Màn mưa mịt mờ che trời phủ đất, một luồng thần quang màu vàng sẫm đánh nát vô số hạt mưa, để lại ở không trung một vệt nước trắng như tuyết, từ mặt đất gần như vuông góc lao về phía bầu trời.

Liên tục xông lên không biết vượt qua bao nhiêu vạn ức dặm, đánh vỡ mấy trăm tầng cương phong chảy xiết, lôi bạo hung mãnh, thiên hỏa sôi trào, ráng hồng tàn sát bừa bãi, các nơi hiểm yếu đều bị bỏ lại phía sau từng tầng một, đỉnh đầu rốt cuộc sáng ngời, một mảng ánh sáng lành bảy màu lả tả rải xuống.

Mất đi trụ trời tạo cân bằng, cửa chính thiên đình lơ lửng ở giữa không trung ngược lại tỏ ra càng thêm hùng hồn tráng lệ.

Đặc biệt là so sánh với hai ngày trước, không biết trong thiên đình xúc động cấm chế gì, một đền thờ đồng xanh phong cách cổ xưa dày nặng, điêu long vẽ phượng đứng sừng sững ở ngoài cửa lớn thiên đình, đền thờ to lớn cao tới trăm dặm phun ra ánh sáng lành, từng ánh mây bảy màu không ngừng từ trong đền thờ trào ra, hóa thành một quầng sáng thật lớn đem toàn bộ cổng thiên đình ôm bên trong.

Mấy ngàn ráng đỏ lớn trăm mẫu lơ lửng ngoài đền thờ, Chúc Dung Thị thống lĩnh chiến sĩ các tộc Nam Hoang đứng chỉnh tề ở trên ráng đỏ, lớn tiếng mắng chửi tổ tông Cộng Công Thị.

Phía sau cửa chính thiên đình bốc lên cả mảng lớn vân quang, trong vân quang màu sắc rực rỡ có thể thấy được vô số cung điện lầu các như ẩn như hiện. Ngẫu nhiên có vài tiếng sấm nặng nề từ sâu trong thiên đình truyền đến, tựa như bên trong đang xảy ra một số biến đổi to lớn nào đó.

Cơ Hạo thở hổn hển một hơi, phá tan tầng mây dày nặng, đi tới ngoài cửa chính thiên đình.

Cúi đầu nhìn nhìn Trung Lục thế giới hầu như co lại bằng hạt tro bụi lạp, Cơ Hạo không khỏi liên tục lắc đầu. Thời hồng hoang, thực có dũng sĩ nhân tộc có thể theo Bất Chu sơn một đường leo đến trước cửa thiên đình khấu kiến thiên đế?

Đây là nói giỡn à? Hay là các lão nhân nhân tộc bịa chuyện?

Cơ Hạo vận dụng Thiên Địa Kim Kiều cũng hao phí thời gian dài như vậy mới đến ngoài cửa thiên đình, thời hồng hoang nhân tộc chỉ dựa vào hai cái chân, bọn họ cần đi bao nhiêu năm mới có thể đến nơi này? Bọn họ nhắm chừng cần ở trên Bất Chu sơn sinh con đẻ cái, đời đời con cháu vô cùng vô tận, trải qua vô số thế hệ tiếp sức mới có thể đến nơi đây nhỉ?

Phun ra một hơi bị nghẹn, thu hồi Thiên Địa Kim Kiều, Nha Công xoay một cái, thân thể bành trướng đến mấy trượng, nâng lên Cơ Hạo hướng cổng thiên đình bay tới.

Trên mấy đám mây lửa có chiến sĩ Nam Hoang hướng Cơ Hạo nghênh đón, bọn họ đang muốn lớn tiếng quát bảo Cơ Hạo lui ra, thanh âm Chúc Dung Thị đã truyền tới: “Cơ Hạo, ngươi tới nơi này làm gì? Phía dưới nghe nói thế mưa càng lúc càng lớn?”

Nam Hoang chiến sĩ nhất thời đạp mây lui bước, Cơ Hạo bay về phía trước một đoạn, đi thẳng tới ngoài cửa thiên đình.

Trước đền thờ to lớn cao tới trăm dặm, Chúc Dung Thị mặc trọng giáp, hai tay cầm kiếm đứng ở trên một áng mây, quanh thân sát ý nghiêm nghị nhìn chằm chằm đền thờ tản mát ra áp lực vô cùng này. Nghe được động tĩnh Cơ Hạo tới, Chúc Dung Thị cũng không quay đầu lại hướng hắn hỏi.

“Rất gian nan.” Cơ Hạo đứng ở phía sau Chúc Dung Thị trầm giọng nói: “Nơi khác ta còn không biết, nhưng quanh Bồ Phản đã có trên vạn thôn gặp thủy tai, hoa mầu xong hết rồi, gia cầm gia súc nuôi cũng đều xong rồi.”

Thở ra một hơi, vẻ mặt Cơ Hạo âm u nói: “Không biết lần trước ký khế ước hòa bình với dị tộc hữu dụng không. Ngàn năm hòa bình… Ha ha, nếu bọn hắn hiện tại đánh tới, chúng ta ngay cả quân lương đưa tới chiến trường cũng khó chuẩn bị được.”

Chúc Dung Thị quay đầu nhìn hắn một cái: “Các nơi kho lương của Bồ Phản thì sao?”

Cơ Hạo dang hai tay, sắc mặt càng thêm khó coi: “Đều dính nước rồi, hoặc mốc meo, hoặc nảy mầm, tóm lại đều không ăn được nữa. Ba ngàn kho lương lớn Bồ Phản dùng để chuẩn bị chiến tranh, may mắn không tổn hao gì chỉ có một trăm năm mươi cái.”

