Đếm đúng cửa sổ thứ ba bên trái, Độc Phách lần tìm trong túi da cặp bên hông lấy ra Tế Hồn Câu. Vòng xích bạc dưới cán quấn vào cổ tay phải. Sát khí đằng đằng, mắt long sòng sọc, ngay cả Nam Cung Vũ nhìn thấy bất giác hồn phi phách lạc. Tương giao bao nhiêu năm, lão chưa từng thấy Độc Phách có bộ dạng tàn khốc như vậy. Nuốt một ngụm nước bọt, Nam Cung Vũ tuốt trường thương trong bao thương ra, có chút lo âu, lão hỏi :

- Ấy! Trước tiên nên đi thám thính động tĩnh không?

Độc Phách lắc đầu nói :

- Không cần. Nam Cung huynh nhớ kỹ, đệ từ cửa sổ chui vào, trước tiên chặn lấy cửa ra vào. Nếu một kích không trúng, họ Thôi có thể nhảy cửa sổ mà ra, lúc đó hoàn toàn dựa vào huynh bên ngoài ngăn cản.

Nam Cung Vũ nói :

- Đệ nói là huynh không cùng đệ tiến vào sao?

Độc Phách nói :

- Người đông phòng hẹp bất lợi cho việc thi triển. Huynh mai phục ở bên ngoài, nói không chừng đệ không thành công, trái lại huynh có thể thay Phi Tinh mà báo mối thù này.

Nam Cung Vũ nghiêm sắc mặt nói :

- Chỉ nguyện như vậy, Độc Phách, huynh chỉ nguyện như vậy.

Vỗ tấm vai đầy thịt của Nam Cung Vũ, Độc Phách hít sâu một hơi thở, chậm rãi đến gần cửa sổ thứ ba. Đến khi cự ly chỉ còn năm bước chàng thình lình vọt người lên, tốc độ mạnh mẽ của thân hình cuộn theo một cơn lốc. Cơn lốc đó theo thể chàng bay vào mà cuồn cuộn theo.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng chấn động. Cả một cửa sổ bể ra từng mảnh, rơi xuống rào rào.

Trong phòng rất hẹp, không chỉ hẹp mà còn tăm tối. Không khí nhuộm đầy mùi vị quái dị không thể diễn tả. Giống như mồ hôi người hợp với mùi dơ bẩn, còn pha tạp mùi âm khí nặng nề.

Độc Phách vừa chui vào, chân vừa chạm đất đã tức tốc dán người vào cửa lớn. Đôi mắt chàng dán chặt vào chiếc giường trong phòng.

Chiếc giường đó cơ hồ chiếm hơn phân nửa diện tích căn phòng. Trên giường có người, dễ dàng phân biệt có hai người. Người ở bên trong nhưng vì bị bức rèm che khuất nên nhìn không rõ hình dạng hai người đó.

Độc Phách dựa lưng vào cửa, nhãn quang sáng lóe lạnh lùng. Chàng vẫn yên lặng không nói, chỉ chăm chăm nhìn chết vào chiếc giường đó. Tế Hồn Câu trong tay nghiêng nghiêng chúc xuống. Ánh quang lạnh lẽo như nước mùa thu rợn người.

Trên giường bắt đầu có động tĩnh. Sự dao động rất nhẹ và tiếng thở nặng nề pha lẫn tiếng vén mùng.

Tế Hồn Câu chúc xuống của Độc Phách vẫn ổn định, một chút gợn cũng không có. Chàng vẫn bất động đứng yên, chăm chú vào phản ứng sau bức rèm.

Chàng phát hiện một tình hình là tiếng động trên giường chỉ do một người phát ra. Người kia bên cạnh không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Quang cảnh tựa như trên giường chỉ có một người. Thực tế chàng biết là có hai người.

Lên tiếng nói cơ hồ là nữ nhân.

Đột ngột, cả một tấm rèm che trước giường bay thẳng lên chụp xuống đầu Độc Phách.

Độc Phách không nhúc nhích, tay trái vung lên đã khiến tấm rèm bay đến rơi ngay xuống đất.

Lúc này chiếc mền dày đắp trên mình hai người cũng xé gió bay đến, giống như một đám mây đen bị bão thổi cuồn cuộn tốc đến. Nó mang theo mùi vị quái dị.

Độc Phách xuất đao.

Ánh Tế Hồn Câu như chớp giật, vẫy vùng như giao long.

Lưỡi đao cắt ngọt chiếc mền thành hai mảnh.

Hai mảnh mền lại bay vèo về phía chiếc giường. Hai bóng người lập tức bị bạt phân ra. Một bóng bị văng lên đụng nóc nhà. Một bóng quơ chân múa tay bay về phía Độc Phách, trong miệng còn rít lên tiếng kinh hãi, không phải tiếng người.

Cổ tay phải Độc Phách vung ra “vù” tiếng, Tế Hồn Câu bay về phía đệm giường. Động tác của chàng liên tiếp mạch lạc, nhanh không tưởng nhưng khiến chàng ân hận là so với tình thế còn chậm một bước. Hành động của hai người trên giường hiển nhiên trải qua sự suy nghĩ cẩn mật. Nhìn chung giống như nhất tề gặp nạn.

Trái lại sự thật có phân biệt.

Tên vọt lên nóc nhà, tư thế còn hơi chậm. Tên văng vào Độc Phách lại đến trước. Nói cách khác, trong chớp mắt, Độc Phách tung đao chém ra vốn có thể giết bất kỳ mục tiêu nào nhưng vì tên đụng phải chàng đã khiến chàng lệch đi vị trí. Thời gian phản ứng chỉ là chớp mắt. Thủ đoạn bay người khiến Độc Phách thay đổi vị trí cũng rất nhanh, nhưng nó cũng lộ ra một khe hở nho nhỏ. Lúc đao phong sáng lóe của Tế Hồn Câu chém xuống thân thể tên chạm vào chàng thì trên nóc nhà đã vang to tiếng đổ vỡ. Ngói vỡ cây gãy văng tứ tung.

Một thân thể trần truồng trong đám vụn vỡ, bụi mù đó nhảy ra khỏi xà nhà mà chui vào trong bức vách. Độc Phách biết kẻ đào thoát mới là kẻ chàng muốn giết. Còn tên bị giết vừa rồi bất quả chỉ là một kẻ chết thay đáng thương, là kẻ bán thân lại bán mệnh chết thay cho quỷ.

Đao phong tức thời đột khởi như sóng trào cuồn cuộn. Trong tiếng kêu rít chói tai vừa nhanh vừa dày đặc bao phủ khắp nơi, chỉ nghe những tiếng ầm ầm như bão cát nổi lên, cả một tòa Động Thiên Khách như đang lắc lư.

Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang ra tứ phương còn pha tạp thêm tiếng chân chạy, tiếng la hét hỗn loạn. Vốn nơi đêm đêm đều vang lên tiếng cười đùa, ăn uống vui vẻ lập tức biến thành một trường bát nháo.

Mắt nhìn thi thể bị chặt làm hai đoạn dưới đất Độc Phách cố nén tiếng than từ trong đáy lòng cứ muốn bật ra. Không sai, đó chính là một nữ nhân không mảnh vải che thân. Nữ nhân này lúc sống không biết xinh đẹp thế nào nhưng hiện giờ nhìn tuyệt chẳng có chút mỹ cảm. Máu tươi nhuộm đầy thân thể tràn ra ngoài đất. Lục phủ ngũ tạng trào ra bên ngoài như một nữ hài bị chó sói cắn xé thê thảm vô cùng. Trên bức vách, vết đao chém tan nát nhưng không nghe động tĩnh gì. Tên Thôi Tú đó quả nhiên đã thoát rồi.

Độc Phách đến bên cửa sổ nho nhỏ gọi một tiếng. Nghe tiếng kêu, Nam Cung Vũ xuất hiện với một bộ mặt kinh dị bất định. Trong ánh mắt của vị Thất Xảo Thương này lộ ra một dấu hỏi to tướng.

Cho đao vào vỏ, Độc Phách không nói một lời. chỉ lo vội vã đi ra phía trước. Nam Cung Vũ cũng vội chạy theo. Như thế, hai người buồn bã đi đến nơi cột ngựa mới dừng lại. Tìm một tảng đá bằng phẳng dừng lại. Mục quang Độc Phách trống rỗng nhìn về phía trước Hai tay đặt lên đầu gối, khóe miệng rũ xuống không ngừng co giật. Mỗi cái co giật, sắc mặt càng khó coi. Nam Cung Vũ chậm rãi đặt cây trường thương xuống, cố ý bình thản nói :

- Đừng buồn, Độc Phách. Lần này coi như thất thủ nhưng vẫn còn có lần sau. Ta không tin họ Thôi đều gặp hồng vận. Cuộc đời chúng ta còn dài mà...

Độc Phách lắc lắc đầu, thanh âm từ kê răng chui ra :

- Tên Thôi Tú quả gian ngoa, xảo trá, tâm cơ như quỷ. Hắn không chỉ lâm nguy bất loạn mà còn có thể trước sự sinh tử nghĩ ra phương pháp ứng phó như vậy. Thời gian, cự ly, động tác đều tính toán như nắm chắc trong tay. Ngay cả hành động của đệ, hắn cũng dự liệu được. Chỉ sai một bước đã để hắn đào thoát.

Nam Cung Vũ trợn mắt nói :

- Hắn thật có cách làm như vậy sao?

Độc Phách tỉ mỉ thuật lại việc chàng đã vào phòng truy sát thế nào. Đặc biệt là vị trí đột ngột đào thoát của Thôi Tú ngoài ý liệu.

Chàng thừa nhận dưới tình hình đó, họ Thôi vẫn lựa chọn được con đường chính xác.

Nét mặt nặng nề, Nam Cung Vũ nói :

- Mẹ nó. Nếu đệ có thể bức họ Thôi nhảy ra cửa sổ thì cái chết hẳn đã định rồi. Huynh không khiến tên côn trùng đó kinh hoàng thì không gọi là Thất Xảo Thương.

Độc Phách thở dài nói :

- Họ Thôi nhất định biết con đường phía cửa sổ là con đường chết mới mạo muội, dù nguy hiểm bể đầu sứt trán cũng vọt lên nóc nhà. Nam Cung huynh, đương nhiên đệ hy vọng bức hắn vọt vào mũi thương của huynh.

Nam Cung Vũ hốt nhiên cười nói :

- Đúng rồi! Độc Phách, cái gì là Trại Ngọc Hoàn? Có đúng như lời truyền hồn xiêu phách lạc không?

Độc Phách liếc nhìn Nam Cung Vũ buồn bã nói :

- Trong bóng đêm, sau khi đệ nhìn biệt nàng thi đã từ người sống trở thành người chết. Hơn nữa chết mà bị chặt làm hai đoạn. Nam Cung huynh, hỏi đệ Trại Ngọc Hoàn có khiến người ta hồn xiêu phách lạc không. Đệ cũng giống như huynh, đệ chỉ biết là khi nhìn rõ ràng, một chút thi vị cũng không có.

Nam Cung Vũ nhảy dựng nói :

- Ra tay độc ác, Độc Phách, đệ thật là quá ác...

Độc Phách nói :

- Lúc đó tình hình bức bách không thể không tức thời phản ứng. Nếu có thể đệ quyết không muốn giết nàng. Cuối cùng kẻ đáng chết không phải là Trại Ngọc Hoàn mà là Thôi Tú.

Nam Cung Vũ trầm ngâm nói :

- Độc Phách! Thôi Tú chạy không cần lo. Điều lo là chúng ta phải biết bước tiếp theo tìm hắn ở đâu. Trời cao đất rộng biết đâu mà tìm. Phương Cửu Thọ có từng thổ lộ tin tức của hắn cho đệ không?

Độc Phách căm hận nói :

- Không có. Trừ ổ độc của Quỷ Vương kỳ ra, đệ chỉ biết nơi Thôi Tú lui tới. Chỉ có nơi này, rằng muốn gặp lại hắn không dễ.

Nam Cung Vũ trầm tư một lát nói :

- Tạm thời không còn gấp, hơn nữa họ Thôi sau khi trải qua kiếp nạn này, tất nhiên luôn cẩn thận muốn mai phục bắt hắn phải là kế lâu dài. Huynh nghĩ chi bằng để sự tình lắng dịu. Vả chăng chúng ta không chỉ có một mục tiêu, vội gì mà hạ thủ.

Gật đầu, Độc Phách nói :

- Xem ra chỉ có cách này!

Nam Cung Vũ thấp giọng nói :

- Kẻ kế tiếp đệ định là ai?

Độc Phách không chút do dự nói :

- Diêm Tứ Cô! Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô!

Nam Cung Vũ nói :

- Huynh dường như đã nghe đệ nhắc qua mụ này vừa hung dữ, vừa dâm ác lại không an phận. Có phải bên ngoài mụ ta có một ổ phong lưu?

Độc Phách nói :

- Không sai! Ở Giang Đô trấn, Diêm Tứ Cô có một tình nhân. Mỗi lần giao ban, mụ ta đều đến Giang Đô trấn. Chiếu lý mà nói, bọn ta đi đến đó ắt gặp được mụ.

Chú mục nhìn Độc Phách, Nam Cung Vũ nói :

- Nghe giọng nói của đệ hình như còn có điều gì suy nghĩ?

Độc Phách chậm rãi nói :

- Nam Cung huynh, Thôi Tú đêm nay gặp phải nạn này hắn nhất định sẽ về hồi báo. Như vậy chắc chắn khiến Diêm Tứ Cô đề phòng, có thể thay đổi thói quen thường nhật và cả địa điểm dừng chân, thậm chí chui rúc vào cái ổ Quỷ Vương kỳ mà không ra. Nếu thật vậy, chúng ta hạ thủ không dễ đâu.

Nam Cung Vũ tay sờ cằm, trầm tư nói :

- Đệ nhớ lại xem, Độc Phách. Lúc đệ truy sát Thôi Tú, hắn có thể nhận ra đệ không?

