Trong Trung Lục, đỉnh trụ trời, mây khói bốc lên, khí lành vạn dặm.

Giữa mây khói, có thể thấy được một cửa cung tạo hình phong cách cổ xưa, thần minh uy nghiêm đứng sừng sững ở trên một mảng mây tím ráng vàng, thần uy hừng hực như vực như biển bao trùm bốn phương, làm người ta nhìn mà e sợ không dám nhìn thẳng.

Trụ trời, truyền thuyết là xương sống khai thiên tích địa thánh nhân Bàn Cổ của Bàn Cổ thế giới biến thành, đội trời đạp đất, trấn áp khắp trời, là đầu mối then chốt của hồng hoang tinh không Bàn Cổ thế giới, thiên địa tinh thần, địa mạch linh khí vận chuyển, đều lấy trụ trời này làm trung tâm.

Quan trọng hơn là, trụ trời là một thông đạo quan trọng nhất ra vào thượng cổ thiên đình.

Thời thượng cổ, cho dù là nhân tộc gầy yếu nhất, chỉ cần có sự bền lòng lớn, nghị lực lớn, không sợ chết, vận khí đủ tốt, cũng có thể theo trụ trời một đường trèo lên, từ nhân gian đến thẳng thiên đình. Cho nên thời thượng cổ, thường xuyên có chuyện xưa nhân tộc bị bắt nạt đi thiên đình cầu kiến thiên đế, cáo trạng ác thần gây họa nhân gian.

Nhưng từ sau khi dị tộc xâm nhập, thiên đình điêu linh, đã rất nhiều rất nhiều năm, chưa từng có ai leo lên trụ trời, đã có rất nhiều rất nhiều năm, không có nhân tộc thông qua trụ trời đến thiên đình.

Đại thần Cường Lương cầm rìu lưỡi to, khoanh chân ngồi ở trước cổng thiên đình, nhìn chằm chằm một đống lửa trại trước mặt.

Một con mãng xà dài đến ba dặm lơ lửng ở trong lửa trại, bị lửa nướng chảy mỡ ‘Xèo xèo’. Hắn không ngừng liếm môi, cười hì hì: “Có việc làm tốt, có người mời tốt, Khoa Nga Thị đám bụng to đó đều chạy đi ăn thịt uống rượu, toàn bộ chim bay cá nhảy trên dưới Bất Chu sơn trụ trời này đều vào trong miệng của ta rồi.”

Một con Khai Minh thú hình thể cường tráng ghé vào bên người Cường Lương, nghe được hắn lẩm bẩm, rất mất hứng rít gào một tiếng trầm thấp.

Tiếng gầm gừ chấn động tro bụi tản ra, lửa trại cũng kịch liệt nhoáng lên vài cái. Cường Lương vội vàng vỗ đầu Khai Minh thú một cái, thấp giọng mắng: “Được, được. Còn có của ngươi, ừm, còn có phần của ngươi… Ngươi gia hỏa này, không đi ăn những kẻ ác nhân mặt đỏ lòng dạ đen tối, cả ngày tranh đồ ăn với ta làm gì?”

Khai Minh thú ngửa mặt lên trời tru lên vài tiếng ‘Ngao ngao’, hổn hển há mồm cắn một miếng ở trên cẳng chân Cường Lương.

Cắn bừa một phen khiến Cường Lương kêu đau ‘Ôi ôi’. Khai Minh nhả miệng thú, hổn hển rít gào: “Bao nhiêu năm không có ai tới thiên đình cáo trạng rồi? Năm đó thiên đế hứa hẹn ta, ta có thể canh giữ ở giữa sườn núi trụ trời, phàm là các ác nhân muốn tới thiên đình tố cáo láo, ta đều có thể đem bọn hắn nhét kẽ răng. Nhưng ta đã bao nhiêu năm chưa gặp người sống rồi?”

Cái đầu cực to hung hăng húc vào mặt đất một cú, khiến mặt đất run rẩy một phen, Khai Minh thú rất ủy khuất lẩm bẩm: “Không có ai tới thiên đình cáo trạng, ta sẽ không có thịt người mà ăn… A, chúng ta chỉ có thể săn giết chim bay cá nhảy trên trụ trời lấp bụng. Cầm thú nhân gian, đó đều là con mồi của nhân tộc. Nhưng trên Bất Chu sơn có thể nuôi sống bao nhiêu cầm thú chứ?”

Nhổ ra một ngụm nước bọt, Khai Minh thú nhìn mãng xà to lớn trên lửa trại, khóe miệng tóc tách chảy xuống một dòng nước dãi. Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo nói: “Hơn nữa, đám chim bay cá nhảy đó, nơi nào ngon bằng thịt người đâu?”

Cường Lương liếm liếm môi, lại cho Khai Minh thú một quyền vào đầu: “Được rồi, có cái ăn, thì ngậm miệng cho ta. Bọn Khoa Nga Thị ra ngoài làm việc, ít nhất sẽ nhiều năm không về. chim bay cá nhảy trên núi dưới núi đều là của hai chúng ta, đủ ngươi ăn uống thả cửa một phen.”

Khai Minh thú ‘Hừ hừ’ một tiếng, lắc đầu một cái.

Nhưng nó đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể bành trướng đến khoảng trăm trượng, chín cái đầu người trên cổ nâng lên, hướng bầu trời điên cuồng rít gào lên.

Một chuỗi tiếng gầm gừ giống như sấm rền chấn động khiến mây khói xung quanh sôi sục, trong hốc mắt Khai Minh thú tỏa tinh quang, giống như lưỡi đao đâm thẳng lên trời cao: “Cút xa một chút, thiên đình trọng địa, ai dám xông bừa? Không sợ bị giết cả nhà sao?”

Cường Lương cầm chặt đại phủ đặt bên người, nhanh như tia chớp đứng thẳng, không nói hai lời một rìu hướng bầu trời bổ tới.

‘Keng’ một tiếng vang lớn, một cây huyền băng đại bổng đen sì nhằm vào đầu nện xuống, vừa lúc va chạm với đại phủ của Cường Lương.

Đốm lửa văng khắp nơi, mảnh băng bay loạn. Cánh tay Cường Lương bủn rủn đau đớn một phen, thân thể lảo đảo lui mấy chục bước, thiếu chút nữa va đầu vào trên cổng thiên đình. Hắn chấn động ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Vô Chi Kỳ hồi phục bản thể thủy viên nhe răng trợn mắt hướng hắn cười.

“Vô Chi Kỳ!” Trái tim Cường Lương kịch liệt run rẩy một cái.

Vô Chi Kỳ là lão quái vật hồng hoang có tiếng. Thời điểm thế lực thượng cổ thiên đình còn ở giai đoạn đỉnh phong, hắn chính là đại yêu nổi tiếng thiên hạ. Mà Cường Lương tuy là hậu duệ thiên thần, lại là hậu sinh vãn bối sau khi thiên đình suy bại mới sinh ra, vô luận từ trên danh tiếng hay thực lực, hắn cách Vô Chi Kỳ một đoạn cực lớn.

“Ngươi muốn làm gì? Tự tiện xông vào thiên đình, đây là tội nặng!” Cường Lương hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt đại phủ nhìn Vô Chi Kỳ sẵn sàng đón đỡ.

“Ủa, xông vào thiên đình, quả thật là tội nặng, nhưng đó cũng là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi?” Vô Chi Kỳ không cho là đúng ngồi xổm trên một đám mây nước, nhe răng trợn mắt hướng về Cường Lương cười: “Hiện tại cho dù ta xông vào thiên đình, ai còn có thể định tội ta đây?”

Đại bổng trong tay chỉ Cường Lương, Vô Chi Kỳ cười khà khà nói: “Chỉ ngươi thằng nhãi này? Hay là… Khoa Nga Thị đám nhãi con cả ngày bận rộn làm việc vặt cho nhân tộc, từ trên tay nhân tộc đổi chút đồ ăn rượu uống kia?”

Cường Lương nheo mắt, hắn thản nhiên nói: “Khoa Nga Thị bọn họ làm sao rồi?”

Thiên đình tuy suy bại, nhưng nội tình thiên đình không ai dám xem nhẹ, nếu là Cường Lương và Khoa Nga Thị đám thần nhân chiếm cứ thiên đình trọng địa, mở ra Thiên Địa Đại Trận canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, không có xấp xỉ một nghìn lão yêu tầm cỡ Vô Chi Kỳ liên thủ, căn bản không có khả năng đánh vào thiên đình trọng địa một bước.

Vô Chi Kỳ dám làm ra tư thái như vậy, chỉ có một khả năng —— bọn Khoa Nga Thị đã có chuyện.

“Thông minh!” Một đám mây đen từ bầu trời rơi xuống, Cộng Công Thị mang theo Tương Liễu, Hà Bá cùng đám đông thần tử thuỷ thần nhất mạch khoác giáp trụ màu đen, mang theo nụ cười quái dị đáp xuống trước cổng thiên đình.

Cường Lương hướng một bên bước một bước, Khai Minh thú cùng vắt ngang một bước, một người một thú sóng vai đứng cùng nhau, chặn cổng thiên đình.

Khai Minh thú nghiến răng mắng: “Cộng Công Thị… Cộng Công đời thứ nhất đã không phải loại gì tốt đẹp, năm đó thực nên hạ độc thủ sau lưng, xử lý tổ tông nhà ngươi.”

Cộng Công Thị nhìn Khai Minh thú cười nói: “Khai Minh thú, ngươi cũng là lão thần thiên đình, tay ta không muốn nhuốm máu ngươi. Quy thuận ta, ngươi muốn cái gì, ta cho cái đó, tốt hơn so với canh giữ ở nơi hoang dã này chịu khổ phải không?”

Khai Minh thú thâm trầm nhìn Cộng Công Thị, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Ta thì muốn… Nhưng, mấy lão thiên đế khốn kiếp kia lúc ngã xuống, ta đã đáp ứng bọn họ quản lý thiên đình cho tốt. Cho nên, ta chỉ có thể trông coi thiên đình cẩn thận.”

Cộng Công Thị nhìn Khai Minh thú quát lạnh: “Ngu xuẩn!”

Khai Minh thú sụp mí mắt, thản nhiên nói: “Ngu xuẩn? Không, lão tử là trung thành!”

Cười lạnh, Khai Minh thú liếc xéo Cộng Công Thị một cái, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, ngươi không hiểu… Cộng Công nhất mạch các ngươi, không hiểu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play