Sắc mặt Chúc Dung Thị có chút cứng ngắc. Hắn trầm mặc chốc lát, trầm thấp nói: “Tiện thể nhắn cho Đế Thuấn đi. Lương thảo Nam Hoang ta tích trữ, có thể tăng cường Bồ Phản sử dụng. Nhưng từ Nam Hoang vận lương… trong vũ trụ, các hạm đội dị tộc tuần tra kia cũng khó đối phó.”

Cơ Hạo gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn đền thờ to lớn kia phát ra cả mảng lớn vân quang thụy khí, rung tay một đợt Vũ Dư thần lôi xen lẫn Thanh Vi thần lôi đánh ra. Vũ Dư thần lôi mau lẹ cương mãnh, Thanh Vi thần lôi uy nghiêm to lớn. Sấm sét hai màu xanh, tím giống như bão tố rơi ở trên đền thờ, chỉ nhìn thấy từng đám lôi quang đường kính trăm dặm nổ tung, một khí tức lôi điện vô cùng dữ dằn nhanh chóng khuếch tán ra.

Điên cuồng oanh tạc một khắc đồng hồ, đền thờ to lớn này tiếp tục không nhanh không chậm phun trào mây khói bảy màu. Lôi pháp của Cơ Hạo công kích, ngay cả vài áng mây trên đền thờ phun ra cũng chưa thể nổ nát.

“Không cần lãng phí khí lực.” Chúc Dung Thị trầm mặt nói: “Đây là đền thờ cửa nam của Thiên Địa Đại Trận, đầu mối then chốt trận pháp bốn cửa ra vào chủ yếu nhất của thiên đình. Không cần nói ngươi, trăm tám mươi người như ta cũng đừng hòng thương tổn nó mảy may.”

Cơ Hạo nhìn nhìn Chúc Dung Thị, trầm mặc chốc lát, sau đó buông ra thanh âm lớn tiếng quát: “Cộng Công Thị, đi ra trả lời, nếu không tất cả con dân Bắc Hoang của ngươi đều sẽ là người chết!”

Cơ Hạo uy hiếp rất hữu dụng, vừa mới dứt lời, thanh âm Cộng Công Thị lạnh như băng, khàn khàn từ xa xa truyền đến: “Đùa cái gì vậy, Bắc Hoang Đại Minh ta chính là nơi hiểm yếu tuyệt cảnh nổi tiếng, mặc cho ngươi bao nhiêu đại quân đánh qua, có thể làm gì được Bắc Minh?”

Thở ra một hơi, Cơ Hạo tiến lên hai bước, lớn tiếng quát: “Toàn bộ độc vu của Vu Điện…”

Còn chưa dứt lời, Cộng Công Thị đã cười lạnh: “Đúng rồi, ta còn quên một việc, Vô Ưu hài nhi đã chết, con trai duy nhất của ta đã chết, nó cũng đã chết rồi, các con dân Bắc Hoang tử thương bao nhiêu, có quan hệ gì với ta chứ? Các ngươi cứ việc buông tay đi làm.”

Cười quái dị vài tiếng, Cộng Công Thị lãnh khốc vô tình nói: “Một mình Vô Ưu hài nhi chết, cô đơn, tịch mịch lắm. Có nhiều người quen như vậy bồi nó cùng chết, vậy mới sẽ không tịch mịch, có phải không?”

Chúc Dung Thị vung song kiếm trong tay, chỉ vào thiên đình lớn tiếng quát: “Cộng Công Thị, là hảo hán, đi ra quyết chiến sinh tử với ta! Ngươi, ngươi, ngươi thế mà dám mượn lực ta, húc gãy Bất Chu sơn, ngươi quả thực tội ác tày trời!”

Cộng Công Thị cười gian xảo: “Ồ, thằng nhãi Chúc Dung, ngươi đừng oan ta, rõ ràng là ngươi đem ta đánh va vào Bất Chu sơn, nào phải ta cố ý húc chứ? Vẫn luôn là ta chịu ủy khuất sao? Đứa con duy nhất của ta cũng bị các ngươi chỉnh chết, ngươi còn xuống tay muốn đánh chết ta, đánh cho ta không ngăn được húc sập Bất Chu sơn, cái này có thể trách ta?”

Không đợi Chúc Dung Thị mở miệng, Cộng Công Thị lại tiếp tục nói: “Bất Chu sơn sập, ta cũng kinh sợ, ta phát động Thiên Địa Đại Trận, đánh xuống thần lôi, là vì đánh chết ngươi, cũng không phải là cố ý hướng về phía Bất Chu sơn ra tay. Cho nên, chúng ta phải giảng đạo lý, tiền căn hậu quả chuyện này, nhất định phải làm rõ mới được!”

Cơ Hạo lười đấu võ mồm với Cộng Công Thị, hắn tức giận quát: “Cộng Công Thị, nếu ngươi còn là một nam nhân, làm việc dứt khoát, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Liên miên mưa to không ngừng, ngươi có biết sẽ chết bao nhiêu người không?”

Trầm mặc một lúc lâu, Cộng Công Thị chậm rãi cười: “Khi nước lũ ngập trời, các ngươi mới có thể nhớ tới chỗ tốt của bản tôn.”

“Hoặc là, các ngươi có năng lực, xâm nhập thiên đình đem ta chém giết.”

“Hoặc là, các ngươi có năng lực, tự mình dừng trận mưa to này.”

“Hoặc là, các ngươi ngoan ngoãn, quỳ xuống hướng ta cúi đầu xưng thần!”

“Ngoài ra, các ngươi còn có thể làm gì? Ta ở trên bầu trời này nhìn các ngươi đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play