Mây lửa sôi trào, rồng lửa giấu hơn phân nửa đoạn thân thể ở trong mây lửa quẫy đuôi, dao động mây khói màu đỏ nửa bầu trời….
Con mắt to của nó nhìn chằm chằm Cơ Hạo, lẩm bẩm: “Ừm, là chủ nhân nhà ta tìm ngươi. Ừm, có rượu uống không? Ta một đường chạy tới, thở cũng không kịp thở một cái, nước cũng chưa được uống một ngụm!”
Cơ Mạch và một đám tráng hán Kim Ô bộ bận rộn khoản đãi hỏa long, từng vò rượu gạo được đưa lên, hỏa long há mồm ùng ục uống một phen, vui vẻ dị thường một hơi xử lý hơn một ngàn vò rượu ngon Kim Ô bộ tự ủ.
Thừa dịp này, Cơ Hạo vội vã về tới trong nhà mình.
Tiểu lâu vẫn là tiểu lâu đó, nhưng tiểu viện ban đầu đã rộng hơn rất nhiều, trong sân lát đá bày đầy giỏ sọt bằng dây leo, bên trong phân loại tràn đầy dược thảo hái rửa sạch sẽ.
Có chút dược thảo đã bị mặt trời chói chang phơi khô, có một số dược thảo lại là tươi mới hái xuống, chỗ rễ cây còn không ngừng có chất lỏng tươi mới chảy ra, trong sân tràn đầy mùi thơm dược thảo mang chút vị cay đắng.
Thanh Phục ngồi trong sân, mấy thiếu nữ tay chân lanh lẹ, khuôn mặt xinh xắn xuống tay ở bên nàng. Trước mặt nàng đặt một cái hắc ngọc lôi bát cực lớn, mấy cái phù văn âm u lóe ra ở mặt ngoài lôi bát, Thanh Phục cầm một cái chày giã thuốc bằng hắc ngọc, đang cẩn thận nghiền nát một gốc ‘Liệt Hỏa Thiên Lôi Đằng’.
Liệt Hỏa Thiên Lôi Đằng tính chất cứng rắn mềm dẻo, Thanh Phục cần dùng nhiều sức mới có thể đem nó nghiền nát. Trên chày giã thuốc không ngừng phát ra các tia u quang màu đen, bịt lại linh khí trong nước thuốc, khiến dược lực không đến mức bởi vì bị giã nát mà mất mát quá nhiều.
Cơ Hạo bước vào trong sân, nhìn thấy Thanh Phục đang bận rộn, hắn đặt nhẹ bước chân, tay chân nhẹ nhàng tới bên người Thanh Phục ngồi xuống, tùy tay hái trái cây kết trên một gốc Xích Viêm Thảo trong một cái giỏ bên người nhét vào trong miệng.
Trái của Xích Viêm Thảo cay dị thường, nhưng dư vị ngọt lành. Hơn nữa thời gian càng lâu vị ngọt càng đậm, cuối cùng có thể từ đầu lưỡi ngọt mãi tới trong tim. Đây là dược thảo chỉ Nam Hoang có, Cơ Hạo ở nơi khác chưa bao giờ gặp.
Nhưng trái của Xích Viêm Thảo chất chứa hỏa lực cực kỳ cường đại, trẻ con bình thường ở Nam Hoang nếu ăn nhiều, khẳng định sẽ bị nóng đến mức chảy máu mũi, cho nên từ nhỏ nếu nhìn thấy Cơ Hạo ăn vụng trái Xích Viêm Thảo. Thanh Phục tất nhiên là…
Một cái vỗ không nhẹ không nặng rơi ở đỉnh đầu Cơ Hạo, như lúc nhỏ tuổi, Thanh Phục quát khẽ: “Không ra làm sao, trái Xích Viêm Thảo này dùng để xua tan khí ẩm lạnh là vô cùng tốt, nhưng không thể coi như trái cây để ăn.”
Thanh Phục ánh mắt long lanh hung hăng nhìn chằm chằm Cơ Hạo, nàng giơ lên chày giã thuốc, tạo thế muốn đập đầu hắn.
Cơ Hạo cười vài tiếng ‘Hắc hắc’, tiếp nhận chày giã thuốc hung hăng hướng phía Liệt Hỏa Thiên Lôi Đằng đã mài nhỏ hơn phân nửa hạ khí lực. Lực lượng của hắn lớn hơn Thanh Phục rất nhiều, phù văn trên hắc ngọc lôi bát sáng bừng lên. Chợt nghe vài tiếng vang ‘Cạch cạch cạch’, Liệt Hỏa Thiên Lôi Đằng bị hắn loáng cái đã giã thành một bãi chất lỏng sền sệt màu đỏ.
“A mỗ, con đã về. Ôi chao, Kim Ô lĩnh không có gì biến hóa sao.” Cơ Hạo vừa giã thuốc, vừa rất bình thản nói chuyện.
“Đã có thêm rất nhiều trẻ con.” Thanh Phục nheo mắt cười rất vui vẻ: “Mấy bộ tộc lởn ở phụ cận đều vui vẻ đem tộc nữ gả đến Kim Ô bộ, mấy năm qua người trẻ tuổi thành thân càng ngày càng nhiều, trẻ con trong tộc cũng càng ngày càng nhiều.”
Thanh Phục đứng dậy, kéo lấy Cơ Hạo.
