“Gân rồng, máu rồng, gan rồng, mật rồng... Đều là đại bổ vật đó!”

Thi thể Vân Mộng Long Vương rơi xuống mặt nước, tung tóe sóng to cao tới trăm trượng. Hắn hiện nguyên hình, là một con rồng khổng lồ dài khoảng nghìn trượng, toàn thân vảy bạc.

Vũ Mục lẩm bẩm các vật mĩ vị nhất, đại bổ nhất trên thân rồng, nhanh như chớp lao đến bên người Vân Mộng Long Vương, lấy ra cái nồi sắt to ghé đến trên vết thương ở cổ hắn.

Từng dòng màu rồng lớn không ngừng chảy vào cái nồi sắt to, máu rồng đỏ tươi tản mát ra một mùi thơm nồng đậm kỳ dị. Vũ Mục cười đến răng hàm cũng lộ ra, rung đùi đắc ý vui sướng không chịu được.

Mấy tên giao yêu trung thành và tận tâm đối với Vân Mộng Long Vương tức giận thét dài, cưỡi mây đạp giá cuốn lên mảng lớn hơi nước hướng Vũ Mục xung phong đến. Bọn hắn không thể chịu đựng được long vương nhà mình bị người ta chém giết, còn sắp bị người ta cho vào nồi.

Ở bên, mấy luồng sáng màu vàng lao vút đến, Phong Hành ở xa xa vô thanh vô tức bắn tên lén. Mấy tên giao yêu tất cả đều là cổ trúng tên, tiễn mang nổ tung, đem cổ bọn hắn nổ nát bét.

Đám giao quái này cũng hiện ra nguyên hình, tất cả đều là giao long một sừng dài khoảng trăm trượng, máu nóng cuồn cuộn không ngừng phun ra, xung quanh một mảng nước lớn trắng xoá bị lực lượng kỳ dị trong máu giao lôi kéo, mơ hồ nổi lên vô số gợn sóng vảy cá nhỏ bé.

Thiếu Ti và Thái Ti đã dựng lên một tòa tế đàn, Thái Ti đem Đinh Đầu Thất Tiễn Thư thờ ở trên tế đàn, hai mắt trắng dã nhìn Bảo Thụ, Bảo Âm thấp giọng lẩm bẩm. Xa xa, máu giao trên mặt nước sôi trào không ngừng đột nhiên bay lên trời, hóa thành các dòng máu rót vào trong tế đàn.

Vô thanh vô tức, thi thể mấy con giao long cũng ở nháy mắt khô quắt mục nát, biến thành các đám tro bụi.

Đinh Đầu Thất Tiễn Thư trên tế đàn phát ra hào quang mờ mờ, Thái Ti hoa chân múa tay quay quanh tế đàn nhảy điệu nhảy hiến tế, đồng thời thì thào niệm tụng lên chú ngữ chỉ có hắn cùng một số tồn tại kỳ dị nào đó trong minh minh mới có thể nghe hiểu.

Cơ Hạo lơ lửng giữa không trung, cầm Cửu Dương Đãng Ma Kiếm nhìn Bảo Thụ, Bảo Âm liên thanh cười lạnh.

Hai tên xui xẻo hiển nhiên ở môn hạ Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cũng không được coi trọng, trên thân bọn họ thế mà chỉ có một viên đan dược chữa thương. Đan dược sau khi bị mũi tên của Phong Hành đánh nát, hai người qua hồi lâu vậy mà cũng chưa thể lấy ra viên thuốc chữa thương cứu mạng thứ hai.

Vết thương đổ máu như suối, hai người đã khẩn cấp cách dùng thuật trị liệu qua loa vết thương một phen, nhưng bọn hắn vung kim cương bảo xử cùng bảo tháp chín tầng hướng vào đầu Cơ Hạo nện đến, cánh tay dùng sức quá mạnh khiến vết thương một lần nữa xé rách, máu tươi lại một lần nữa chảy ra.

Tiếng đánh ‘Đang đang’ không dứt bên tai, Vân Mộng Long Vương chết đối với Bảo Thụ, Bảo Âm hiển nhiên là một sự kích thích thật lớn. Hai người rống giận liên tục, bất chấp vết thương tiếp tục đổ máu, vung binh khí hướng tới Cơ Hạo điên cuồng đánh một trận.

Cửu Dương Đãng Ma Kiếm thoải mái che trái chắn phải. Kiếm pháp Vũ Dư đạo nhân truyền thụ có thể công cũng có thể thủ, công như sấm sét động trên chín tầng trời, thủ như hỗn độn kín không kẽ hở, mặc cho Bảo Thụ, Bảo Âm liên tục kêu loạn, binh khí trong tay bọn họ lần lượt nện ở trên thân Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, căn bản không gặp được Cơ Hạo thân thể.

Kim cương bảo xử cùng bảo tháp chín tầng đều là dùng ngũ kim tinh anh đúc nóng mà thành, thêm vào hơn ngàn tầng pháp bảo cấm chế Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bí truyền, nắm trong tay nhẹ như lông ngỗng, đánh ở trên người nặng tựa núi lớn, càng có lôi đình liệt hỏa phun ra đả thương người, thật sự là hậu thiên bảo vật rất cường hãn.

Nhưng hai kiện bảo bối này tuy cường hãn, dù sao chỉ là hậu thiên nhân công đúc thành, hơn nữa Bảo Thụ, Bảo Âm cũng không được sư môn coi trọng, người ra tay đúc cho bọn họ hai kiện binh khí này ở môn hạ Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân nhắm chừng cũng chỉ là hạng người tầm thường. Hai kiện bảo bối này tốt thì tốt, nhưng cũng chỉ là tốt bình thường.

Sau mấy chục lần va chạm, đầu tiên là kim cương bảo xử trên tay Bảo Thụ vang lên ‘Ông’ một tiếng, kim cương bảo xử không thể chịu được sự sắc bén của Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, trên bản thể chày báu nứt ra mấy chục vết nứt dài đến nửa thước, theo Bảo Thụ đánh, vết nứt càng lúc càng dài, cuối cùng mấy vết nứt hợp với nhau, cây kim cương bảo xử dài sáu thước này thoáng cái nổ vỡ.

Một mảng lôi hỏa từ trong chày báu phun ra, vô số mảnh vỡ ngũ kim nổ tung, Bảo Thụ không kịp trở tay, bị mảnh vỡ ngũ kim găm đầy mặt.

Rú thảm một tiếng, Bảo Thụ máu chảy đầy mặt vội lui về phía sau, hai con mắt bị đánh nát, máu tươi không ngừng từ trong hốc mắt hãm sâu chảy ra. Hai đường màu đỏ trên lông mày hắn chợt mở ra, một đôi mắt tựa như có chút phát dục không được đầy đủ lăn lông lốc đảo qua một vòng, phun ra hai luồng hung quang hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

“Bảo bối của ta!” Bảo Thụ đau lòng như cắt, gương mặt vặn vẹo hướng tới Cơ Hạo gào rống, hắn không để ý tới gương mặt mình bị nổ nát, túm lấy tay cầm của kim cương bảo xử đau lòng thiếu chút nữa ngất đi.

“Bảo Thụ đạo hữu, ta chưa từng hướng ngươi đánh ra một kiếm!” Cơ Hạo cười lạnh nhạt: “Không lẽ, ngươi tới đánh ta, binh khí của mình không vừa tay bị làm hỏng, còn muốn chụp cái mũ đó lên đầu ta hay sao?”

Lời còn chưa dứt, Cơ Hạo đưa ngang tay phải, mũi Cửu Dương Đãng Ma Kiếm nghiêng lên trên. Bảo Âm rống to một tiếng, tòa bảo tháp chín tầng hai tay cầm kia hung hăng nện xuống, muosn chết lại không chết vừa lúc đụng phải mũi kiếm của bảo kiếm.

‘Phập’ một tiếng, giống như đao sắc cắt cải củ, một vết nứt trên bảo tháp chín tầng cũng chồng chất vết thương bị lưỡi kiếm bổ vào, bảo tháp chín tầng vừa lúc bị hắn chém một kiếm thành hai mảnh.

“Bảo bối của ta!” Bảo Âm kéo dài thanh âm rú thảm một tiếng, cấm chế trong bảo tháp chín tầng phát nổ, một đám lôi hỏa cũng bắn ra bốn phía, vô số mảnh vỡ kim loại bắn tung tóe ở trên người hắn, đánh cho hộ thể pháp y của hắn vỡ vụn từng tấc một. Hai mảnh vỡ bén nhọn như cái dùi xuyên thấu thân thể hắn, từ sau lưng hắn bay ra.

“Công phu luyện thể của các ngươi không đủ!” Cơ Hạo nhìn Bảo Thụ, Bảo Âm bị nổ máu thịt be bét kêu đau liên tục, cười mang theo mười phần ác ý: “Các ngươi xem, ta không bị sao cả, các ngươi sao lại bị thương thành như thế? Cái này chẳng trách được ta!”

Cửu Dương Vô Cấu Y phóng ra chín vầng mặt trời chói chang, vờn quanh Cơ Hạo bay múa, toàn bộ mảnh vỡ kim loại còn chưa tới gần thân thể hắn đã bị nhiệt độ cao đốt thành làn khói.

Bảo Thụ, Bảo Âm nhìn Cửu Dương Vô Cấu Y huy hoàng sáng lạn trên người Cơ Hạo, nghe lời nói gần như vô sỉ của Cơ Hạo, trong lòng hai người lửa giận hừng hực, tức giận đến mức há mồm liên tục hộc máu.

“Ngươi, ngươi, được lắm, Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi, ngươi, thù hôm nay, chúng ta ngày sau...” Bảo Thụ chỉ vào Cơ Hạo, muốn bỏ lại một câu nói giữ thể diện rồi đi.

Nhưng thân thể hai người đồng thời loạng choạng, một mảng tiễn ảnh chợt lóe qua ở trên thân bọn họ, một khí tức tử vong đáng sợ bao phủ thân thể bọn họ, nắm lấy linh hồn bọn họ nhẹ nhàng lôi kéo. Khí tức hai người chợt đoạn tuyệt, linh hồn ‘Vù’ một cái hóa thành hư ảo, sau đó thân thể bọn họ giống như đá ráp điêu khắc trải qua vô số năm tháng rửa tội, nhanh chóng sụp đổ sụp xuống từng chút một.

Cơ Hạo kinh hãi nhìn thấy, trong làn da bọn họ một chút máu thịt cũng không có, hai người sống sờ sờ chỉ còn lại có một tầng làn da khô quắt bên ngoài.

Hắn không khỏi kinh hãi nhìn thoáng qua Thái Ti, vu chú thuật của thằng cha này càng thêm quỷ bí độc ác hơn rồi.

Lắc đầu, Cơ Hạo hướng thuỷ quân Vân Mộng hồ bên dưới chỉ chỉ: “Người đâu, đem toàn bộ thủy yêu đánh tan trộn lẫn, đưa vào Cảm Tử doanh chém giết hiệu lực!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play