- Điều này không thể nghi ngờ. Diện mạo của đệ, binh khí của đệ dùng đều là đặc trưng, ngoài ra hắn có thể liên hệ đến là ai kết mối thù hận sâu xa đến vậy với hắn. Không đưa hắn vào chỗ chết không được.

Nam Cung Vũ nói :

- Nếu họ Thôi nhận ra đệ thì phán đoán của đệ thành hiện thực. Diêm Tứ Cô không phải là con vịt ngốc. Việc mình làm tự mình biết, đã tìm đến Thôi Tú thì có thể tha cho mụ sao?

Độc Phách thở ra một hơi dài nói :

- Diễn biến sự tình đệ e rằng không dừng ở đây. Giả thiết bọn chúng đoán định được thân phận của đệ rất có khả năng dự bị an bày cạm bẫy, chờ đệ nhảy vào. Nam Cung huynh hiểu ý đệ không?

Nam Cung Vũ nói :

- Đệ nói là chúng có thể đoán ra mục tiêu của đệ là Diêm Tứ Cô, vì thế tương kế tửu kế bị động biến thành chủ động, dùng Diêm Tứ Cô làm mồi nhử để đưa đệ vào bẫy.

Độc Phách nói :

- Nếu đổi huynh là Lục Bích Nhân Mị Thương thì có thể toan liệu như vậy không?

Nam Cung Vũ mỉm cười :

- Không sai! Ta có thể làm như vậy. Đã suy nghĩ như thế, theo huynh, Diêm Tứ Cô đó cũng tạm thời gạt sang một bên. Chọn đối tượng khác mới là thượng sách.

Lắc đầu, Độc Phách nói :

- Đệ lại không nghĩ vậy. Nam cung huynh, bọn ta không sợ gì, cứ chiếu theo sự tính toán của bọn chúng mà làm. Giả như chúng quả có cách tính như vậy, bọn ta thừa cơ bắt mấy con cá lớn.

Nam Cung Vũ trợn mắt nói :

- Bắt mấy con cá lớn? Đây chính là biết núi có hổ vẫn đi vào núi hổ, tự chui đầu vào lưới.

Độc Phách nói :

- Huynh và đệ đều không phải kẻ khùng sao lại làm việc ngu ngốc như vậy. Nam Cung, trong đó có kế hoạch khác.

Nam Cung Vũ vội hỏi :

- Cái gì là kế khác? Đệ nên nghĩ rõ ràng sự việc hãy động thủ. Vạn nhất xảy ra sai lầm, càng bị chê cười chế giễu nhiều hơn. Đây là địa ngục vô môn lại muốn vào. Bọn ta còn chưa đến lúc hết muốn sống.

Độc Phách bình tĩnh nói :

- Mục tiêu lần này bọn ta chọn lựa vẫn là Diêm Tứ Cô chỉ là thay đổi địa điểm hạ thủ.

Nam Cung Vũ mở to đôi mắt :

- Đổi địa điểm ở đâu?

Độc Phách cứng rắn nói :

- Bao Cô lãnh thông qua Giang Đô trấn, chỉ có một đại lộ. Ngày hai mươi ba, sáng sớm, bọn ta phải mai phục nơi lộ khẩu. Bất luận Diêm Tứ Cô xuất hiện lúc nào, lập tức giết ngay. Phía bọn chúng cho rằng hiện trường hành động là ở trong nhà nhân tình mụ, bọn ta tạo cho chúng một sự bất ngờ.

Nam Cung Vũ nói :

- Giả thiết, Diêm Tứ Cô đến Giang Đô trấn, bên mình có kẻ bảo hộ, bọn ta có hạ thủ không?

Độc Phách kiên định nói :

- Thời gian ta không định được, cơ hội thì mong manh. Nam Cung, chỉ cần có một tia hy vọng thành công, bọn ta quyết không buông tay.

Nam Cung Vũ nói :

- Nếu chắc như vậy, đệ cho rằng thế thì tốt, huynh cũng làm theo. Duy để cho đệ làm chủ.

Trông sắc diện u sầu của Độc Phách hiện ra một nét cười, trong thanh âm vang cảm tình nồng hậu :

- Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mới là bằng hữu tốt. Nam Cung, huynh đệ hai ta có một lần này.

Nam Cung Vũ ưỡn ngực, khẩu khí khoáng đạt nói :

- Độc Phách, để cho ta chờ ở Giang Đô trấn, cắt sống đầu của Diêm Tứ Cô lão hổ bà bà này.

Khoát tay, Độc Phách nói :

- Hôm nay còn cách hai mươi ba đó hơi xa. Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Không cần phải khẩn bức như vậy. Đệ định tìm một nơi ngơi nghỉ điều tức dưỡng thần, sau đó mới y kế mà làm.

Nam Cung Vũ bất đắc dĩ nói :

- Huynh không có ý cãi đệ nhưng mà đệ đã muốn nghỉ ngơi, tốt nhất nên rời xa Giang Đô trấn này sẽ tiện lợi cho hành động bọn ta.

Độc Phách đứng dậy, hai người chậm rãi dẫn ngựa đi xuống dốc.

Màn đêm càng lúc càng âm u. Cây cỏ ướt sương đêm. Không có gió nhưng không khí lạnh lẽo.

Hít một hơi thở, sương trắng như bám vào mũi. Tâm sự trùng trùng của Độc Phách cũng giống như sương đêm ngưng tụ, bứt không đứt, dứt không rời.

* * * * *

Cách Giang Đô trấn về phía Tây, ước không đến năm dặm có một tiểu thôn, gần thôn có một con suối nhỏ.

Mỗi buổi chiều thu, ánh tịch dương yếu ớt chiếu xuống dòng nước lạnh phản chiếu một màu sắc đượm nét thê lương buồn bã nhưng đồng thời lại khiến cảnh vật thêm tịch liêu, diễm lệ.

Phía trước tiểu thôn, bên cạnh dòng suối có mấy bụi trúc um tùm. Dưới bóng trúc là một ngôi nhà tranh chung quanh là hàng rào trúc.

Nhà tranh xem ra đã khá cũ kỹ nhưng trong nhà thường xuyên quét dọn nên khá sạch sẽ. Chủ nhân nhà trúc là một nông dân trong thôn. Trước đây, Độc Phách đã từng đến đây trú ngụ.

Người nông dân cũng nhìn ra chàng. Bàn luận vài câu đã thỏa thuận cho chàng nghỉ lại mấy ngày. Tiền bạc Độc Phách trả rộng rãi khiến cho Nam Cung Vũ suýt lên, số tiền đó có thể mua được cả nhà lẫn đất này.

Trong phòng dùng cỏ khô mềm lót thành hai tấm đệm, phía trên trải vải bố khô. Ngoài ra còn một cái bàn cùng bốn ghế trúc.

Sự đơn giản, yên tĩnh tinh khiết thoát tục, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương cỏ lúa khô, con người trong hoàn cảnh này, tục niệm tiêu tan, đầu óc sáng suốt. Không xuất thế nhưng có ý niệm như xuất thế.

Tay vỗ vỗ lên tấm đệm, vẻ mãn ý ngồi xuống hít một hơi thở, Nam Cung Vũ nói :

- Nơi này thật tuyệt vời. Độc Phách, sao đệ tìm được nơi đây?

Độc Phách kéo ghế trúc, nhàn nhã nói :

- Đại khái là năm rồi, đệ thay sư phụ đến Đại Long Bá bái thọ một vị trưởng bối. Do đi sớm mấy ngày, trên đường phải tìm chỗ nghỉ lại, may mắn đi ngang đây, thấy cảnh vật thanh nhã nên tìm chủ nhân thương lượng thuê hai ngày. Huynh nói là tìm một nơi gần Giang Đô trấn để nghỉ ngơi, đệ lập tức nghĩ đến nơi này. Nam Cung huynh thấy thế nào? Cảnh được không?

Nam Cung Vũ cười nói :

- Tuyệt vời! So với ngủ khách điếm thoải mái hơn nhiều. Độc Phách, chủ nhân nhà tranh này không ở thì cất để làm gì?

Độc Phách đáp :

- Câu cá! Huynh không thấy trước nhà có một dòng suối nhỏ sao? Chủ nhà mỗi lần đến đây câu cá mỏi mệt thì vào trong nghỉ ngơi. Câu đủ thì về nhà. Cuộc sống như vậy có tiêu dao không?

Nam Cung Vũ giận dỗi nói :

- Mẹ nó. Những ngày tháng của bọn ta còn không bằng một lão nông ung dung tự tại không sầu không lo. Những ngày tháng của giang hồ thực tại quá bát nháo làm mất đi thi vị cuộc đời.

Độc Phách thông cảm nói :

- Mưa tanh máu tươi, ân oán triền miên, vốn do kẻ gian người ác, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, có lẽ kiếp trước bọn ta làm điều gì độc ác, kiếp này mới nhảy vào nơi tranh đua tạp loạn.

Nam Cung Vũ vô tay cười nói :

- Đã nhảy vào nơi này, có muốn đổi thay cũng tùy nơi số trời an bày định đoạt. Hơn nữa là chúng ta tự ý muốn ăn bát cơm giang hồ. Ban đầu không ai cầm ngọn thương mà ép bọn ta vào nơi đó.

Vươn người trên ghế trúc, Độc Phách mệt moi :

- Hành tẩu giang hồ, suốt ngày chỉ lo tính toán suy nghĩ mà tính mệnh thì như chỉ mành treo chuông, vậy mà cũng gọi là hành tâu giang hồ sao? Theo cảm giác của đệ, nó không khác gì bán thịt bán máu, hơn nữa là bán thịt bán máu của con người.

Nam Cung Vũ từ tấm đệm thấp đứng dậy xoa bụng, nhắm mắt nói :

- Thôi, đừng ở đây mà nói chuyện phiếm nữa, lục phủ ngũ tạng của huynh sắp tạo phản rồi. Nơi này đệ quen thuộc, sao không nghĩ cách kiếm chút gì ăn uống mới là chuyện cần thiết. Người là sắt, cơm là gang mà.

Độc Phách nói :

- Lần trước đệ đến đây tự mình mang theo lương khô nước uống, vốn chưa ra bên ngoài kiếm tìm thức ăn.

Nam Cung Vũ nói :

- Nhưng không thể không ăn cơm. Ngay cả thần tiên cũng phải dùng linh chi lộ, mà lương thực bọn ta mang theo đã sớm ăn sạch rồi.

Độc Phách lười biếng nói :

- Vào trong thôn xem xem có bán gì ăn được không. Nếu không thì đến lão nông phu cho thuê nhà chắc có biện pháp. Nam Cung, huynh chịu khó đi một chuyến. Hai chân chạy nhanh lên không thôi đói chết đó.

Nam Cung Vũ nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nói :

- Được rồi! Ta chạy một chuyến! Ai bảo võ nghệ ta không bằng đệ.

Độc Phách vội nói :

- Nhớ mang bình rượu, ấm trà trở về. Thừa lúc trời tối huynh đệ ta đối âm vài chung.

Liếc Độc Phách một mắt, Nam Cung Vũ đây cửa ra ngoài. Đồng thời còn buông một câu :

- Muốn hay không muốn, ta đem về một đại tỷ cho mi vui thú.

Độc Phách buông tiếng cười.

Nghe tiếng chân của Nam Cung Vũ đi xa, hai tay chàng gối dưới đầu, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. Chàng nghĩ nơi hoang thôn vắng vẻ này, muốn tìm một chút thực phẩm hợp khẩu vị e rằng không dễ. Nam Cung Vũ muốn tìm ra chắc phải chạy đi xa.

Hiện giờ trong phòng rất tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến nỗi nghe cả tiếng suối róc rách và tiếng hô hấp nhè nhẹ của chính Độc Phách.

Hốt nhiên, Độc Phách chau mày vì chàng nghe loáng thoáng có tiếng động khác. Thanh âm đó không phải là tiếng suối chảy, cũng không phải tiếng hô hấp của chính mình mà tuyệt đối là thanh âm khác lạ giống như thanh âm của vật gì nặng nề bị kéo đi. Mà tiếng động này chậm chạp di động về phía chàng. Độc Phách mở to hai mắt, ngưng thần lắng nghe.

Không sai, thanh âm đó càng lúc càng gần cùng lúc với cảm giác chàng cảm thấy. Trong phòng không đốt đèn nên tối âm u. Độc Phách trong bóng tối nhìn đã quen nên mục lực nhìn rất rõ ràng. Tình hình như vậy đương nhiên không muốn đốt đèn. Hơi do dự, chàng vọt người bám lên xà nhà rồi nằm mọp xuống thanh xà ngang tương đối to.

Không đến nửa canh trà, tiếng vang đã đến ngoài cửa, rồi vang lên tiếng thở hổn hển. Từ thanh âm tiếng thở khác nhau, Độc Phách phán đoán có hai người, nhưng chàng không nghe ra bọn chúng kéo là đồ vật gì.

Trong khoảnh khắc lại vang lên tiếng thì thầm của hai người. Nghe thanh điệu biết là hai nam nhân.

- Triệu Bảo, thực kéo hết nổi rồi, ta thấy nên nghỉ ở đây nhưng không biết bên trong nhà tranh này có người không.

Gã có tên Triệu Bảo, thanh âm thô bạo, giọng nói ngang ngược vừa nghe đã biết bọn thất phu :

- Mẹ nó. Mặc cho có người ở hay không, bọn ta cứ vào rồi hãy nói. Lộc ca, lần này huynh không khẩn trương sao? Đêm xuân giá đáng ngàn vàng. Nơi này tuy thô thiển nhưng vẫn có thể tấu hợp được.

Cửa nhà tranh bị hai người đẩy ra. Hai người, không, chính xác là ba. Chính giữa của hai người còn kẹp thêm một người nữa cùng bước vào phòng. Người bị kẹp lại cơ hồ đã mất đi tri giác. Cả cơ thể mềm nhũn nằm trên cánh tay hai người. Đôi chân không sức lực thòng xuồng đất, đầu ngửa ra sau, thân hình không ngừng lắc lư theo nhịp đi của chúng.

Hai tên đi vào phòng tìm một chiếc giường. Chúng mau chóng tìm ra, chúng càng vui mừng hơn khi phát hiện không chỉ có một mà là hai chiếc nệm cỏ. Hai tên hợp lực đặt người kia lên nệm cỏ. Tuy trong phòng âm u nhưng Độc Phách trên xà nhà nhìn rất rõ ràng, kẻ nằm trên giường chính là một nữ tử xinh đẹp.

Một tên lên tiếng bảo tên kia :

- Triệu Bảo, trong phòng tối quá, tìm xem trong phòng có đèn không? Trước tiên sáng cái đã Trên bàn trúc có ngọn đèn và đá đánh lửa.

Tên Triệu Bảo cũng mau chóng đốt đèn lên, trong phòng lập tức sáng rõ.

Dưới ánh đèn tỏ sáng, tên Triệu Bảo quả nhiên là một tên lưng hùm vai gấu, mặt to tóc rối, vừa nhìn đã biết ngay là kẻ không lương thiện. Còn gã mà Triệu Bảo gọi là Lộc ca, so với hắn thì khôi ngô rất nhiều, niên kỷ khoảng ba mươi, da mặt trắng trẻo, mày kiếm mắt sáng, môi đỏ thắm, thân thể cao lớn, mặc áo bào màu trắng bạc, khí thế bất phàm.

Lúc Độc Phách tỉ mỉ nhìn cô nương, bất tri bất giác nằm trên nệm cỏ, giật mình kinh ngạc đến nỗi chàng muốn rơi xuống. Có nằm mộng chàng cũng không ngờ đến. Nữ nhân nằm trên giường không ai xa lạ chính là nhị tiểu thư của Ngụy gia bảo ở Cự Bằng loan Tiểu Phong Linh Ngụy Dung.

Lập tức hàng loạt nghi vấn, thắc mắc như sóng cuộn ập vào tâm não Độc Phách, kết thành chuỗi câu hỏi dài. Nhưng trong ý thức, chàng không cho rằng tình hình trước mắt là hảo sự.

Tên Triệu Bảo nhìn Ngụy Dung ở trên nệm, hắn xoa hai tay cười gian tà nói :

- Lộc ca, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của Lộc ca. Đệ sẽ không làm lỡ chính sự của huynh, mà sẽ ở bên ngoài canh giữ, không cần vội cứ thong thả...

Tên Lộc ca mắt nhìn chung quanh, sắc mặt trắng trẻo lộ vẻ nghi hoặc không có vẻ vui mừng của đêm động phòng hoa chúc :

- Triệu Bảo, cũng không biết vì sao ta cảm thấy trong phòng này không ổn. Mi không chú ý xem nơi này rất sạch sẽ, hơn nữa các vật dụng thường ngày đều có đủ không giống như hoang phế đã lâu. Nói không chừng đây là nơi trú ẩn của một người nào đó.

Triệu Bảo lớn tiếng nói :

- Huynh an tâm, bất luận là chỗ ngụ của ai, đêm nay coi như bọn ta bao rồi. Muốn tiền ta trả tiền, không muốn tiền ta lấy mạng, quyết không để lỡ việc của huynh. Đáng thương cho Lộc ca bao nhiêu năm tơ tưởng, phí bao nhiêu tâm lực, giờ đến lúc then chốt lại lo sợ viển vông.

“Lộc ca” cười khổ nói :

- Được rồi! Ta cũng quá mệt rồi, lòng lại nôn nóng. May mà có thể ngủ ở đây một đêm. Triệu Bảo, việc này không thể để người khác biết. Mi ở bên ngoài cẩn thận canh giữ.

Triệu Bảo cười khanh khách nói :

- Không khác gì Thái Sơn trấn thủ, Lộc ca.

Chờ đến lúc Triệu Bảo ra ngoài, “Lộc ca” mới cẩn thận cài cửa lại. Hắn đột nhiên như phát cuồng, nhảy bổ lên người Ngụy Dung đang nằm bất động trên giường vừa hôn hít vừa vuốt ve. Ngụy Dung không chút phản ứng, nằm yên trong lòng “Lộc ca” như một xác chết.

Ở trên xà nhà, đại khái Độc Phách đã đoán ra việc gì. Chàng do dự có nên lộ diện ngăn cản. Hành hiệp trượng nghĩa, chàng không phải không làm nhưng Ngụy Dung cũng là kẻ địch của chàng.

Lúc này, khuôn mặt trắng trẻo của Lộc ca như lửa nhuộm đã đỏ rực lên, hai mắt phát sáng, hơi thở gấp rút. Hắn run run lấy trong ngực ra một bình nhỏ trút ra một viên thuốc màu xanh lóng lánh, bóp miệng Ngụy Dung cho viên thuốc vào. Tiếp theo, hắn luống cuống cởi bỏ y phục của Ngụy Dung. Khi cởi đến đồ lót của Ngụy Dung, thuốc cũng đã có công hiệu, Ngụy Dung rên khe khẽ mấy tiếng yếu ớt rồi thân người có chút cử động.

“Lộc ca” thấy vậy động tác càng gấp, mà càng gấp càng loạn, cởi đến chiếc yếm màu hồng phấn trước ngực Ngụy Dung, tháo mãi không ra, người hắn càng run rẩy, hơi thở như trâu, sắc mặt đỏ bừng.

Thình lình, Ngụy Dung hét to một tiếng. Theo tiếng thét to, phản ứng của nàng mãnh liệt ngoài sự dự liệu. Chỉ thấy tứ chi nàng dùng hết sức vung ra, thân hình đã nhào lăn vào góc giường giống như dùng sức quá mạnh. “Lộc ca” không đề phòng, “a” lên nửa tiếng, người đã té lăn xuống đất.

Ngụy Dung định phóng người lên, thân thể vừa mới cử động hốt nhiên cảm thấy hoảng hốt vội ngồi co rút lại. Dưới ánh đèn leo lét, nàng kinh hãi biết rằng mình không còn mảnh vải che thân. “Lộc ca” vội vã từ dưới đất bò dậy, ngồi xổm trước giường. Hai mắt hắn bắn ra tia sáng quái dị, hơi thở trầm đục, đứt quãng giống như mãnh thú :

- Dung muội! Dung muội! Ta muốn muội cho ta. Ta muốn muội biết rõ ràng là muội đã cho ta. Chính xác biết muội đã là người của Lộc Khởi Khôi, nàng... Dung muội. Chúng ta cùng hưởng thụ hoan lạc cá nước...

Sắc mặt Ngụy Dung trắng bệch, trắng đến phát xanh. Còn ngũ quan xinh đẹp đều méo xệch đi. Nàng co chân lại, hai tay khoanh trước ngực, thanh âm đứt quãng :

- Lộc... Khởi Khôi... mi... là... đồ... súc sinh. Mi... là loại cầm thú... mang mặt người... Mi dám... dùng thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi cưỡng bức ta. Lẽ nào mi không sợ luật lệ của Ngụy gia bảo... Không sợ miệng thế chê bai. Thiện ác đáo đầu đó Lộc Khởi Khôi.

Dáng dấp của Lộc Khởi Khôi dường như đã uống nhiều rượu mặt đỏ bừng, lưỡi ríu lại :

- Ta... ta... cái gì cũng không màng đến. Dung muội, chỉ cần ta chiếm được nàng... dù tan xương nát thịt... cũng cảm thấy đáng... Dung muội, muội có biết rằng... ta yêu muội lắm... nhớ muội lắm. Không có muội, ta không muốn sống nữa...

Ngụy Dung hét to một tiếng. Gân trên trán cơ hồ nổi lên, khóe miệng căng ra :

- Câm miệng! Lộc Khởi Khôi. Chỉ hận phụ thân ta có mắt như mù, mê muội tâm trí. Việc gì cũng bồi đắp mi, đề bạt mi, yêu thương bảo hộ hơn mười năm nay, giờ mi báo đáp như vậy sao? Mi là người mà không có chút tính người.

Lộc Khởi Khôi giang hai tay, mặt nhăn nhó giống như nhận chịu sự sỉ nhục to lớn :

- Dung muội, đừng nói khó nghe như vậy. Yêu một người không kể là tội ác, vận dụng thủ đoạn chỉ là phương thức biểu đạt tình yêu mà thôi. Ta không phải là loại như nàng nói. Tất cả những điều ta làm đều là muốn có được nàng. Dung muội cũng biết ta đã cuồng tâm vì nàng, theo năm tháng càng mãnh liệt hơn. Đáng thương cho ta ngày mong đêm đợi mà nàng không chút đoái hoài. Dung muội, nếu không có được muội, ta sẽ phát điên phát cuồng.

Ngụy Dung thần sắc giận dữ, thanh âm lạnh băng :

- Mi đã phát điên phát cuồng rồi, Lộc Khởi Khôi. Bất kỳ một người thần trí bình thường đều không làm việc dâm loạn vô tri như vậy. Tương lai mi nhất định bị báo ứng những điều đã làm.

Hai gò má nhô căng cứng, hai huyệt thái dương của Lộc Khởi Khôi nhảy bần bật. Hai mắt trợn tròn, bàn tay nắm chặt, bộ dạng biến thành cực kỳ đanh ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play