Cơ Hạo đứng thẳng người, Thanh Phục lấy tay so chiều cao chênh lệch của mình với Cơ Hạo, phát hiện đỉnh đầu mình ngay cả nách Cơ Hạo cũng không bằng, Thanh Phục vừa kinh hỉ vừa cảm khái thở dài một hơi: “Ài, Cơ Hạo nhà ta trưởng thành rồi nha, là người lớn rồi, không phải trẻ con nữa… Ừm, nói với a mỗ. Ở bên ngoài có quen được cô nương nào tốt không? Con và các cô bé tới trình độ nào rồi? A mỗ khi nào mới có thể ẵm đứa nhỏ của Cơ Hạo nhà ta đây?”
Mặt Cơ Hạo chợt méo xệch, vì sao đề tài sẽ đột nhiên chuyển tới trên việc này?
“A mỗ…”
Cơ Hạo có chút uể oải hừ hừ một tiếng.
“Đã quen cô nương xinh đẹp nào chưa? Nếu có, mang về cho a mỗ nhìn xem… Nếu chưa có mà nói, tiểu nha đầu tên Man Man con quen đó không tệ đâu, xuất thân cũng tốt, thân thể cũng rắn chắc, là dễ sinh đẻ.”
Thanh Phục ánh mắt long lanh nhìn Cơ Hạo, dị thường nghiêm túc nói: “Thôi, đàn ông các ngươi làm việc là không đáng tin, a mỗ nơi này quen biết nhiều tiểu cô nương tuổi thích hợp, đợi lát nữa con đi…”
Cơ Hạo xoay người bước đi, kéo theo mấy cái tàn ảnh mờ nhạt, thân thể nhoáng lên một cái đã ra khỏi sân nhà mình.
“A mỗ, Chúc Dung đại nhân tìm con có việc, nếu sự việc không lớn, con trở về ăn cơm chiều, nấu mấy miếng xương sườn lợn rừng, nướng mấy củ khoai lang!”
Cơ Hạo chạy rất nhanh. Thanh Phục ngẩn ngơ, đột nhiên cười lên: “Đem chày giã thuốc để lại, chạy nhanh như vậy làm gì?”
‘Keng’ một tiếng, chày giã thuốc bằng hắc ngọc kéo theo một dải hàn quang, rơi chuẩn xác ở trong lôi bát. Thanh Phục nheo mắt, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn hỏa long ghé vào trên Kim Ô lĩnh trút từng ngụm từng ngụm rượu ngon, cười gật gật đầu.
A Bảo và Quy Linh ở lại Kim Ô bộ, hỏa long bay lên trời, mang theo Cơ Hạo hướng phía nam bay đi.
Từ Kim Ô lĩnh hướng nam không đến ba trăm dặm, trong dãy núi rậm rạp có thêm một miệng núi lửa đường kính trăm dặm. Cơ Hạo nhớ rõ, nơi này trước kia là một vùng núi lớn, nhưng nay nơi này lại có thêm một miệng núi lửa, bên trong đầy nham thạch nóng chảy sôi trào, mấy con hỏa long hình thể khá nhỏ đang ở trong nham thạch nóng chảy thoải mái ngáp.
Trên miệng núi lửa, một tấm thần kính hình dáng rồng lân, quanh thân có hoa văn lửa trang trí lơ lửng ở trong ánh lửa hừng hực, thỉnh thoảng phát ra các luồng thần quang màu đỏ chiếu rọi bốn phương. Cơ Hạo thấy rõ, trong thần kính này có vô số sông núi quen thuộc chợt lóe, tấm thần kính này đang tùy thời giám sát động tĩnh bốn phương tám hướng Kim Ô lĩnh, bất luận kẻ nào tới gần Kim Ô lĩnh, đều sẽ bị tấm thần kính này sớm phát hiện.
“Chủ nhân nhà ta phái ta dẫn theo mấy đứa nhỏ, hàng năm đóng ở nơi này. Núi lửa này, cũng là chủ nhân tự mình thi triển thần thông mở.”
Hỏa long nói liên miên: “Còn có tấm gương này. Hắc, dù sao trong trăm vạn dặm quanh Kim Ô lĩnh của ngươi, có bất cứ động tĩnh nào, chủ nhân đều sẽ biết đầu tiên, hơn nữa cho chúng ta biết để phòng bị. Hắc, nghe nói Man Man tiểu gia hỏa kia sắp gả cho ngươi rồi?”
Cơ Hạo nhất thời mờ mịt một phen. Hắn nhìn hỏa long cười khổ nói: “Ai nói?”
Hỏa long đúng lý hợp tình nhìn Cơ Hạo: “Chủ nhân nhà ta nói! Nhanh chóng, Man Man lập gia đình là tốt, nữ nhân gả đi, sẽ không thể trở về gây rối nữa, đỡ cho con bé ba ngày hai lần lột vảy chúng ta đi làm một số thứ cổ quái!”
Cơ Hạo im lặng không nói nên lời.
Trong miệng núi lửa, một dòng nham thạch nóng chảy mãnh liệt bốc lên cao hơn một ngàn trượng, một cánh cửa bằng lửa đỉnh chóp nham thạch nóng chảy ầm ầm mở ra.
Hỏa long mang theo Cơ Hạo xuyên qua cánh cửa lửa, Cơ Hạo cái nhìn đầu tiên đã thấy được Chúc Dung thị khoác áo lụa đỏ, sắc mặt trắng bệch, đang không ngừng ho khan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT