Ám Nhật quốc, lãnh địa Ngu triều Ám Nhật nhất mạch thành lập tự có.

Nói chính xác, Ngu triều chính là do mười ba khối lãnh thổ tạo thành. Trong đó thế lực phía sau mười hai vị chấp chính đại đế, phân biệt xây dựng một lĩnh quốc sở hữu riêng; mà Lương Chử thành và một khối lãnh thổ to lớn xung quanh, thì là lãnh địa sở hữu riêng của Ngu triều.

Bởi vì quan hệ Yên Diệt Thần Trận, Lương Chử đã biến thành phế tích, thiên địa nguyên khí rung chuyển làm khí hậu quanh Lương Chử cũng trở nên cực kỳ hiểm ác, điều này làm đám quý tộc Ngu tộc sống an nhàn sung sướng căn bản không thể tiêu thụ.

Cho nên mười hai chấp chính đại đế đều rời khỏi Lương Chử, quay về phong quốc nhà mình tiêu dao khoái hoạt, thông qua pháp trận đưa tin khống chế tất cả của Lương Chử từ xa.

Đế Thích Sát đứng ở trên chiến xa, ở cao nhìn xuống quan sát phong cảnh Ám Nhật quốc.

Cánh đồng phì nhiêu, ruộng tốt bờ ruộng dọc ngang, nơi nơi đều là bãi chăn thả cùng rừng quả, súc vật như mây di chuyển trên bãi chăn thả, trong rừng quả treo chi chít trái cây. Vô số con dân Ngu tộc, Già tộc cùng Tu tộc chia ra thuộc Ám Nhật nhất mạch thích ý sinh hoạt ở trong lãnh địa như tiên cảnh này.

Ở phía bắc Ám Nhật quốc, bên cạnh một mảng dãy núi màu đen giống bức tường đó, một tòa thành khổng lồ đứng sừng sững.

Mấy trăm tòa Ám Nhật thần tháp toàn thân đen sì vờn quanh tòa thành, con mắt dựng thẳng màu tối đen ở đỉnh chóp thần tháp thỉnh thoảng mở ra, khép lại, ánh mắt âm trầm giám thị mọi gió thổi cỏ lay của toàn bộ Ám Nhật quốc.

So sánh với lãnh địa sở hữu chung là Lương Chử thành, trên chín thành lực lượng của Ám Nhật nhất mạch đều cất giữ ở trong Ám Nhật quốc, cho nên nơi này đề phòng nghiêm ngặt, cao thủ như mây, mãnh tướng như mưa, quân đội cường đại luôn chuẩn bị xé nát tất cả kẻ địch đến xâm phạm.

Trải qua mười mấy lần đề ra nghi vấn, kiểm tra, đoàn xe của Đế Thích Sát tới trước tòa thành.

Một lão nhân mặc trường bào màu đen, trên thân mặc một cái giáp nửa người vảy rồng chế thành, bên hông treo đại kiếm nặng nề đã chờ ở ngoài cửa chính của tòa thành. Nhìn thấy Đế Thích Sát, lão nhân rất cẩn thận hướng hắn khẽ gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Sứ giả đại nhân tôn kính, bệ hạ đã chờ ở trong tòa thành… Về phần hộ vệ cùng tùy tùng của ngài, cũng đã an bài sẵn nơi nghỉ ngơi cho bọn họ rồi.”

Đế Thích Sát không nói gì, Xi Vưu nặng nề tiến lên một bước, ồm ồm nói: “Ta phải theo Đế Thích Sát đại nhân mọi lúc.”

Lão nhân mỉm cười, rất kiên định nói: “Bệ hạ chỉ mời một mình sứ giả đại nhân tiến vào. Nếu ngài cứ muốn đi theo mà nói, như vậy… Rất xin lỗi. Sứ giả đại nhân, ngài từ nơi nào đến, trở về nơi đó đi.”

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm khẽ mở ra, một luồng khí đen từ trong con mắt dựng thẳng của lão nhân nhộn nhạo ra. Khí đen bay lên, ở đỉnh đầu lão nhân hình thành quái ảnh một con hắc mãng ba đầu khổng lồ. Khóe miệng lão nhân hơi cong lên, từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng ‘Tê tê’ kỳ dị: “Nếu muốn dùng bạo lực, phi thường hoan nghênh. Sứ giả đại nhân tôn kính, ta còn chưa cảm tạ danh tác của ngài giúp ta xử lý mấy đứa cháu không nghe lời của ta.”

Đế Thích Sát vẫn không hé răng. Xi Vưu cười lạnh một tiếng, đột ngột tiến lên một bước, một quyền sạch sẽ lưu loát hướng ngực lão nhân đánh tới.

“Bạo lực? Ta thích!” Xi Vưu tràn đầy tự tin rít gào trầm thấp, trên người hắn sương máu tràn ngập, đây là dị tượng do tinh huyết Bàn Hi còn chưa bị hắn hoàn toàn hấp thu triển lộ ra ngoài.

“Bạo lực! Ta thích!” Lão nhân cười ‘khà khà’, ba con mắt đồng thời biến thành một mảng tối đen, cánh tay phải gầy yếu của hắn chợt bành trướng quái dị, nhanh chóng biến thành to như đùi Xi Vưu. Mạch máu trên cánh tay hắn bành trướng từng sợi. Máu cấp tốc chảy, không ngừng phát ra tiếng vang ‘Tê tê’ kỳ dị.

Khẽ quát một tiếng, lão nhân đánh ra một quyền tương tự, chính diện va chạm với nắm đấm của Xi Vưu.

Nổ vang một tiếng, làn da trên nắm đấm của Xi Vưu vỡ tung, cả mảng lớn máu thịt lộ ra, càng có cả mảng lớn máu tươi bắn tung tóe. Nhưng máu của hắn vừa mới bay ra, đã bị lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt, nhanh chóng bay về phía nắm đấm của lão nhân.

Nắm đấm của lão nhân như một cái hồ sâu không đáy, tham lam cắn nuốt máu tươi phun ra trên nắm tay của Xi Vưu.

Xi Vưu kinh sợ giận dữ đan xen rít gào một tiếng, dùng hết toàn lực vung tay, nắm tay của hắn thật không dễ gì mới giãy thoát nắm tay của lão nhân, nhưng một tầng máu thịt trên nắm tay của hắn đã bị hút sạch, lộ ra xương ngón tay trong suốt hai màu đen đỏ quấn quýt, giống như thủy tinh.

Thậm chí xương ngón tay hắn cũng bị ăn mòn một tầng mỏng manh, có một tầng xương bị nắm tay lão nhân cắn nuốt mất.

Lão nhân thỏa mãn từ trong cổ họng vang lên một tiếng ‘ọc’, thân thể hắn như một con mãng xà lười biếng cựa quậy, mang theo một tia tàn khốc tham lam hướng Xi Vưu cười lên ‘hắc hắc’: “Trong thân thể của ngươi có tiềm lực phi thường mỹ vị, nhưng ngươi tựa như cũng chưa hoàn toàn hấp thu thành công. Tiểu gia hỏa đáng yêu cỡ nào, không bằng, ngươi và ta hòa hợp một thể?”

Xi Vưu giống như gặp quỷ nhìn lão nhân. Máu thịt trên nắm tay hắn cấp tốc trọng sinh, trong mấy hơi thở đã khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng máu thịt cùng xương của hắn bị hút đi là hoàn toàn biến mất, hắn cảm nhận được bổn nguyên của mình cũng tổn thất một chút xíu.

Ám Nhật… lực lượng hủy diệt cùng cắn nuốt!

Xi Vưu đã thật sự lý giải bổn ý của hủy diệt cùng cắn nuốt. Lấy cường độ thân thể hắn, nắm tay của hắn thế mà bị lực lượng đáng sợ của lão nhân chấn vỡ, hơn nữa máu thịt hắn lại bị thân thể lão nhân trực tiếp dung hợp, loại lực lượng này thật quá mức khủng bố.

“Các hạ tôn kính.” Vẻ mặt Đế Thích Sát trở nên cực kỳ nghiêm túc. Hắn chậm rãi tiến lên một bước, đem lão nhân và Xi Vưu ngăn cách, rất trang trọng nói: “Đối với mấy đứa cháu đó của ngài, ta bày tỏ sự xin lỗi từ đáy lòng, hơn nữa hy vọng có thể làm ra bồi thường nhất định đối với điều này.”

“Nhưng!” Đế Thích Sát hít sâu một hơi, chậm rãi lấy ra một khối lệnh bài như do tất cả sắc thái của thời gian ngưng tụ thành nắm trong tay, rất nghiêm nghị đem lệnh bài đặt ở trước mặt lão nhân: “Xin cho ta một lời giải thích! Một vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh, lại không ở trong danh sách Thánh Vực lập, xin cho ta một lời giải thích, tên họ ngài, lý lịch ngài, tư liệu tất cả bối cảnh của ngài.”

“Nô lệ!” Lão nhân cười ‘hắc hắc’ vài tiếng, vạn phần trào phúng nhìn Đế Thích Sát: “Ta tên Da Ma Sát Nhất, thân phận của ta là nô lệ, tên ta đại biểu ta là sát thủ đứng số một Da Ma gia tộc tôn quý. Làm nô lệ, ta là tài sản sở hữu riêng của Da Ma gia tộc, cho nên ta không cần hướng Thánh Vực lập hồ sơ, hiểu chưa?”

“Nô lệ!” Đế Thích Sát hổn hển nhìn lão nhân, trong lúc nhất thời hắn có chút không khống chế được lửa giận trong lòng.

“Nô lệ!” Da Ma Sát Nhất xắn lên tay áo của mình, lộ ra vai trái trắng nõn của mình, bên trên một hình vẽ con mắt dựng thẳng màu đen, bị bụi gai vờn quanh rõ ràng có thể thấy được: “Dấu hiệu nô lệ của Ám Nhật nhất mạch, cũng có tộc danh Da Ma gia tộc của ta, ta là nô lệ!”

Da Ma Sát Nhất cười ‘hắc hắc’, cười vô cùng sung sướng: “Ta là một nô lệ, cho nên, Thánh Vực tuần tra sứ giả đại nhân tôn kính, ngài… lãng phí thời gian ở cửa đã quá nhiều! Bệ hạ khẳng định đã chờ không kiên nhẫn rồi.”

Đế Thích Sát buồn bực thở ra một hơi, dặn dò Xi Vưu một tiếng, cất bước đi về phía cửa chính của tòa thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play