Từng cái cây to uể oải đứng sừng sững ở Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, cây mây uốn lượn vặn vẹo, bện thành từng căn phòng nhỏ, mỗi gian phòng nhỏ có thể chứa được mười mấy con dân bản xứ ở lại.

Thoạt nhìn, đại thụ như vậy rậm rạp từ hai bên trái phải chiến bảo của Cơ Hạo xếp hàng ra, liếc mắt một cái không thấy giới hạn. Chỉ có mặt trước chiến bảo để lại đủ không gian, nhường ra một mảng lớn chiến trường cho dị tộc công thành.

Trở lại chiến bảo, nhìn thấy những cái cây to ngay cả phiến lá cũng bởi vì thiếu dinh dưỡng mà rụng tám chín thành, Cơ Hạo cũng không khỏi âm thầm cảm khái. Thiên Cơ trưởng lão và các tổ linh kia quả thật còn nghĩ cho con dân bản tộc, không tiếc hao phí nguyên khí của bản thân thúc đẩy những cái cây to này, cho những con dân bản xứ một chỗ dung thân.

Chỉ tiếc thiên địa linh khí của Vẫn Lạc Tuyệt Uyên gần như bằng 0, mặt đất lại là tính chất cát đá không có nửa tấc đất, càng thiếu nguồn nước. Các tổ linh hao phí khí lực thật lớn thúc giục những cái cây to này, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những cái cây to nhanh chóng khô quắt héo rũ.

Không có tinh lực hao phí ở trên thân đám con dân bản xứ, Cơ Hạo lao về tường thành chiến bảo, dùng sức gõ vang một cái chuông sắt to lớn treo trên tường thành. Tiếng chuông nặng nề vang lên, chiến sĩ nhân tộc cùng đám cao tầng dân bản xứ trong chiến bảo ùn ùn đi ra.

“Đến rồi, chuẩn bị chiến tranh.” Cơ Hạo nghiêm túc nhìn đám đông nhân tộc tinh anh nơi đây, trong đó bao gồm Chúc Dung Thiên Mệnh cùng Cộng Công Vô Ưu thủy hỏa bất dung. Cường điệu nhìn lướt qua trên người hai kẻ chăm chỉ gây chuyện thị phi này, Cơ Hạo ngưng trọng nói: “Hy vọng mọi người có thể hiểu, một lần này chúng ta là sinh tử đổ chiến.”

Chúc Dung Thiên Mệnh trên mặt còn treo một tia kiêu căng không sợ trời không sợ đất hung hăng giật giật, hốc mắt Cộng Công Vô Ưu gió nhẹ mây nhạt tiêu dao xuất trần như mọi sự đều không để ở trong lòng cũng hung hăng nhảy một cái.

Hai người tuy không nói, nhưng đám đông thủ hạ tinh nhuệ bên người bọn hắn đã tụ tập, khí tức trên người dần dần ngưng trọng, hiển nhiên bọn hắn đã làm sẵn chuẩn bị liều mạng với dị tộc.

‘Thùng’ một tiếng nổ vang, Xi Vưu vác một ngọn núi lớn xâm nhập Vẫn Lạc Tuyệt Uyên. Hắn thi triển bí pháp, thân hình biến thành khoảng nghìn trượng, đôi tay nâng một ngọn núi lớn cao mười dặm, phạm vi mấy chục dặm chậm rãi đi đến.

Lực có thể gánh núi, cái này không tính là bản lãnh gì, bất cứ một Vu Vương nào cũng có thể thoải mái gánh lên một ngọn núi lớn. Nhưng khi toàn bộ mọi người nhìn thấy ngọn núi lớn nọ Xi Vưu nâng trên cánh tay, đều giật mình hét to một tiếng.

Ngọn núi lớn đó hoàn toàn do những khối tinh thạch to nhỏ xây đắp mà thành, các loại sắc thái sáng lạn hay thay đổi. Tinh thạch nhỏ nhất cũng to bằng đầu người, một khối tinh thạch lớn nhất ở đỉnh núi, ước chừng có phạm vi trăm trượng.

Trong mỗi một khối tinh thạch đều tràn ngập thiên địa linh khí cường đại. Bởi vì thiên địa linh khí của Vẫn Lạc Tuyệt Uyên cạn kiệt, thiên địa linh khí nồng đậm không ngừng từ trong những tinh thạch đó tản ra, hóa thành những dòng nước lũ bảy màu không ngừng bị không khí đục ngầu xung quanh cắn nuốt.

Mặt đất run nhè nhẹ một phen, Xi Vưu cười điên cuồng ‘ha ha’ đem ngọn núi lớn do tinh thạch tạo thành nện xuống đất. Lượng lớn tinh thạch từ trên núi ngã nhào, ‘Rầm rầm’ ở trên mặt đất trải thành một mảng đồng bằng tinh thạch phạm vi mười mấy dặm.

Một lại một chiến sĩ Già tộc cùng chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn thi triển bí pháp đi vào Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, một lại một ngọn núi lớn do tinh thạch tạo thành bị bọn hắn ném mạnh xuống đất. Lượng thiên địa linh khí khổng lồ không ngừng từ trong tinh thạch chảy ra. Vẫn Lạc Tuyệt Uyên cô quạnh, cạn kiệt được thiên địa linh khí bổ sung, ở phụ cận những ngọn núi tinh thạch đó thế mà lại sinh ra một ít thiên tượng biến hóa kỳ diệu.

