Bàn Trọc thế giới, chín vầng mặt trời u ám lơ lửng trời cao cách cực xa, uể oải tản mát ra ánh sáng mờ mờ, xuyên thấu qua mây đục màu xanh lục mờ nhạt, miễn cưỡng chiếu sáng ngọn núi xanh thẫm, đồi gò xanh thẫm, con sông xanh thẫm, đồng bằng xanh thẫm...
Thế giới này tràn ngập màu xanh lục của mực làm người ta bất an, đây là màu sắc quỷ dị lấy vạn ức kịch độc để tính trộn lẫn với nhau, sau khi trải qua thiên địa pháp tắc đặc thù nào đó của Bàn Trọc thế giới thúc giục hóa, trải qua vô số năm tháng lắng đọng lại mà thành.
Ngọn núi, đồi gò, con sông, còn có đồng bằng, các địa thế địa mạo ở Bàn Cổ thế giới rất bình thường, đại khái chiếm cứ ba thành diện tích của Bàn Trọc thế giới.
Ở trên các ngọn núi, đồi gò và đồng bằng, vô số độc trùng, độc điểu, độc thú cổ quái sinh sản sinh lợi, bọn chúng phun khói độc mờ mờ, khí độc ngút trời, ở trên bầu trời ngưng tụ thành mây độc màu xanh lục loãng.
Vô số quái mãng kịch độc hình thù kỳ quái lui tới ở giữa núi rừng, bọn nó thỉnh thoảng ngẩng đầu, bừng bừng hứng thú hướng tới bầu trời phun ra các làn khí độc màu sắc hoa lệ, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ra ráng cầu vồng bảy màu mờ mờ.
Một nửa khác của Bàn Trọc thế giới, là nước, nước màu xanh lục nhạt vô biên vô hạn. Không khí trầm lặng, mặt ngoài còn nổi lơ lửng vô số bọt nước đủ mọi màu sắc.
Vô số độc trùng tụ tập rậm rạp ở trong thuỷ vực chất chứa không biết bao nhiêu độc tố này, điên cuồng cắn nuốt các loại bèo cùng rong kịch độc cấp tốc nảy sinh trong nước. Các độc trùng đó cũng cắn nuốt lẫn nhau, lớn nuốt bé, hung ác cắn nuốt không hung ác, sống cắn nuốt chết...
Giống với quân đội Đế Thích Diêm Ma chỉ huy, một tòa thành trì kim loại dị tộc quy mô khổng lồ lơ lửng ở trên biển độc sền sệt.
Thống soái quân viễn chinh thế giới mới của Minh Nguyệt nhất mạch, Phạm Để thực lực mạnh nhất Phạm thị nhất tộc trừ Phạm Hài đứng trên tháp quan sát của thành trì kim loại, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí chất chứa vô số độc tố.
Phạm Để quắt queo khô gầy xám trắng như cương thi cười ‘khẹc khẹc’, đem một khối tinh thạch đưa tin màu trắng toát bóp thành phấn.
“Muốn ta mang quân viễn chinh quay về Bàn Cổ thế giới? Ô, xem ra là Phạm Hài thật sự đụng phải phiền toái rồi.” Phạm Để nheo mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, thế giới kỳ dị này, đội tìm kiếm của ta vừa mới phái ra còn chưa được vài ngày đâu, sao đã có phiền toái chứ?”
Đắc ý ngẩng đầu, Phạm Để cười quái dị ‘khẹc khẹc’ nói: “Ta thích phiền toái. Nói thật, ta thích phiền toái. Phiền toái liền ý nghĩa tử vong, mà tử vong... Minh Nguyệt vĩ đại ơi, tử vong, tử vong ngọt ngào, ta đã sốt ruột không chờ nổi rồi!”
Mấy tướng lĩnh Minh Nguyệt nhất mạch đứng ở phía sau Phạm Để, mỗi người kích động đến mức con mắt dựng thẳng ở mi tâm mở ra, từng đám tử khí màu xám trắng không ngừng từ trong con mắt dựng thẳng phun ra.
Tiếng kèn khàn khàn, trầm thấp vang lên, mệnh lệnh của Phạm Để truyền đạt xuống. Toàn bộ quân viễn chinh Minh Nguyệt nhất mạch trừ số rất ít thành viên đội tìm kiếm ở lại Bàn Trọc thế giới, chủ lực khác quay hết về Bàn Cổ thế giới nghe theo Phạm Hài điều khiển.
Ngay lúc chiếc cự hạm kim loại đầu tiên phun ra cột sáng màu xám trắng, dần dần cách mặt đất bay lên, một dòng tương nước màu xanh lục đến từ ngoài ngàn dặm phun ra, hung hăng nện ở đầu cự hạm.
Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, mấy ngàn chiến sĩ Ám tộc đứng ở trên boong đầu thuyền, tinh quái nô lệ khàn giọng gào thét, thân thể bọn họ ở trong nọc độc cấp tốc hòa tan, rất nhanh đã tan thành một bãi nước mủ.
Một lại một dòng tương nước kịch độc từ xa xa phun đến. Nọc độc dày đặc như mưa trút xuống ở đỉnh đầu hạm đội Minh Nguyệt nhất mạch, từng chiếc cự hạm kim loại chưa cắt ra được phòng ngự kết giới, thân thuyền kim loại ở trong nọc độc ăn mòn cũng không tổn hại bao nhiêu, nhưng chiến sĩ dị tộc đứng ở trên boong tổn hại thảm trọng.
