Ức vạn tộc đàn Bàn Cổ thế giới, sức sinh sản của nhân tộc xem như tồn tại đứng đầu.

Lấy huyết mạch kiên cường dẻo dai, thân thể cường hãn của nhân tộc, mười ba mười bốn năm sẽ có một thế hệ người mới sinh sản thai nghén, trăm năm có thể có mấy đời con cháu, cho nên đời đời con cháu vô cùng vô tận, nhân tộc bởi vậy sinh sản lớn mạnh.

Nhưng trong vô số tộc đàn của Bàn Cổ thế giới, thực sự sinh sản mạnh nhất, là các sinh linh không bắt mắt nhất.

Cá tôm một thai có thể có mấy vạn, mấy chục vạn, mấy trăm vạn trứng cá, trứng tôm, trong đó nếu có một hai phần vạn có thể thuận lợi lớn lên, đã đem tốc độ sinh sản của nhân tộc bỏ cách xa vạn dặm.

Hà Đồng từ Bàn Cổ thế giới mang đến đâu chỉ ức vạn mầm mống thủy tộc trưởng thành, ở dưới hắn cùng một đám cấp dưới tỉ mỉ chiếu cố, những mầm móng thành thục đó thuận lợi phá vỡ vỏ trứng buông xuống thế gian.

Thủy nguyên chi lực của Bàn Giả thế giới vô cùng vô tận, lại tinh thuần vô cùng, là hoàn cảnh sinh trưởng sinh sản tốt nhất của thủy tộc. Nhân tộc còn cần mười ba mười bốn năm mới có thể sinh sản đời tiếp theo, mà bọn cá tôm rùa cua… cấp thấp, một năm sinh ra một lứa, mấy năm là có thể trưởng thành, sau khi được Hà Đồng dùng bí pháp thuỷ thần nhất tộc mở linh trí, tu luyện trăm năm, đã là một chiến sĩ thủy tộc trưởng thành!

Như thế tính ra, Hà Đồng tới Bàn Giả thế giới mấy trăm năm, trong Vô Lượng Thủy Phủ dự trữ nuôi dưỡng bao nhiêu thủy tộc?

Tóm lại thoạt nhìn, trên đầu sóng vô số thủy tộc hò hét chi chi nha nha, đao thương kiếm kích các loại binh khí giống như gốc rạ bày rậm rạp ở trước mắt. Kéo dài mấy vạn dặm, trên dưới mấy trăm tầng, trên từng tầng đầu sóng, vô số thủy tộc người chen người, người ép người, xếp thành đại trận hình tròn chỉnh tề hướng về phía đám người Cơ Hạo kêu gào chửi rủa.

Hà Đồng và mấy chục tên thủ hạ khí tức mạnh mẽ đứng ở trung tâm đại trận, vênh váo tự đắc không ai bì nổi chỉ vào A Bảo khiêu chiến.

“Bảo đạo nhân, đến, đến, đến, hôm nay ta bảo các huynh đệ không phản kháng, không ngăn cản, bọn họ vươn cổ mặc cho ngươi lần lượt đi giết! Ta nơi này có ức vạn thủy tộc, chỉ cần ngươi giết nổi, tùy tiện ngươi giết, tùy tiện ngươi giết. Ngươi sau khi giết bọn họ, bỏ vào nồi đun cũng được, cho vào chảo cũng được, xẻ ra ăn sống cũng được, mài nhỏ cho gia súc ăn cũng không sao.”

Ngẩng đầu cao cao, Hà Đồng bày ra một tư thế ‘Lão tử đoán ngươi cũng không dám làm gì’, đắc ý ngông cuồng cất tiếng cười.

“Ta biết các ngươi người tu đạo thế ngoại, chú ý là tâm tính tĩnh dưỡng, tâm cảnh không thể có bất cứ sơ hở nào. Bảo đạo nhân ngươi theo chính đạo, thủ chính tâm, làm chính sự… Ngươi không dám buông tay giết chóc, ngươi không dám!”

“Cho nên!”

Trên khuôn mặt khô quắt xấu xí của Hà Đồng lộ ra một nụ cười đắc ý, hắn hướng A Bảo làm một động tác tay cực kỳ hạ lưu: “Cho nên, nơi nào mát mẻ cút ra đó ngồi đi! Bảo đạo nhân, không phải ta khinh thường ngươi, ta bảo các huynh đệ không phản kháng mặc cho ngươi giết chóc… Ngươi dám xuống tay sao? Ngươi có thể xuống tay sao? Ngươi nguyện xuống tay sao?”

A Bảo, Quy Linh, còn có sáu môn nhân của Quy Linh nhìn nhau lên không nói nên lời.

Theo chính đạo, thủ chính tâm, làm chính sự, đây chính là chuẩn tắc làm việc nhất quán của A Bảo, Quy Linh, thậm chí các đệ tử môn hạ Vũ Dư đạo nhân. Thủ thiên đạo, theo thiên thời, vâng chịu thiên địa chính khí, đây là sự kiêu ngạo khắc vào trong xương tủy bọn họ, đã thành bản năng của bọn họ.

Nếu nổi lên khúc mắc với Hà Đồng, buông tay đánh hắn một trận là được.

Nhưng bảo bọn họ đi đối phó đám thủy tộc nho nhỏ kia, vì đối phó Hà Đồng lại buông tay giết chóc đám thủy tộc nhỏ bé, bọn họ thực không làm ra được chuyện như vậy. Một là không đành lòng, một là cũng thật sự không dám.

Bọn họ cực kỳ rõ sự đáng sợ của ‘nhân quả’, dưới nhân quả dây dưa, vô số đại năng hóa thành tro bụi. Cho dù là bọn họ, cũng không dám vô duyên vô cớ tạo sát nghiệt, kết nhân quả. Bởi vì bọn họ biết kính sợ, cho nên bọn họ mới có thể đi tới hôm nay.

“Ha, ha, ha, ha ha ha!”

Hà Đồng càn rỡ cười to, hắn đột nhiên chộp lấy lão quy vừa mới nói năng lỗ mãng, sờ đầu hắn hướng Quy Linh cười nói: “Quy Linh đạo nhân, huynh đệ này của ta so sánh với ngươi tuy còn trẻ trung thanh xuân, nhưng mà…”

Quy Linh chợt biến sắc, Hắc Ngọc Như Ý ở tay trái nàng nổi lên một đạo huyền quang muốn đánh ra, Cơ Hạo lại đè trên Hắc Ngọc Như Ý, cất tiếng cười nói: “Sư tỷ, ngươi nhân vật cỡ nào, lải nhải làm gì với tiện nhân cỡ đó? Nhiều lời với bọn hắn một câu, là thật sự làm mất mặt mũi của ngươi.”

“Tiện nhân, thì để ta ác nhân này đến trị là được.”

Mang theo một nụ cười quái dị, Cơ Hạo chậm rãi đi lên phía trước, hướng Hà Đồng cười lạnh nói: “Hà Đồng, ngươi nhận ra ta không?”

Hà Đồng đã lưu lại ở Bàn Giả thế giới mấy trăm năm, Cơ Hạo quật khởi ở Bồ Phản, chẳng qua là chuyện mười năm gần đây, hắn sao có thể nhận ra Cơ Hạo? Hơn nữa xem khí tức trên người Cơ Hạo, tu vi chẳng qua chỉ là Vu Đế, đối với Hà Đồng một trong tám đại trọng thần có tiếng của Cộng Công nhất mạch mà nói, Cơ Hạo loại hậu sinh vãn bối này, hắn thật sự là phun mãi nước bọt cũng có thể phun chết.

“Tiểu nhi vô tri, cút, ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta?”

Hà Đồng đầy ngạo khí cười lạnh.

Cơ Hạo lấy ra một quả cầu thủy tinh to bằng ngón cái cầm ở lòng bàn tay. Đây là phù văn tinh cầu Tu tộc bí chế, chuyên môn dùng để ghi lại thanh âm cùng hình ảnh.

Lặng lẽ phát động phù văn tinh cầu, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Tiểu nhi vô tri? Ngươi có biết không, ta ở Bồ Phản ít nhiều cũng là người có chút thân phận!”

“Có chút thân phận?” Hà Đồng và một đám thủ hạ liếc nhau một cái, đồng thời cất tiếng cười to: “Thân phận của ngươi, ở trong mắt ta chỉ là một cái rắm!”

Cơ Hạo rất thành thật nói với Hà Đồng: “Ta là thần tử Nhân Hoàng sắc phong!”

Hà Đồng và một đám người bên cạnh hắn cười càng thêm tươi. Cơ Hạo quá non, không chỉ có diện mạo non, khí tức hắn càng non, linh hồn dao động của hắn càng non hết mức. Tuổi Cơ Hạo ngay cả một trăm cũng chưa đến, hắn thế mà dám nói mình là thần tử của Nhân Hoàng?

Có tư cách ở Bồ Phản ra vào đại điện thảo luận chính sự gặp mặt Nhân Hoàng, người nào không phải lão quái vật nhiều năm?

“Tiểu tử, ngươi nếu là thần tử Nhân Hoàng sắc phong, ta chính là cha của Nhân Hoàng!” Không biết tên thủy tộc nào kiêu ngạo ương ngạnh đột nhiên chửi ầm lên.

Trong ức vạn thủy tộc, chung quy sẽ có một số kẻ trời sinh càn quấy não thiếu nếp nhăn, vừa rồi bọn hắn ô ngôn uế ngữ mắng đoàn người Cơ Hạo cùng A Bảo, Quy Linh, ngôn ngữ dơ bẩn cỡ đó cũng là cực độ hào phóng không tiết chế.

Ở dưới sự cố ý dung túng của Hà Đồng, các thủy tộc có một kẻ dẫn đầu, lập tức vô số người ùn ùn chửi ầm lên, từ tổ tông mười tám đời của Cơ Hạo, trực tiếp liên lụy đến các đời tổ tiên của đương nhiệm Nhân Hoàng.

Cơ Hạo cười. Hắn nhìn Hà Đồng nói từng chữ một: “Ta chính là Đế Thuấn thân phong Nghiêu Bá Cơ Hạo! Các ngươi dám làm nhục Nhân Hoàng? Thực cho rằng nhân tộc ta không có chút quy củ nào sao?”

Hừ lạnh một tiếng, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Các ngươi đã không biết quy củ, vậy ta sẽ khiến các ngươi nhớ quy củ! Trời cao ở trên, đất dày ở dưới, Nghiêu Bá Cơ Hạo ta hôm nay hạ sát thủ, không phải vì thù riêng của bản thân, mà là muốn thay nhân tộc diệt trừ bại hoại!”

Không đợi Hà Đồng đột nhiên biến sắc mở miệng, mi tâm Cơ Hạo phun ra một ánh lửa.

Mặt trời của Bàn Giả thế giới phun ra vô biên lửa nóng lơ lửng ở trên không Vô Lượng Thủy Phủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play