“Hàng rồi, hàng rồi! Nghiêu Bá tha mạng, Nghiêu Bá tha mạng!”
Hai con cá chép lớn đầu vàng đuôi bạc ném xiên thép trong tay, run rẩy quỳ xuống bên dòng sông lớn. Dòng sông lớn vốn sóng đục ngập trời không còn hai cự yêu cá chép này gây sóng gió, nước sông lập tức trở nên ôn hòa nghe lời, nhu thuận quay trở về trong lòng sông.
Mấy trăm con tôm cỏ, hơn trăm con cóc, mười mấy con cá chuối tu thành tiểu yêu nửa thành hình người run rẩy quỳ gối trên bờ, một đám cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn Cơ Hạo còn có chiến sĩ nhân tộc đằng đằng sát khí bên cạnh hắn.
“Kiểm kê một lần!” Cơ Hạo chỉ chỉ bọn thủy yêu.
Mấy vu tế Vu Điện mang theo một đội chiến sĩ đi tới, bọn họ lấy ra gương đồng xanh to bằng bàn tay hướng bọn thủy yêu soi lần lượt. Kính quang lóe lên, phàm là thủy yêu màu sắc kính quang không có biến hóa, đều bị xua đi một bên tập kết.
Kính quang chiếu ở trên thân một con cá chuối lớn, đột nhiên kính quang biến thành màu máu, các vu tế đồng thời cười lạnh một tiếng, chiến sĩ nhân tộc theo sau bọn họ không nói hai lời, đem con cá chuối này đè ngã xuống đất, một đao đem đầu nó chặt xuống, thi thể tùy ý một cước đạp xuống sông.
Kính quang có biến hóa, chứng minh con cá chuối lớn này đã ăn thịt người!
Không chỉ có tay dính tính mạng nhân tộc, bọn thủy yêu nhấc lên sóng lớn nước lũ tàn sát bừa bãi bốn phương, trên tay bọn chúng ít nhiều đều đã dính máu tộc nhân nhân tộc. Nhưng giết người và ăn nhân, tính chất khác nhau.
Gây sóng gió nhấc lên nước lũ làm người ta chết đuối, còn có thể nói bọn họ là phụng mệnh lệnh Cộng Công thị làm việc. Cộng Công thị là tôn chủ của Thủy Thần nhất mạch còn sót lại, bọn thủy yêu không thể không nghe theo mệnh lệnh của hắn, Cơ Hạo có thể tha thứ bọn chúng gây sóng gió tai họa nhân tộc, chỉ đem bọn chúng xếp vào Cảm Tử doanh bán mạng chuộc tội là đủ rồi.
Nhưng bọn chúng đã ăn thịt người, tính chất liền thay đổi. Bọn chúng lấy con người làm thức ăn, cái này đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng Cơ Hạo cùng toàn bộ nhân tộc. Toàn bộ thủy yêu ăn thịt người phải xử tử ngay tại chỗ, điều giới luật này không thể phá.
Tiếng rú thảm liên tục vang lên. Khi một con cóc lớn nguyên hình là phạm vi khoảng ba trượng bị ấn ngã ở bờ sông, mắt thấy chiến sĩ nhân tộc hành hình đã giơ lên đại đao trong tay, con cóc lớn này liều mạng đạp chân, điên cuồng kêu rên lên.
“Nghiêu Bá gia gia tha mạng, Nghiêu Bá gia gia tha mạng! Ta chỉ là thèm ăn, ăn một miếng nhỏ, một miếng nhỏ!”
“Nghiêu Bá gia gia tha mạng. Ta chưa ăn được bao nhiêu, ta chỉ ăn một cánh tay, bọn họ nói ăn thịt người sẽ làm yêu lực của chúng ta cấp tốc gia tăng, có thể giúp chúng ta khai thông linh trí trở nên càng thêm thông minh, tốc độ tu vi nhanh hơn, ta mới nhịn không được ăn một miếng nhỏ!”
“Lúc ta ăn hắn, hắn đã chết đuối, hắn đã là người chết, ta cũng không có nuốt sống hắn mà!”
“Nghiêu Bá gia gia tha mạng!”
Cơ Hạo mặt không biểu cảm nhìn con cóc to khóc nước mắt giàn giụa, cười lạnh. Lúc này ngươi sợ tới mức khóc lóc cầu xin tha thứ, các ngươi nhấc lên nước lũ làm chết đuối vô số nhân tộc, sau đó đem bọn họ coi là thức ăn, sao không thấy các ngươi nương tay một chút chứ?
“Chém!” Cơ Hạo lạnh lùng phất phất tay, hướng chiến sĩ nhân tộc cầm đại đao hạ đạt mệnh lệnh.
“Ta nói, ta nói, ta biết có một chỗ!” Con cóc to vì giữ mạng, khóc đến mức nước mắt nước mũi tất cả đều phun ra. Hai con mắt to bằng vại nước hầu như từ trong hốc mắt bật ra. Gia hỏa này chỉ vào cổ họng thét to: “Ta biết có một chỗ, nơi đó có cổ quái, Nghiêu Bá gia gia cứu mạng, ta dẫn các ngươi đi qua... Đó là nhằm vào nhân tộc các ngươi!”
đại đao chiến sĩ nhân tộc hành hình đã hạ xuống, mắt thấy đã sắp chém tới trên cổ con cóc lớn.
Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, ‘Bốp’ một tiếng húc vỡ không gian, thuấn di đến bên cạnh con cóc lớn. Tay phải nhẹ nhàng tóm lưỡi đao cấp tốc hạ xuống, tùy tay nhẹ nhàng đẩy, đem chiến sĩ nhân tộc hành hình đẩy lui ra phía sau vài bước, tay trái Cơ Hạo đột nhiên phun ra mảng lớn thái dương tinh hỏa, không nói năng gì đặt trên lưng con cóc lớn.
Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, chợt nghe con cóc to liên tục rú thảm. Tay trái Cơ Hạo nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng tràn đầy cục sần sùi của con cóc lớn, đem toàn bộ cục thịt trên lưng nó đốt cháy sạch sẽ, đem thịt trên lưng nó ước chừng dày hơn một thước thiêu thành tro tàn.
Con cóc lớn đau đến mức khàn giọng gào thét, khóc trời kêu đất cầu tình, Cơ Hạo lẳng lặng không lên tiếng, tinh tế đem lưng gia hỏa này thiêu đốt một phen, lúc này mới chậm rãi nói: “Nơi đó có gì cổ quái? Ngươi làm sao biết chuyện đó?”
Hai con cá chép lớn đầu vàng đuôi bạc đồng thời kêu lên: “Nghiêu Bá đại nhân, thằng nhãi này...”
Cơ Hạo búng ngón trỏ tay phải, ‘Thùng thùng’ hai tiếng vang, ngón tay cấp tốc búng đánh phá không khí, hai khối không khí to bằng nắm tay lao vút ra, đánh vào trên ngực dày đặc vảy cá của hai con cá chép lớn, vảy cá dày khoảng nửa thước vững như sắt thép, lại bị khối không khí Cơ Hạo tùy tay búng đánh vỡ nát.
Hai con cá chép lớn hộc ra từng ngụm từng ngụm máu, thân thể bị đánh bay xa mấy chục trượng, vạn phần chật vật cuộn mình ở trên mặt đất run rẩy không thôi.
“Nói!” Cơ Hạo dẫm một cước trên đầu con cóc lớn, cúi đầu cười lạnh nhìn hắn.
“A tỷ của ta là nha hoàn bên người tiểu thiếp giang thần Bạch Long Giang này sủng ái nhất!” Con cóc lớn khàn giọng cười.
Giang thần “Bạch Long Giang? Thời thượng cổ đã chết trận ngã xuống...” Cơ Hạo sẵng giọng nhìn hắn.
“Là Cộng Công đại nhân về sau phong!” Con cóc lớn vội vàng giải thích: “Chuyện này Cộng Công đại nhân cũng chưa từng nói cho Nhân Hoàng. Bản thể Bạch Long Giang thần là một con tam đầu hắc giao, hiểu làm mây làm mưa, đánh sét tạo chớp, được Cộng Công đại nhân thưởng thức, được phong làm giang thần.”
Thở hổn hển một hơi, con cóc lớn tội nghiệp nhìn Cơ Hạo nói: “Ta như thế nào cũng tính là tâm phúc của giang thần đại nhân... Hắc hắc, hơi cách xa chút, nhưng a tỷ ta dù sao cũng là nha hoàn bên người tiểu thiếp lão nhân gia hắn sủng ái nhất, so với người khác là thân cận hơn nhiều lắm, cho nên ta được phái tới nơi này, đảm đương giám quân của hai vị Lý đại nhân (lý: cá chép)!”
“Giám quân!” Cơ Hạo không biết nên khóc hay cười nhìn con cóc lớn này, quân đội thủy yêu không đến một ngàn dưới trướng hai con quái cá chép lớn đầu vàng đuôi bạc này, còn bày ra một tên giám quân hẳn hoi?
“Nói đi, nơi đó có gì cổ quái?” Cơ Hạo cười lạnh vài tiếng.
“Ngài có thể tha cho ta không?” Con cóc lớn rơi lệ đầy mặt nhìn Cơ Hạo: “Ngài tha mạng ta, ta cái gì cũng khai cả, cái này là a tỷ ta uống rượu, lỡ mồm ta mới biết được.”
“Tha mạng thì được, nói đi!” Cơ Hạo dùng sức giẫm giẫm đầu con cóc lớn.
“Ài, việc này nói tới, chính là ở trong mắt sông sâu nhất của Bạch Long Giang, giang thần đại nhân tiêu phí khí lực rất lớn, bố trí một tòa đại trận huyền diệu vô cùng.” Con cóc lớn khàn khàn nói: “Ai u, vì bố trí tòa đại trận này, cần rất nhiều cực phẩm vu tinh thủy thuộc tính, một đoạn thời gian vất vả đó, chúng ta đều bị ép đi mạch khoáng đáy sông đào quặng, không biết có bao nhiêu gian nan!”
“Nói hẳn hoi!” Trong tay trái Cơ Hạo lại phun ra thái dương tinh hỏa.
Con cóc lớn bị dọa trợn mắt, vội vàng kêu lên: “A tỷ nói, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, đại trận khởi động, chúng ta sẽ có viện binh cuồn cuộn không dứt! Đến lúc đó quân đội dưới trướng Cộng Công đại nhân đủ để tiêu diệt toàn bộ nhân tộc có gan phản kháng!”
Trong lòng Cơ Hạo ‘Lộp bộp’ co giật một cái, viện binh cuồn cuộn không dứt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT