Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, trên miệng núi lửa to lớn, sương khói đen sì mang theo mùi lưu huỳnh nồng đậm tán loạn.

Đám người Cơ Hạo ngồi ở miệng núi lửa, dùng mấy lá bùa bức lui sương mù đen, cười ha ha bày tiệc rượu ăn uống vui vẻ. Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng cầm đầu, phía dưới còn có gần chục vạn tinh anh, đế tử đến từ các đại bộ tộc, một đám nói chuyện trời đất, trò chuyện hiểu biết trong một năm qua của mình ở Bàn Hi thế giới.

Tinh anh nhân tộc nghiêm túc tham gia lần đánh cược sinh tử này chỉ một ngàn vạn người, nhưng theo Tự Văn Mệnh tới Vẫn Lạc Tuyệt Uyên đã gần mười vạn, hơn nữa bọn họ đều là thanh niên tuấn ngạn các bộ tộc, tương lai có khả năng rất lớn nắm giữ thực quyền thừa kế bộ tộc.

Chỉ từ nơi này, đã có thể thấy được Tự Văn Mệnh ở nhân tộc rốt cuộc có lực ảnh hưởng mạnh bao nhiêu, được bao nhiêu người ủng hộ.

Cạnh một đài đá lớn, đám người Cơ Hạo khoanh chân ngồi, Tự Văn Mệnh thưởng thức một trái cây, rất tò mò nhìn Thiên Cơ trưởng lão ngồi ở một bên: “Lời này có lẽ quá đường đột chút, nhưng trong lòng ta quả thực khó hiểu, Thiên Cơ trưởng lão, vì sao tộc nhân của các ngươi hiếu chiến như vậy?”

Tự Văn Mệnh ở trong một năm qua giáo hóa dân bản xứ, nhận được công đức thật lớn. Nhưng hắn cùng rất nhiều tộc nhân nhân tộc đều rất kỳ quái, sao đám dân bản xứ Bàn Hi thế giới đều hiếu chiến như vậy.

Toàn bộ bộ lạc dân bản xứ Bàn Hi thế giới ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, đánh đến mức đầu rơi máu chảy, đánh tới mức xác nằm ngổn ngang, đánh hàng ngày, đánh hàng tháng, đánh hàng năm, nếu không phải dân bản xứ thế giới này rất giỏi sinh đẻ nuôi nấng, lấy tính tình hiếu chiến như cuồng của bọn họ, nhắm chừng đã sớm tự vong tộc diệt chủng.

Thiên Cơ trưởng lão có chút xấu hổ nhìn Tự Văn Mệnh. Cười khan vài tiếng, hắn cau mày nói: “Thật ra cũng không có nguyên nhân gì khác, từ năm tháng cực kỳ xưa, đã có lão tổ tông lưu truyền ý chỉ tới nay. Đám trẻ con phía dưới, để bọn họ đánh nhiều chút… Chết nhiều, sẽ có thiên tài biểu hiện trác tuyệt không ngừng trào ra.”

Khoát tay, Thiên Cơ trưởng lão trầm giọng nói: “Chỉ cần bọn họ đột phá đến Thánh Tiên cảnh, là có thể phi thăng Bàn Hi thánh địa, thoát ly việc không ngừng đánh nhau. Theo ta thấy, quy củ này lão tổ tông truyền xuống, hẳn là vì để Bàn Hi thế giới ta tích góp nhiều một chút vũ lực cấp cao mới phải.”

Đám người Cơ Hạo cùng Tự Văn Mệnh nhìn nhau, lẳng lặng gật gật đầu.

Lời này tựa như rất có đạo lý, các bộ tộc dân bản xứ tuy cấp độ văn minh không cao, pháp môn tu luyện cũng rất thô ráp, nhưng bọn họ thiên trường địa cửu đánh như vậy, số lần chiến đấu nhiều, tốc độ tu luyện quả thật không chậm.

Vì đóa hoa thiên đạo của thế giới này ước thúc, cao thủ cấp tổ linh cũng chỉ một ít người như vậy, nhưng muốn nói tồn tại cấp thánh linh, vậy thật đúng là một con số khổng lồ đáng sợ. Nếu đám dân bản xứ tụ tập toàn bộ chiến lực cấp cao, đường đường chính chính bày quân trận đối chiến, cho dù chiến lực cá nhân bọn họ đều có khiếm khuyết, chỉ dựa vào con số khổng lồ bọn họ cũng có thể đè chết vô số kẻ địch.

Một điểm quan trọng hơn nữa chính là, đám dân bản xứ tốc độ sinh sản quá nhanh, thời gian trưởng thành lại ngắn, hắn dùng ngàn, vạn mạng người đổi một kẻ địch, kẻ địch của bọn họ cũng thường thường là đổi không nổi.

Ngữ khí Thiên Cơ trưởng lão có chút cổ quái, hắn thưởng thức một chén rượu sứ trắng tinh xảo đẹp đẽ, rất nhập thần nói: “Quy củ này cũng không biết là khi nào truyền xuống, nhưng từ lúc chúng ta còn nhỏ, các tộc nhân đã sống như vậy, mọi người đều là từ tộc nhân bình thường nhất, một đường chém giết đi lên… Lão tổ tông đã định ra quy củ như vậy, thì sẽ có lý do của ông ấy, ví dụ như nói…”

Thiên Cơ trưởng lão không dám nói hết lời, Cơ Hạo và người khác đều có thể hiểu ý tứ của hắn.

Loại toàn dân đại loạn chiến này, dựa vào chém giết, chiến đấu không ngừng bức ra cao thủ cấp thánh linh, loại thể chế bồi dưỡng này rất tàn khốc, rất không hợp lý, lại có thể khiến cao thủ cấp thánh linh của Bàn Hi thế giới duy trì một đoàn thể cực khổng lồ.

Chỗ tốt duy nhất của loại quy củ này, chính là một khi có ‘thiên ngoại tà ma’ xâm nhập, đám dân bản xứ không đến mức không có bất cứ sức chống trả nào.

“Trái lại cũng có chút đáng nghiên cứu. Ngại là quá mức bất công chút.” Tự Văn Mệnh lắc lắc đầu, chậm rãi bắt đầu kể quá trình hắn một năm qua thu nạp dân bản xứ, kiên nhẫn giáo hóa bọn họ.

“Trong một năm qua, ta giáo hóa đám dân bản xứ, bởi vì không có chém giết chiến đấu, nhân khẩu tự nhiên gia tăng gấp đôi có thừa…”

Tự Văn Mệnh đang giải thích, Cơ Hạo đột nhiên cười ngắt lời Tự Văn Mệnh: “Một năm thời gian, nhân khẩu tự nhiên gia tăng gấp đôi có thừa? Hắc, chúng ta sợ là đã xem nhẹ một việc, nếu là các bộ tộc dân bản xứ không liều mạng chém giết, tạm không đề cập tới trong bọn họ có thể có cao thủ cấp thánh linh xuất hiện hay không, chỉ dân cư tự nhiên tăng trưởng, bọn họ đã ăn sạch tất cả Bàn Hi thế giới rồi nhỉ?”

‘Keng’ một tiếng, bát rượu trong tay Tự Văn Mệnh rơi xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời tàn phá tràn ngập khí đen, như có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Thì ra là thế, khó trách ta những ngày qua luôn cảm thấy có chút vấn đề nghĩ không thông. Thì ra nền tảng ở đây? Giáo hóa, giáo hóa, cái gì mới là giáo hóa?”

Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng và Cơ Hạo mặt gian mày trộm nháy mắt ra dấu với nhau, loại đại học vấn giáo hóa con dân này, là phiền não to lớn người có chí Nhân Hoàng mới có. Bọn họ ủng hộ Tự Văn Mệnh cạnh tranh quyền kế thừa Nhân Hoàng với người khác, loại vấn đề này vẫn là để cho hắn đi sầu đi.

Cơ Hạo cười ‘hắc hắc’ vài tiếng, Tự Văn Mệnh một năm qua ở Bàn Hi thế giới giáo hóa dân bản xứ, sợ là đang đem những thi thố trong lòng hắn diễn luyện một lần ở Bàn Hi thế giới, có thể bắt bẻ Tự Văn Mệnh một ít tật xấu lại không phải tật xấu, điều này khiến hắn rất đắc ý.

‘Thùng’ một tiếng vang nhỏ truyền đến, trên một khối sa bàn nho nhỏ đặt ở trước mặt Hoa Tư Liệt, một khúc gỗ nhỏ đột nhiên nâng lên, bắt đầu vạch vẽ trên sa bàn. Mọi người nhìn chăm chú, liền nhìn thấy từng hàng chữ viết nhanh chóng xuất hiện, biến mất, tin tức xảy ra ngoài Vẫn Lạc Tuyệt Uyên không ngừng thông qua sa bàn truyền về.

“Ngắn ngủn vài ngày thời gian, đã có nhiều người như vậy gặp độc thủ? Đáng chết, ba huynh đệ Toại Nhân thị cũng đã gặp nạn?”

“Sao có thể thảm đạm như thế? Bọn dị tộc xuống tay thật sự tàn nhẫn, mau mau gởi thư, để người giao hảo với chúng ta nhanh chóng đến Vẫn Lạc Tuyệt Uyên liên thủ đối địch.”

“Đáng chết, Cộng Công Thị sao lại coi đây là ván cược với dị tộc? Ba tháng? Ha ha, chẳng lẽ chúng ta ngay cả ba tháng cũng không ngăn được? Cộng Công Thị già hồ đồ rồi, sao có thể coi đây là ván cược?”

Một đám người thấy tin tức trên sa bàn, không khỏi đều mở miệng mắng to.

Đột nhiên một tiếng vang thanh thúy, khúc gỗ đang viết trên sa bàn vỡ vụn, đoàn người nhìn nhau, biết thám báo ở ngoài Vẫn Lạc Tuyệt Uyên hướng mình thông truyền tin tức đã gặp độc thủ của dị tộc.

“Thế tới rào rạt đây.” Cơ Hạo bưng một bát rượu uống một ngụm rượu: “Mọi người chuẩn bị một chút, Vẫn Lạc Tuyệt Uyên này, xem ra phải bị máu nhuộm đỏ mới đúng.”

‘Phành’ một tiếng, lại một tiếng vang lớn truyền đến, bầu trời vốn tàn phá của Vẫn Lạc Tuyệt Uyên đột nhiên bị đánh vỡ một lỗ thủng lớn, từng làn khói đen tràn ngập, một tòa đại điện toàn thân do kim loại điêu khắc thành xuyên thấu hư không lập tức xông vào.

Xa xa, Da Ma Sát đứng ở ven đại điện, chỉ vào bên này lớn tiếng khiêu chiến:

“Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi cũng thật biết trốn, thế mà lại trốn ở chỗ này? Ngươi biết, Đế Thích Sát đại nhân vì đầu của ngươi, đã đưa ra treo giải thưởng rất cao không? Đừng lãng phí thời gian, mau mau đi ra nhận lấy cái chết, chúng ta còn bận giết người nữa.”

“Cần ở trong ba tháng giết sạch các ngươi, đây cũng không phải là một việc thoải mái.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play