Trên mặt đất xuất hiện đất màu vàng, cát đá cằn cỗi bắt đầu dần dần phì nhiêu, màu sắc cũng trở nên dễ coi. Một tầng màu xanh ảm đạm xuất hiện trên lớp đất, qua ngắn ngủn một khắc đồng hồ, thế mà đã có cỏ nhỏ từ trên đất mới sinh kia mọc ra.

Một tầng mây mù nhàn nhạt xuất hiện ở trên không núi tinh thạch, gió thổi qua, từng giọt nước so với đầu kim còn nhỏ hơn không ngừng rơi xuống.

Tuy thể tích giọt nước nhỏ tới mức có thể xem nhẹ, nhưng đây thật sự là trời mưa, trận mưa đầu của Vẫn Lạc Tuyệt Uyên vô số năm qua.

Từng ngọn núi tinh thạch bị vận chuyển vào, ở cách phía trước chiến bảo khoảng hai ngàn dặm xếp thành một dãy núi uốn lượn hơn vạn dặm. Lượng tinh thạch khổng lồ rạng rỡ tỏa sáng, mây tía bảy màu quay cuồng đâm khiến mắt người ta đau nhức.

Sau đó Xi Vưu mang theo hơn vạn chiến sĩ dưới trướng, ngay tại dưới dãy núi tinh thạch này bày trận.

Tiếng đánh ‘Leng keng’ không dứt bên tai, vô số con rối chiến tranh màu bạc, màu vàng lao vào Vẫn Lạc Tuyệt Uyên. Những con rối kim loại đó tới trước phương trận của Xi Vưu quân đoàn, trong cơ thể khổng lồ phát ra tiếng máy móc vang nặng nề, thân hình con rối tạo hình khác nhau bắt đầu cấp tốc biến hóa, rất nhanh đã biến thành từng khối cấu kiện kim loại tạo hình khác nhau.

Vô số cấu kiện kim loại to nhỏ lắp vào nhau, lượng lớn phù văn không ngừng lóe lên, không bao lâu một tòa thành trì kim loại dài rộng ba mươi dặm đã rõ ràng thành hình.

Mặt đất hơi chấn động, trên tường thành tòa thành trì kim loại này phun ra từng mảng ánh sáng loá mắt, một tòa lại một tòa thần tháp Ngu tộc không ngừng từ trong tường thành chui ra. Thần tháp cao tới nghìn trượng chậm rãi dâng lên, phóng ra những phòng ngự kết giới đem toàn bộ thành trì đều bao bọc lại.

Chờ tòa thành trì kim loại có ba mươi sáu tòa thần tháp Ngu tộc bảo hộ thành hình, Da Ma Sát mới mang theo đội ngũ dị tộc cuồn cuộn đi vào Vẫn Lạc Tuyệt Uyên. Bọn hắn không nói chút lời thừa nào, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào thành trì, sau khi mỗi người về chỗ mình khống chế đầu mối then chốt trận pháp các nơi trong thành, Da Ma Sát và một đám quý tộc Ngu tộc giờ mới xuất hiện ở đầu tường thành đối chọi xa xa với Cơ Hạo.

Cơ Hạo nhìn dãy núi tinh thạch to lớn kia phía sau thành trì kim loại của dị tộc, không khỏi liên tục lắc đầu.

“Lần trước bọn hắn không đủ tinh thạch, chịu thiệt một lần rất lớn, lần này học khôn rồi, thế mà kiếm nhiều tinh thạch tới như vậy.”

Tự Văn Mệnh bấm ngón tay tính toán một phen, không khỏi cười lên: “Ba mươi sáu tòa thần tháp, dãy núi tinh thạch dài vạn dặm này, cũng đủ bọn hắn toàn lực thiêu đốt gần trăm năm. Bọn hắn là chuẩn bị đánh lâu dài với chúng ta sao?”

Cơ Hạo liền lớn tiếng hướng Da Ma Sát khiêu khích: “Da Ma Sát, các ngươi mang nhiều tinh thạch như vậy tiến vào, mệt cho các ngươi những ngày qua vơ vét khắp nơi nhiều như vậy. Ừm, các ngươi chuẩn bị tiêu hao bao lâu với chúng ta? Nghe nói các ngươi muốn ở trong ba tháng xử lý toàn bộ chúng ta?”

Da Ma Sát lạnh lùng nhìn Cơ Hạo, cười lạnh mở miệng nói: “Nghiêu Bá Cơ Hạo, nếu là chúng ta ở trong ba tháng xử lý ngươi, Đế Thích Sát đại nhân đã định ra ván cược với thuỷ thần Cộng Công thị của nhân tộc các ngươi, nếu ngươi ở trong ba tháng bị chúng ta xử lý, Cộng Công thị sẽ đi tự mình ra tay diệt toàn tộc ngươi. Phụ thân của ngươi, mẫu thân của ngươi, toàn bộ thân thuộc của ngươi, đều sẽ chết!”

Cơ Hạo hơi biến sắc, hắn quay đầu nhìn nhìn Cộng Công Vô Ưu.

Cộng Công Vô Ưu hơi nheo mắt, cao ngạo hừ lạnh một tiếng.

Hà Bá bất động thanh sắc đi về phía trước một bước, ngăn ở trước mặt Cộng Công Vô Ưu: “Nghiêu Bá, đây chỉ là một ván cược mà thôi, đối đầu kẻ địch mạnh, ngươi cũng không nên tùy ý làm bậy.”

Cơ Hạo hít sâu một hơi, còn chưa mở miệng nói chuyện, Xi Vưu thống lĩnh hơn vạn chiến sĩ đã ở dưới vô số con rối kim loại rậm rạp phối hợp, sải bước hướng phía chiến bảo phát động tiến công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play