“Con mồi?”

A Bảo mặt trầm như nước, không nói năng gì, Quy Linh ở một bên đã tức giận thét dài.

Nàng là hồng hoang huyền quy, một trong các sinh linh đỉnh cấp cường đại nhất thời kì hồng hoang của Bàn Cổ thế giới, thậm chí từng giao thủ với tổ long, phượng tổ trong truyền thuyết. Nàng là kẻ săn giết đỉnh cấp nhất lưới thực vật tàn khốc thời đại hồng hoang, trừ số ít vài vị đại năng, toàn bộ sinh linh trong thiên hạ đều là con mồi của nàng.

Một ngoại tộc không biết từ đâu đến, lại còn nói toàn bộ sinh linh của Bàn Cổ thế giới đều là con mồi của hắn?

Đây là coi rẻ đối với Quy Linh là một sinh mệnh thể cường đại, là khiêu khích đối với nàng, cho nên Quy Linh vượt trước ra tay, Ngọc Như Ý ở tay trái mang theo một đạo u quang tối như mực hướng vào đầu người nọ ném tới, tay phải vung lên, ba khỏa Nhâm Thủy Thần Lôi âm u không phát ra thanh âm nào trượt ra ngoài.

“Sinh linh cường đại, máu cùng hồn của ngươi đã khiến ta động lòng.”

Người nọ khẽ cười, vẫn là thanh âm vận luật duyên dáng bất nam bất nữ không già không trẻ, réo rắt du dương.

Đối mặt Quy Linh công kích, ngón út tay trái hắn búng ra, một u quang tối như mực tương tự bắn vọt ra, ngón tay hắn vung, u quang màu đen dài mấy trượng, to bằng đầu ngón tay kia kéo theo một mảng sóng nước thổi quét lao lên, hung hăng va chạm với Ngọc Như Ý của Quy Linh.

Nổ vang một tiếng, thân thể người nọ không chút sứt mẻ, Quy Linh lại như bị sét đánh, thân thể run lên lui ba bước.

Ba khỏa Nhâm Thủy Thần Lôi vô thanh vô tức đến trước mặt người nọ. Hắn mỉm cười, ngón út tay trái khẽ cong lại bắn ra, Nhâm Thủy Thần Lôi còn chưa kịp nổ, đã bị hắn búng bay thật xa.

‘Ong ong ông’ ba tiếng vang trầm trầm truyện tới, Nhâm Thủy Thần Lôi dán ở trên vách tường thần điện lặng lẽ phát nổ, không có chút ánh sáng nào phóng ra, tòa thần điện đúc từ thần kim này của Chúc Dung Thị đã bị phá vỡ ba cái lỗ thủng to lớn có đường kính trăm trượng.

Xuyên thấu qua ba cái lỗ thủng trong suốt nhìn qua, tim Cơ Hạo không khỏi đập nhanh một trận.

Ngoài thần điện không phải trời xanh mây trắng, mà là một mảng hào quang màu sắc rực rỡ vờn quanh. Trong ánh sáng màu sắc lơ lửng vô số Mạn Đà La hoa to nhỏ màu vàng trong suốt, trong nhụy hoa mỗi một đóa Mạn Đà La hoa đều có một phi thiên mỹ nhân đứng.

Các nàng cầm các loại nhạc khí, ở trong nhụy hoa vừa múa vừa hát, dáng người yểu điệu kéo ra thụy khí tường quang đầy trời, từng đợt lực lượng kỳ dị chấn động tâm hồn người ta gào thét ập tới. Cơ Hạo chỉ nhìn ngoài đại điện một cái, liền cảm thấy nguyên thần đạo chủng rung động một trận, dọa hắn vội vàng thúc dục đạo chủng phát ra kim quang rạng rỡ bảo vệ nguyên thần.

Toàn bộ thần điện, đều đã bị ma lực tà ác ngập trời của người nọ bao bọc, như phân tách ra với Bàn Cổ thế giới, thần điện cùng toàn bộ người trong thần điện đều chìm đắm vào trong sự khống chế của người kia.

A Bảo và Quy Linh cũng thấy được cảnh tượng kỳ dị ngoài đại điện, sắc mặt hai người nhất thời trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Trong bất tri bất giác, đem hai người bọn họ lặng yên vây ở trong cấm chế kỳ dị vô danh này. Thực lực người này thật sự là cao thâm khó lường.

Chúc Dung Thị một lần nữa ngưng hiện bản thể, bên người hắn có một vầng lửa dày cả mấy trượng lặng lẽ nở rộ, quầng lửa tràn đầy ráng màu nhìn như đơn giản, lại là do mấy chục vạn loại kỳ trân hỏa diễm trong thiên địa tạo thành, biến hóa khó dò, uy lực cực lớn.

Nhiều sợi tỳ bà long lanh không ngừng từ trong hư không bắn ra, hung hăng nện ở trên quầng lửa, chợt nghe tiếng ‘xẹt xẹt’ không dứt bên tai, dây tỳ bà long lanh bị vầng lửa thiêu đốt hóa thành tro bụi.

Nhưng càng lúc càng nhiều dây tỳ bà không ngừng từ trong hư không trào ra. Vô số ánh sao nhỏ bé gào thét quấn quanh ở trên màn lửa, lấy khí thế thiêu thân lao đầu vào lửa công kích mãnh liệt. Dần dần sắc mặt Chúc Dung Thị cũng đã có chút khó coi.

Cơ Hạo đã không thấy rõ thân hình Chúc Dung Thị, ngoài thân thể hắn chỉ thấy vô số ánh sao nhỏ bé giăng khắp nơi, không ngừng phát ra tiếng xé gió bén nhọn.

Nhưng lấy thực lực của Chúc Dung Thị, cũng không cần lo lắng hắn gặp nạn ở đây.

Tập trung nhìn về phía người nọ, Cơ Hạo trấn định tự nhiên hướng hắn chắp tay: “Đúng rồi, chưa biết tôn tính đại danh của đạo hữu?”

Người nọ hơi sửng sốt. U quang màu đen trên ngón út tay trái của hắn phun ra vốn muốn thuận thế chém về phía Quy Linh, nghe xong Cơ Hạo hỏi, hắn nhíu nhíu mày, sau đó lắc lắc đầu: “Tôn tính đại danh? Cái này… thật sự không có ý nghĩa với tộc của ta. Chúng ta không cần tên họ, tự nhiên có thể phân biệt lẫn nhau.”

Cẩn thận mà đắc ý mỉm cười, người nọ ngẩng đầu lên khẽ thở dài: “Lấy kiến thức nông cạn của các ngươi, không thể biết tộc ta tồn tại. Chúng ta vô hình, vô chất, ngay cả dấu ấn tồn tại cùng dấu vết cũng không có. Thời gian và không gian cũng không có ý nghĩa với chúng ta, chúng ta chỉ là một cái ‘khái niệm’.”

Bọn họ chỉ là một cái ý niệm tồn tại, Cơ Hạo âm thầm tính toán, dùng lý giải của mình giải thích lời người kia nói.

Bọn họ vô hình vô chất, cho nên công kích bình thường, vô luận là đại đao chặt chém hay là đạo pháp công kích đều không có hiệu quả.

Thời gian và không gian cũng không có ý nghĩa với bọn họ, cho nên các thủ đoạn đặc thù cũng khó công kích đến bản thể bọn họ.

Bọn họ chỉ là một khái niệm, bọn họ chuyên tấn công thần hồn, nguyên thần người ta, cho nên muốn công kích bọn họ, muốn tiêu diệt bọn họ, nhất định phải hạ thủ từ trên ‘ý niệm’. Bọn họ ở vô hình vô tích tổn hại nguyên thần, linh hồn người tu luyện, như vậy phải từ vô hình vô tích sử dụng phương pháp vi diệu phản chế bọn họ.

Đây cũng là thủ đoạn tốt nhất ứng phó vực ngoại thiên ma trong đạo tạng kiếp trước.

Hoặc là nói, đây là phương pháp phản chế các đại năng tiên hiền kiếp trước từ trên người bản thân thiên ma tìm hiểu ra.

Vận khí ngưng thần, điều hòa khí huyết, khí tức quanh thân dần dần trở nên nghiêm nghị mà lạnh lùng, khí huyết dao động không tiết ra ngoài chút nào, Cơ Hạo tập trung nhìn người nọ, thản nhiên nói: “Ồ, không có danh hiệu sao? Quả thực, danh hiệu không quan trọng, nhưng ngươi xác định, ngươi có thể đồng thời đối phó chúng ta nhiều người như vậy?”

Ánh sáng của Bàn Giả thái dương ở đỉnh đầu chợt tối sầm lại, toàn bộ ánh mặt trời ngưng tụ thành một luồng to bằng ngón cái, ùn ùn rót vào trong Cửu Dương Qua do Cơ Hạo thúc giục.

Được vô cùng vô tận thái dương tinh quang của Bàn Giả thái dương rót vào, Cửu Dương Qua trở nên hào quang vạn trượng, thân mâu ngưng hiện vô số phù văn, phù văn thực thể như vàng đúc thành quay quanh Cửu Dương Qua điên cuồng bay múa.

Người nọ mang theo một tia kiêng kị nhìn Cửu Dương Qua, thần binh lợi khí ngưng tụ uy năng thái dương, đối với hắn cũng có hiệu quả khắc chế cực lớn.

Nhưng Cơ Hạo còn chưa ra tay, A Bảo đã vượt lên động thủ trước.

“Cơ Hạo an tâm một chút chớ nóng, xem ngu huynh cân nhắc thủ đoạn của hắn.” Trong thanh âm của A Bảo cũng mang theo một tia bực tức, đem hắn cũng coi là con mồi? Bảo đạo nhân hắn tung hoành hồng hoang bao nhiêu năm, cho dù là các đại năng đứng đầu, cũng sẽ không nói chuyện với hắn như vậy!

Cơ Hạo lần đầu tiên nhìn thấy A Bảo toàn lực thi triển thần thông.

Hắn vươn mười ngón tay, mỗi một đầu ngón tay đều phun ra một đạo kiếm quang sắc bén quyết tuyệt, mười đạo kiếm quang xé rách hư không, phá diệt tất cả hướng vào đầu người nọ chém xuống.

Cơ Hạo giờ mới rõ, A Bảo không hổ là đại đồ đệ của Vũ Dư đạo nhân, kiếm khí hắn chém ra, thế mà có vài phần khí độ kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân, Cơ Hạo chỉ ở xa xa nhìn, đã có một loại đại khủng bố nguyên thần đạo chủng của mình cũng sắp bị kiếm quang cắn nuốt, vỡ nát.

Người nọ khẽ cười một tiếng, thần quang màu đen ở tay trái hơi thu lại, mười ngón bắn ra, cũng là mười đạo kiếm quang bay lên trời.

Kiếm quang hóa thành cự long màu vàng tung hoành hư không, hung hăng va chạm cùng kiếm quang ở mười ngón tay của A Bảo.

Chợt nghe một tiếng nổ vang, thân thể A Bảo kịch liệt run rẩy một cái, lảo đảo liên tục lui.

Người nọ lớn tiếng cười, mười ngón tay liên tục run run, các luồng kiếm khí kim quang gào thét mà đến, như mưa rơi hướng A Bảo đánh xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play