Ngọc Tôn khẽ cười một tiếng, thân hình như khói ngọc mờ mờ ngưng tụ thành nhoáng lên một cái, nháy mắt đã tới trước người Vũ Dư đạo nhân.

Nàng nâng tay phải, cây kim dài màu sắc rực rỡ dài một thước, so với tơ tóc còn mảnh hơn mang theo tiếng rít đâm nhanh yếu hại ở mi tâm Vũ Dư đạo nhân. Cây kim dài mang theo một điểm sáng màu sắc sặc sỡ rất nhỏ, Ngọc Tôn còn khẽ cười.

Ngọc Tôn vừa ra tay, trước mắt Cơ Hạo liền hiện lên vô số dị tượng.

Hắn nhìn thấy cả mảng lớn đóa hoa không gọi được tên nở rộ, những đóa hoa đó kiêm có sự thánh khiết của hoa sen cùng sự kiều diễm của anh – túc, đóa hoa màu sắc rực rỡ sặc sỡ không gió tự động. Trong nhụy hoa dần dần nở ra, vô số thiếu nữ làn da non mịn như ngọc mỡ dê ngưng tụ nhẹ nhàng mấp máy thân thể, tận tình khoe ra thân thể vạn phần xinh đẹp của mình.

Vẻ mặt thiếu nữ là thuần khiết mà thần thánh, như tuyết trắng thuần khiết nhất đỉnh thần sơn chưa bao giờ dính một chút bụi bậm.

Nhưng thân thể các nàng quyến rũ mà nóng bỏng, Cơ Hạo rõ ràng thấy được một số biến hóa nhỏ bé nào đó nơi bí ẩn nhất của thân thể các nàng, từng tia hương thơm làm tâm hồn người ta dao động không ngừng từ trên người các nàng phát ra.

Thái dương đạo chủng hừng hực thiêu đốt, sau khi ngửi được hương thơm kỳ dị này, lửa phụ cận đạo chủng đột nhiên hỗn độn một phen.

Trong lòng Cơ Hạo đau đớn, phun một ngụm máu ra thật xa.

Hắn hoảng sợ kinh hô, Ngọc Tôn này còn chưa phải hướng hắn ra tay, mục tiêu nàng chủ công là Vũ Dư đạo nhân, Cơ Hạo chỉ là xa xa nhìn nàng một cái, thế mà đã khó hiểu trúng chiêu bị thương!

Bọn vực ngoại thiên ma quỷ bí khó dò, quả nhiên lợi hại vô cùng!

Phun ra một ngụm máu, Bàn Hi Thần Kính vừa mới được chân linh phân thân Mộc đạo nhân bổ sung, trở nên cực giàu linh tính tự kêu một tiếng, nó bay đến đỉnh đầu Cơ Hạo, mặt gương hướng xuống dưới lơ lửng ngay phía trên đỉnh đầu hắn, trong mặt gương tối đen như mực từng tia sáng kỳ dị lóe lên, sau đó vô số điểm sáng trong suốt như nước, màu tối đen lại long lanh từ trong mặt gương rơi xuống dày đặc.

Những điểm sáng đó là các phù văn cực kỳ nhỏ ngưng tụ thành, trong suốt sáng tỏ, mát lạnh thấu xương.

Điểm sáng rơi ở trên người Cơ Hạo, nhất thời các tia sương khói năm màu không ngừng từ trong cơ thể Cơ Hạo khuếch tán ra. Ngọc Tôn ra tay, Cơ Hạo chỉ nhìn nàng một cái, đã không hiểu trúng khói độc chất chứa huyễn lực thật lớn.

Điểm sáng Bàn Hi Thần Kính phóng ra lại có kỳ hiệu lấy ra tai hoạ, khói độc không ngừng bị ép ra, nguyên thần Cơ Hạo chợt thấy mát mẻ, nhanh chóng khôi phục linh trí. Nhẹ nhàng thở một hơi, quanh thân Cơ Hạo hiện lên một màn lửa màu vàng, toàn bộ khói độc đều bị thái dương tinh hỏa thiêu đốt sạch sẽ.

Tâm thần ổn định, Cơ Hạo ngầm tụng đạo gia chú ngữ ghi lại trên đạo tạng kiếp trước, chuyên môn khắc chế vực ngoại thiên ma.

Không có ánh sáng màu sắc đẹp mắt, không có tường vân thụy khí, chỉ có một tầng dao động nhỏ bé như có như không bao phủ ở trên thái dương đạo chủng của Cơ Hạo. Tầng dao động nhỏ bé này tinh tế mà yếu ớt, lại chính là khắc tinh tà môn ma lực của vực ngoại thiên ma.

Cơ Hạo lại hướng Ngọc Tôn nhìn qua, tuy vẫn có tà lực như sóng thần phá không đột kích, nhưng đạo chủng của Cơ Hạo đã ổn định như núi, một tầng dao động yếu ớt nhỏ bé nọ ngoài đạo chủng kịch liệt chấn động, gian nan lại cứng cỏi ngăn cản tà lực của Ngọc Tôn ăn mòn.

Trường kiếm trong tay Vũ Dư đạo nhân vung vẩy tự nhiên, một đạo kiếm quang màu xanh trong suốt như nước như con rắn dài, linh động vô cùng xuyên qua chung quanh.

Cây kim dài trong tay Ngọc Tôn mang theo một luồng ánh sáng màu sắc nhỏ bé, không ngừng tìm trường kiếm trong tay Vũ Dư đạo nhân cứng đối cứng. Tiếng đánh ‘Leng keng’ nối liền với nhau, mỗi một lần va chạm đều có các tia ánh sáng màu sắc nhỏ bé không ngừng xâm nhập trường kiếm trong tay Vũ Dư đạo nhân.

Dần dần, bảo kiếm trong tay Vũ Dư đạo nhân đã nhuộm một tầng vầng sáng năm màu, như bị phủ lên một tầng đá quý năm màu điêu khắc thành vỏ kiếm.

Cơ Hạo nhìn mà nghẹn họng trân trối, tuy đây chỉ là một khối thân ngoại hóa thân của Vũ Dư đạo nhân, nhưng là chứng đạo chí bảo của Vũ Dư đạo nhân bám vào chân linh biến thành phân thân, có được thần thông to lớn. Ngọc Tôn kia có thể giữ lẫn nhau với Vũ Dư đạo nhân mà không rơi vào thế yếu, Cơ Hạo hoài nghi A Bảo và Quy Linh liên thủ, nhắm chừng cũng không phải đối thủ của Ngọc Tôn này!

Không hổ là tồn tại trong vực ngoại thiên ma được tôn xưng là ‘lão tổ’.

Cùng lúc đó, Cơ Hạo lẳng lặng tìm hiểu phương pháp vận kiếm trong tay Vũ Dư đạo nhân, theo bản năng vung Cửu Dương Qua trong tay. Cửu Dương Qua kim quang huy hoàng chậm rãi xé mở không khí, cũng tạo ra một tia sáng lạnh dài bảy tám thước, trong veo tươi đẹp.

“Hì hì, kiếm của ngươi, còn có thể dùng sao?” Bỗng dưng, Ngọc Tôn cười điệu một tiếng: “Dính đòn nặng của bản tôn liên tục nhiều lần như vậy, kiếm của ngươi, sợ là càng lúc càng vận dụng bất tiện nhỉ?”

Vũ Dư đạo nhân cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay run lên, chợt nghe một tiếng vang thanh thúy, ánh sáng năm màu che trên lưỡi kiếm ầm ầm tan rã. Hắn tùy tay đâm ra một kiếm, giống như trẻ con lúc đùa giỡn dùng gậy gỗ chơi đùa, nhìn như gần như đùa tùy tay đâm ra một kiếm.

Chính là một đòn này lại hồn nhiên thiên thành, cho người ta một loại ảo giác lên trời xuống đất cũng không chỗ nào để tránh.

Thân thể Ngọc Tôn cứng đờ, thân hình cao gầy của Vũ Dư đạo nhân đã đan xen lướt qua nàng, trường kiếm mang theo một mảng kiếm quang, dễ dàng xẹt qua cổ của nàng. Chợt nghe một tiếng thét chói tai, chỗ cổ Ngọc Tôn phun ra một mảng lớn ráng khói xanh ngọc. Hai tay nàng ôm cổ, hóa thành một làn sương khói xanh ngọc nháy mắt lướt ra xa mấy chục dặm.

Xa xa đứng ở trên một mảng mây tía, Ngọc Tôn hổn hển hét lên: “Thằng nhãi này lợi hại lắm, liên thủ với ta, ai diệt chân linh hắn, khối pháp thể này sẽ là của người đó!”

Hà Tôn luôn luôn ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn cười lên ‘hi hi’. Nàng vặn vẹo hông điệu đàng, khẽ cười nói: “Sớm nói như vậy không phải đã tốt rồi sao? Tư vị một kiếm đó như thế nào?”

Khí tức trên người Ngọc Tôn trở nên cực kỳ quỷ bí, khí tức kịch liệt dao động, nàng âm trầm nói: “Không dễ chịu, tuyệt đối đừng để bị kiếm của hắn đụng tới. Một kiếm vừa rồi, thiếu chút nữa đã chém chết ta. Kiếm ý của thằng nhãi này… Có thể xuyên thấu qua tất cả hư ảo đến thẳng bản chất, vừa lúc là khắc tinh của tộc ta. Cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, kiếm ý của thằng nhãi này cực kỳ đáng sợ.”

Xuyên thấu qua tất cả hư ảo đến thẳng bản chất, Cơ Hạo vạn phần kính ngưỡng nhìn Vũ Dư đạo nhân.

Vừa rồi, một kiếm đó thô phác dị thường, lại thần diệu vô cùng, Cơ Hạo đã tập trung toàn bộ tinh khí thần, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn rõ không đến một phần vạn tinh nghĩa trong một kiếm đó.

Một tiếng rít chói tai truyền đến, Ngọc Tôn, Hà Tôn đồng thời bay lên trời, hóa thành một mảng lớn khói sóng hướng Vũ Dư đạo nhân bao phủ xuống.

Cơ Hạo đang tập trung tinh thần nhìn, bỗng dưng bên người có một cơn gió dữ ập tới, ‘Mộc đạo nhân’ mang theo cành cây năm màu được khảm thất bảo kia, khuôn mặt chứa đầy nụ cười ‘quyến rũ’, vặn vẹo hông eo hướng Cơ Hạo đánh xuống một đòn.

Cơ Hạo lạnh giọng hừ hừ, phân ra một đạo thần thức quan sát Vũ Dư đạo nhân và hai đại ma tôn chinh chiến, hai tay vung Cửu Dương Qua, hướng về ‘Mộc đạo nhân’ hung tợn đánh tới.

Trên người ‘Mộc đạo nhân’ tà lực ngút trời, nhưng Cơ Hạo sẽ không dễ dàng bị ma lực của chúng mê hoặc, đôi mắt hắn trong suốt như nước, tâm cảnh bình thản lạnh lùng, Cửu Dương Qua kéo theo một đường cong kỳ diệu, vòng qua cành cây năm màu trong tay ‘Mộc đạo nhân’, đầu giáo sắc bén hung hăng đâm xuyên qua ngực ‘Mộc đạo nhân’.

Mất đi ma lực mị – hoặc lòng người, thủ đoạn chinh chiến của vực ngoại thiên ma này cũng chỉ bình thường.

Cơ Hạo lấy Khai Thiên Nhất Kích khống chế Cửu Dương Qua, dễ dàng làm ‘Mộc đạo nhân’ bị thương nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play