Phạm Để cùng một đám tướng lĩnh dưới trướng kinh hãi ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn thấy ngoài mấy trăm dặm, mấy chục dị chủng cự xà thân thể dị thường khổng lồ chậm rãi từ trong biển độc sền sệt vươn người ra.
Bọn cự xà này toàn thân sặc sỡ, quanh thân bao trùm mây độc màu xanh lục. Khác với rắn độc bình thường, những con rắn này cái đuôi phân nhánh như móc, rõ ràng là Câu Xà dị chủng của Bàn Cổ thế giới lấy kịch độc trứ danh.
Theo tiếng sóng nước kỳ dị, mặt biển độc sền sệt của Bàn Trọc thế giới nhấc lên sóng to màu xanh lục cao nghìn trượng, vô số độc trùng thủy sinh cổ quái chiếm cứ ở trên đầu sóng, tận tình phun mây độc khí độc, gây sóng gió hướng đại quân dị tộc xung phong.
Một con Câu Xà to lớn thân dài gần trăm dặm xoay quanh trên không, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phạm Để.
“Cộng Công Thị đại nhân nói, các ngươi đã đến đây, thì không cần rời khỏi nữa. Nơi này, sẽ là nơi các ngươi táng thân.”
Phạm Để khinh miệt cười. Hắn nhìn con Câu Xà khổng lồ kia, thản nhiên nói: “Cộng Công Thị? Dưới trướng Cộng Công Thị có một viên tài tướng Câu Xà, chính là ngươi nhỉ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, các ngươi có thể chiến thắng con dân Minh Nguyệt vĩ đại?”
Câu Xà cười nhạt, há mồm phun xuống một mảng lớn mưa độc. Hắn trào phúng cười nói: “Ở Bàn Cổ thế giới, ta không dám chính diện tác chiến với các ngươi. Nhưng nơi này là Bàn Trọc thế giới, ác quỷ dị tộc ngu xuẩn, nơi này là Bàn Trọc thế giới, chúng ta đã ở nơi này phát triển mấy trăm năm! Chúng ta so với các ngươi càng thêm quen thuộc pháp tắc thế giới này.”
Câu Xà đắc ý cất tiếng cười to: “Quan trọng nhất là, mấy trăm năm thời gian, chúng ta ở nơi này đã sinh sản vô số tiểu bảo bối đáng yêu!”
Tiếng ‘Ong ong’ từ bốn phương tám hướng truyền đến, vô số ong độc, bọ cạp độc, rết độc… sâu bọ kịch độc hóa thành các đám mây đen màu xanh mực, rợp trời rợp đất hướng quân đội của Phạm Để lao lên.
Từng cơn sóng lớn bay lên trời, vô số tiểu yêu cóc độc, rắn độc, độc mãng, thằn lằn độc… thủy tộc tu thành vung binh khí đơn sơ, nhe răng trợn mắt đẩy sóng càn quét đến.
Phạm Để nhìn đại quân thủy tộc thanh thế to lớn, theo bản năng lấy ra một khối tinh thạch đưa tin, đem điều mình chứng kiến nghe thấy truyền vào.
“Nói cho Phạm Hài, ta nơi này có chút phiền toái, có lẽ ta không kịp dẫn người trở về giúp hắn.”
Hầu như là cùng lúc Bàn Trọc thế giới đột nhiên toát ra vô số đại quân thủy tộc công kích Phạm Để, trong Bàn Thực thế giới một mảng màu rỉ sắt, trong đại dương mênh mông màu rỉ sắt cũng chiếm cứ bảy tám phần diện tích thế giới, nước biển có được lực ăn mòn đáng sợ bị nhấc lên sóng to.
Vô số thủy tộc trên thân sinh ra vảy da thật dày đứng ở trên đầu sóng, không ngừng há mồm phun ra những mãng mũi tên nước sức ăn mòn kinh người, đổ ập xuống bao phủ đại quân dị tộc Kháng Nguyệt nhất mạch thống soái A Tu Địch thống soái.
Vô số cự hạm kim loại, mấy chục pháo đài bay do kim loại chế thành ở trong mưa mang tính ăn mòn công kích bốc sương khói mờ mờ. Kim loại bị ăn mòn, các chiến hạm, chiến bảo kia bị ăn mòn từng tầng một, boong của một số chiến hạm cũng đã bị ăn mòn ra lỗ thủng to nhỏ.
Trong khi giãy chết, giáp trụ trên người các chiến sĩ Kháng Nguyệt nhất tộc cũng bị chất lỏng mang tính ăn mòn không ngừng suy yếu.
A Tu Địch khàn giọng rống giận, bất đắc dĩ hướng Lương Chử truyền về tín hiệu đại quân viễn chinh đã bị tiến công, căn bản không có cơ hội bình yên quay về.
Bàn Trọc, Bàn Thực, Bàn Lạc, Bàn Hoắc...
Trừ Bàn Giả thế giới chỗ Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm, trong thế giới đối ứng tọa độ thế giới mười một chấp chính gia tộc được Đế Thích Sát đưa tặng, vô số đại quân thủy tộc ùa lên, gắt gao cuốn lấy đại quân viễn chinh của dị tộc.
Không có một binh một tốt nào quay về Lương Chử!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT