Thường nói, nước chảy chỗ thấp, nước của nơi nhiều nước luôn lưu động hướng chỗ ít nước.
Bàn Cổ thế giới là một đại thế giới tài nguyên phong phú, âm dương điều hòa, ngũ hành cân đối, lục hợp củng cố, bát hoang không loạn. Chính bởi vì ngũ hành cân đối, cho nên Bàn Cổ thế giới so sánh với Bàn Giả thế giới, nồng độ hơi nước của Bàn Cổ thế giới tự nhiên không bằng Bàn Giả thế giới.
Cho nên sau khi truyền tống trận vượt giới mở ra, thông đạo hai hướng mở, rộng không cần bất cứ động tác dư thừa nào, hơi nước của Bàn Giả thế giới liền tự nhiên mà vậy hướng Bàn Cổ thế giới thẩm thấu tới.
Nếu là trụ trời không hỏng, vách ngăn thế giới của bản thân Bàn Cổ thế giới duy trì hoàn hảo, giống như một tầng màng lực phòng ngự kiên cường dẻo dai vô cùng, dù có hơi nước bên ngoài muốn rót vào, cũng sẽ bị màng thế giới của Bàn Cổ thế giới chắn ở bên ngoài.
Cộng Công Thị cụng đầu húc đổ Bất Chu sơn, đầu mối then chốt thiên địa Bàn Cổ thế giới sụp đổ, thiên địa linh mạch hỗn loạn, uy năng vách ngăn thế giới bị suy yếu hơn chín thành. Hơi nước đến từ Bàn Giả thế giới một đường cuồn cuộn, không thể ngăn cản thổi quét đến, ở trong thông đạo vượt giới vừa mới cảm ứng được khí tức Bàn Cổ thế giới, những hơi nước đó đã dễ dàng tiến vào Bàn Cổ thế giới.
Nồng độ hơi nước của Bàn Cổ thế giới đang cấp tốc tăng lên.
Trên bầu trời không thấy bao nhiêu đám mây, nhưng nồng độ hơi nước trong không khí tăng lên cực nhanh. Ngắn ngủn vài ngày, cho dù thân ở trong hang núi, phòng ốc, không khí cũng ướt sũng, mắt thường có thể thấy được từng giọt nước nhỏ bé không ngừng từ trong không khí chảy ra, ‘tí tách’ nhỏ xuống đất.
Trung Lục thế giới và tứ hoang đại lục đều là mưa to tầm tã, không có một chỗ nào không có mưa.
Mưa to thống trị tất cả, trên mặt đất bằng phẳng đọng nước sâu hơn một thước, trong lạch ngòi sóng đục quay cuồng, trên núi nước chảy không ngừng. Thực vật phát triển rậm rạp trừ những cổ mộc ngàn năm trở lên còn chịu được, cây cối khác hơi ít năm đều bị nước mưa đánh gãy toàn bộ cành cây, chỉ còn lại có các thân cây xiêu vẹo hướng về phía bầu trời.
Cơ Hạo từ thiên đình không thu được gì quay về, hắn sau khi hướng Đế Thuấn tấu rõ chuyện đã xảy ra ở cửa thiên đình, liền từ biệt Đế Thuấn chạy về Nghiêu Sơn lĩnh.
Ở Bồ Phản, một mình Cơ Hạo cũng không nổi lên được tác dụng gì. Ứng phó mưa to bất thình lình như thế nào, ứng phó Cộng Công Thị ẩn thân thiên đình như thế nào, cái này đều cần Đế Thuấn cùng một đám tộc trưởng, trưởng lão đại tộc đi quyết sách.
Cơ Hạo ‘bá hậu’ vừa mới lập nghiệp như vậy, vừa mới có một khối lãnh địa của mình, vừa mới có số lượng con dân không ít, chức trách của hắn chính là tọa trấn Nghiêu Sơn thành, trấn an lòng người, ngăn cản thiên tai, đây mới là hành vi khi tai nạn đến, các thủ lĩnh tiểu bộ lạc trong nhân tộc nên có.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Nghiêu Sơn thành, Cơ Hạo chạy về phía truyền tống trận vượt giới xem xét một phen.
Hắn đã mơ hồ cảm thấy, trận mưa to này có lẽ có liên quan với truyền tống trận vượt giới câu thông Bàn Giả thế giới, nhưng hắn không có chứng cớ.
Hắn cũng không dám đem phán đoán của mình nói cho bọn Đế Thuấn nghe, cái này sẽ chỉ vô duyên vô cớ rước lấy cho mình một thân phiền toái cùng tội danh.
Hơn nữa cho dù hắn đóng cửa truyền tống trận vượt giới của Nghiêu Sơn thành lại như thế nào?
Trong lãnh địa dị tộc, truyền tống trận vượt giới tương tự còn có mười hai cái truyền tống trận thuộc về Đế Thích nhất tộc cũng đi thông Bàn Giả thế giới.
Nếu Cơ Hạo không đoán sai mà nói, Đế Thích Sát cho ra tọa độ mười một thế giới khác, có lẽ các thế giới đó giống với Bàn Giả thế giới, cũng đều là thế giới ‘thủy nguyên’ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Như thật là như vậy mà nói…
Trong lòng Cơ Hạo rối rắm từng đợt, nếu thật là như vậy, muốn diệt trận mưa to này, nhân tộc chẳng lẽ phải bị ép chủ động khai chiến với dị tộc? Phải lao vào Lương Chử phá hủy mười hai tòa truyền tống trận vượt giới của bọn họ?
Sự tình sao có thể đơn giản như vậy?
Thiên Địa Kim Kiều nhanh vô cùng, Cơ Hạo mang theo một đạo thần quang màu vàng sẫm từ trên cao vô thanh vô tức hạ xuống, lập tức xuyên thấu Thiên Địa Đại Trận, xông đến trước truyền tống đại trận vượt giới.
Truyền tống đại trận vận chuyển bình thường, cột sáng lao thẳng lên trời so với khi vừa mới khởi động thì ổn định hơn rất nhiều.
Cơ Hạo vòng quanh truyền tống đại trận cảm thụ một phen, quả thực có lượng thủy khí cực ít xuyên thấu qua cột sáng truyền tống đại trận xông vào Nghiêu Sơn thành, nhưng hơi nước mỗi một canh giờ góp tới nhiều nhất có thể chứa đầy một cái ao nhỏ, căn bản không có khả năng tạo thành mưa lớn như vậy, thổi quét Trung Lục thế giới và tứ hoang đại lục.
Cau mày ngẩng đầu, Cơ Hạo không quan tâm thủ hạ Nghiêu Sơn thành nhà mình ân cần thăm hỏi hành lễ, theo cột sáng phóng lên trời cấp tốc hướng lên trên bay đi.
Một đường kim quang chói mắt, theo cột sáng lao lên cao hơn ngàn dặm, Cơ Hạo đứng ở vị trí cột sáng nhập vào hư không, buông ra thần thức hướng bốn phía cảm thụ một phen, phân lượng hơi nước trong cột sáng lộ ra so với phía dưới lớn hơn chút, nhưng cũng không lớn tới đâu cả.
Hư không bên người lóe lên, Thiếu Ti vặn vẹo hư không đi tới bên người Cơ Hạo, nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay mưa lớn qua, hoa mầu thu hoạch trong lãnh địa năm nay, trừ đất đai Thiên Địa Đại Trận bao trùm ba vạn dặm phạm vi, hoa mầu nơi khác xong hết rồi.”
“Tồn lương bao nhiêu?” Cơ Hạo nhíu mày, đè nén lo lắng trong lòng hỏi Thiếu Ti.
“Không đủ nhiều.” Thiếu Ti lắc lắc đầu, lo lắng tương tự nhìn nhìn Nghiêu Sơn lãnh địa bị mưa to càn quét.
Nghiêu Sơn lĩnh là lãnh địa mới sinh, nội tình so sánh với các bộ lạc nhân tộc lâu năm kém hơn rất nhiều, mấy năm nay sản xuất lương thực chỉ miễn cưỡng đủ con dân nhà mình sống tạm, lượng lớn lương thực phải mua từ bên ngoài.
Trong thành Nghiêu Sơn, trong kho có một bộ phận tồn lương, nhưng bộ phận tồn lương đó nhiều nhất có thể cho con dân toàn bộ lãnh địa dùng ăn một tháng, sau đó sẽ hoàn toàn cạn lương thực.
Trên không Nghiêu Sơn thành có khói bảy màu vờn quanh, Thiên Địa Đại Trận toàn lực phát động, lãnh địa bán kính ba vạn dặm bị Thiên Địa Đại Trận bao trùm, một giọt mưa cũng đừng nghĩ lọt vào. Nhưng ở ngoài phạm vi Nghiêu Sơn thành bao phủ, mưa to tầm tã, sóng đục quay cuồng, dòng sông chính của vài đại thủy hệ đã cỏ dại lan tràn, nước sông thỉnh thoảng nhấc lên sóng cao mấy trượng xông lên bờ.
‘Thùng’ một tiếng vang lớn, ngay tại trước mắt Cơ Hạo, một núi đất giáp bờ sông bị sóng nước sông đánh sập nền móng, đỉnh núi cao ba bốn trăm trượng chìm vào trong lòng sông, hoàn toàn bịt lòng sông.
Tiếng ‘Rầm rầm rầm’ không dứt bên tai, nước sông vốn đã xao động bất an bị chặn đường đi, nhất thời từ trong lòng sông tràn ra, điên cuồng hướng hai bên của lòng sông khuếch tán ra. Sóng lớn đục ngầu đánh sập rừng cây, bao phủ đồng ruộng, vài thôn giáp lòng sông, đã di dời đi hết lập tức đã bị nước lũ đánh nát.
“Ừm, ít nhất có thể bảo vệ lương thực quanh Nghiêu Sơn thành.”
Cơ Hạo nhìn nước lũ tràn ra đánh phá kết giới Thiên Địa Đại Trận phát ra, khói bảy màu lưu động, sóng cao mười mấy trượng vỗ ở trên Thiên Địa Đại Trận, không tạo thành được bất cứ uy hiếp gì đối với đại trận.
Cơ Hạo ngẩng đầu, lại nhìn chằm chằm bầu trời một lúc, sau đó thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc.
Cảnh tượng từng gặp ở Bàn Giả thế giới, tái hiện ở Bàn Cổ thế giới——
Giữa không trung, một đám mây nho nhỏ lẳng lặng trôi nổi, dưới đám mây một cột nước to bằng nắm tay ‘ầm ầm’ rơi xuống.
Không là giọt mưa nữa, mà là cột nước.
Cơ Hạo mở to mắt nhìn, xa xa gần gần, trên bầu trời đám mây như vậy càng lúc càng nhiều, trong chớp mắt đã có hơn một ngàn đám mây nhỏ lặng lẽ ngưng tụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT