướng. Bước chân lảo đảo va đầu vào ngực của Thôi Tú.

Thôi Tú phát ra tiếng cười như khóc ré, chụp lấy Phi Tinh thuận thế xoay một vòng trên đất. Thế là thân người Phi Tinh bị quét trên không.

Năm ngón tay Thôi Tú như móc câu, cực kỳ thuần thục chụp lấy người Phi Tinh.

Một tiếng y phục xé tan vang lên. Áo trên của Phi Tinh đã rơi ra, lộ ra khoảng bụng trắng hồng.

Diêm Tứ Cô đã ngừng tấn công, nhàn rỗi đứng tựa cửa mà cười. Đối với cách làm quen thuộc của màn kịch tiếp theo không mụ nhúng tay vào cho thêm tiết tấu. Một mình Thôi Tú cũng đủ độc xướng rồi.

Lộ ra tấm lưng trắng hồng, Phi Tinh vừa sợ vừa giận, vừa xấu hổ, nàng liều mạng giãy giụa dùng tay đánh đấm trên đầu, trên mặt Thôi Tú, hai chân chòi đạp Thôi Tú, nhưng Thôi Tú nắm chạy hai tay nàng như kềm sắt một chút không lơi.

Đột nhiên, Thôi Tú cúi đầu xuống cắn mạnh một cái vào ngực trái của Phi Tinh.

Phi Tinh đau đến nỗi co rút người ra sau.

Thôi Tú thừa thế lại dùng răng cắn mạnh vào bụng của nàng.

Nàng đau đến độ từng giọt mồ hôi tuôn ra. Dưới ánh đèn, từng giọt mồ hôi lấp lánh trên thân thể trắng ngần như những giọt sương lấp lánh trên cánh sen.

Hai mắt Thôi Tú phát ra ánh sáng như độc xà Hắn buông tay xoay người.

“Bình!” Phi Tinh đã té nhào xuống đất.

Không chờ cho Phi Tinh có bất kỳ phản ứng gì hai tay Thôi Tú đã tung ra, vừa xé vừa cởi khiến cho cái váy hoa bằng lụa của Phi Tinh bị xé nát. Thoáng chốc, Phi Tinh đã không còn mảnh vải che thân.

Lúc này, Phi Tinh không chỉ cảm thấy nhục nhã phẫn hận mà tràn ngập lòng nàng là một nỗi bị thống, một nỗi tuyệt vọng vô bờ. Nàng cảm thấy nàng và Độc Phách càng lúc càng xa vời.

Thôi Tú một tay nắm chặt cổ họng Phi Tinh, một tay không ngừng sờ soạng trên ngực nàng.

Lúc ngón tay gã chạm vào ngực trái thì nhuộm đầy vết máu mà gã mới cắn vừa rồi. Hắn bèn đưa ngón tay vào miệng hút lấy hút để

Bộ dạng của hắn càng lúc càng cuồng dã.

Diêm Tứ Cô đứng tựa vào cửa, cười ha hả, cất giọng quái dị nói :

- Đồ bẩn thỉu, báo cho mi biết đây mới là khởi đầu. Điều thú vị nhất còn tiếp theo sau. Mi có chịu nói ra Độc Phách ở đâu không?

Phi Tinh bị năm ngón tay như kềm của Thôi Tú nắm chặt yết hầu, hai chân duỗi thẳng không còn sức để giãy giụa, sắc mặt tái nhợt, răng va vào nhau cầm cập nhưng cũng quyết một câu không nói.

Diêm Tứ Cô đột nhiên bạo nộ. Một cước như tên bắn phóng tới đá vào bụng Phi Tinh :

- Mi là đồ hư thối, đồ bẩn thỉu. Trước mặt lão nương mà muốn giả dạng kiên trinh cường liệt Mi không nói thật, lão nương cho mi xem, cuối cùng bọn ta ai hơn ai?

Từng cơ thịt trên mặt Phi Tinh co giật, mồ hôi tuôn ra như suối, hô hấp khó khăn nhưng vẫn không nói gì.

Diêm Tứ Cô nhảy chồm lên như kẻ cuồng điên. Gương mặt to mập đầy phấn co giật. Mụ ta oang oác như ác điểu :

- Lại Xà, hành sự tiếp theo, không để nó có cơ chống lại. Con điếm này coi chúng ta như đồ hàng mã.

Hai mắt Thôi Tú chớp động, yết hầu phát ra âm thanh trầm dục rồi từ trong lưng quần, hắn rút ra một chuỳ thủ nhỏ bé mà vô cùng sắc bén.

Hắn một tay cầm chặt chuỳ thủ, rồi bắt đầu nhè nhẹ từ trên bụng sáng hồng bóng loáng của Phi Tinh cắt xuống từng dao, từng dao.

Phi Tinh hai mắt nhắm nghiền, đôi môi vốn đỏ hồng giờ đã tím ngắt, hơn nữa còn mím chặt. Hô hấp của nàng không còn gấp rút, không còn khản đặc dường như đã đoạn hơi rồi.

“Phụt” một tiếng, Diêm Tứ Cô phun một bãi nước bọt vào mặt Phi Tinh, mụ hét :

- Đồ điếm thối, mi dám trước mặt lão nương mà giả chết. Ta hỏi mi, nói hay không nói?

Phi Tinh một tiếng cũng không đáp, một hơi thở mỏng manh cũng không có.

Khuôn mặt to béo đầy phấn khiến mặt Diêm Tứ Cô như một cái mặt nạ. Một cái mặt nạ gian ác, thô bạo, hung tàn mang đầy dã tính.

Mụ gầm lên :

- Mi đừng tưởng thủ đoạn bọn ta chỉ có bấy nhiêu. Hảo kịch còn chưa lên sân khấu. Mi không muốn lên tiếng, Lại Xà đủ để mi khai khẩu.

Cánh mũi nhích động một chút cũng không, Phi Tinh dường như không nghe thấy.

Diêm Tứ Cô âm độc nói :

- Lên!

Thôi Tú cất chuỳ thủ vào thắt lưng, rồi rút ra roi da mà bình nhật hắn thường vắt sau lưng.

Roi da to khoảng ngón tay út. Trên thân roi khắc những móc ngược nhau. Roi da màu đen tím sáng loáng đủ biết nó đã thấm bao nhiêu máu rồi.

Roi da vung lên, bổ mạnh xuống. Vị trí đánh xuống chính là chỗ dao cắt trên bụng Phi Tinh. Họ Thôi xuất thủ vung roi chính xác đến kỳ lạ.

Lúc mới bắt đầu, Phi Tinh cố nén thống khổ không hề lên tiếng nhưng mà từng đợt roi như mưa đổ xuống, hơn nữa thủ pháp ra roi như Thôi Tú vô cùng đặc dị, thân roi vừa chạm vào vết thương, hắn lợi dụng những vết móc ngược nhau trên thân roi mà xoáy vào da bụng nõn nà rách nát. Sự ma sát như vậy khiến nàng không chịu nổi, Phi Tinh thét lên một tiếng chói tai.

Từng tiếng, từng tiếng càng thê thảm.

Tiếng thét của Phi Tinh đối với Thôi Tú dường như có một ý nghĩa đặc biệt.

Hình dạng vốn cô lạnh âm độc của hắn lập tức biến đổi, biến thành hưng phấn, biến thành kích động, biến thành bạo liệt như hổ lang.

Ngọn roi vừa vút xuống, mang theo dòng máu tươi.

Thôi Tú ném đi chiếc roi, hắn nhào người lên mình Phi Tinh.

Diêm Tứ Cô há hốc miệng mà cười.

Phi Tinh lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, miệng búng ra một ngụm máu tươi. Cả người ưỡn lên rồi nhũn người. Thân hình đã bất động.

Giật mình, Diêm Tứ Cô phát giác tình hình không ổn, hoang mang đưa mắt nhìn thì thấy đôi mắt Phi Tinh trợn tròn, khóe miệng mở ra, đầu lưỡi nghiêng nghiêng lộ ra ngoài. Đầu lưỡi hãy còn nhuộm máu.

Làm sát thủ đã lâu, chí ít cũng phân biệt được đã xảy ra việc gì. Bất luận người chết hay sống vừa nhìn có thể biết ngay. Hiện giờ, bộ dạng của Phi Tinh còn giống người sống sao?

Lạnh mình, Diêm Tứ Cô xòe tay chụp lấy lưng Thôi Tú kéo dậy, gầm lên :

- Lại Xà chết khiếp, đừng tìm lạc thú nữa. Con điếm này đã cắn lưỡi tự vận rồi.

Thôi Tú nhảy dựng lên, vừa vội thắt lưng quần vừa khẩn trương hỏi :

- Cái gì nó chết rồi? Cái gì nó chết rồi? Thảo nào nó không nói, không giãy giụa. Diêm Tứ Cô, mụ xem chúng ta phải làm sao đây?

Diêm Tứ Cô ngơ ngẩn một hồi rồi nói :

- Còn làm gì được nữa. Nói với đầu nhi, nó không chịu khảo hình đã cắn lưỡi tự vận rồi. Bọn ta không nên để rơi vào tội giữ phạm nhân không chu đáo. Đầu nhi sẽ không vì con đó mà lấy mạng bọn ta.

Thôi Tú gật đầu kéo Diêm Tứ Cô ra ngoài cửa, thậm chí ngay cả quay đầu nhìn lại cũng không có.

Trong phòng ánh đèn vẫn nhu hòa lay động. Ánh sáng chiếu trên thân thể lõa lồ đầy vết máu của Phi Tinh. Ánh đèn không nói được nhưng đôi mắt trợn trừng, thống khổ bi hận của nàng đã biểu lộ ra quá nhiều, quá nhiều thảm sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play