Cơ Hạo cũng chưa chạy xa, hắn ở một dòng chảy phụ của sông lớn rót vào dòng chính ngoài trăm dặm, chọn lựa một chỗ khúc sông nhiều xoáy nhất, dòng nước chảy xiết nhất nấp đi.

Túi Vân Vụ thả ra lượng lớn hơi nước hòa hợp một thể với nước sông, che giấu hoàn mỹ khí tức của Cơ Hạo.

Hắn đứng xa xa nhìn Cộng Công Vô Ưu kinh ngạc sợ hãi đan xen rít gào, bên người hắn đám đông chiến sĩ Cộng Công nhất tộc bay lên trời, như thiêu thân lao đầu vào lửa hướng người lửa khổng lồ toàn thân hừng hực thiêu đốt xung phong.

Nhưng người lửa khổng lồ này đã chạm đến một chút bóng dáng đại đạo của Bàn Hi thế giới, cảnh giới cùng lực lượng của hắn hoàn toàn vượt qua cực hạn Vu Đế có thể chạm tới. Hắn chỉ vung đôi bàn tay vỗ loạn một phen, đã đánh cho đám chiến sĩ Cộng Công nhất tộc toàn thân bốc cháy, một đám mang theo khói đen không ngừng từ trên cao rơi xuống, sau đó bị lửa lớn thiêu đốt khóc lóc kêu rên ở trên mặt đất.

Bàn tay khổng lồ thiêu đốt hướng Cộng Công Vô Ưu chụp xuống, Cộng Công Vô Ưu thét chói tai tế ra một viên bảo châu xanh lam to bằng nắm tay.

Bảo châu vừa mới bay ra, đã hóa thành một mảng lớn khí lạnh dinh dính cấp tốc hướng bốn phía khuếch tán ra. Cho dù có thế giới chi lực áp chế, viên bảo châu màu lam này vẫn bạo phát lực sát thương đáng sợ, mắt thường có thể thấy được luồng không khí lạnh màu lam nháy mắt thổi quét phạm vi ngàn dặm, lấy Cộng Công Vô Ưu làm trung tâm, trong phạm vi bán kính ngàn dặm đã là một mảng núi băng biển tuyết.

Gió lạnh thấu xương gào thét mà qua, viên bảo châu đó cũng không biết là phẩm cấp gì, phóng ra khí lạnh đáng sợ đến cực điểm, ngay cả lửa hừng hực sôi trào trên thân người lửa khổng lồ cũng bị đột ngột áp chế đến mức mất hết khói lửa.

Người lửa khổng lồ rùng mình, sau đó lớn tiếng vui vẻ: “Bảo bối thật tốt! Bọn thiên ngoại tà ma các ngươi, là đưa bảo bối tới cửa cho ta sao? Đáng tiếc, đáng tiếc, sao lại là thủy thuộc tính?”

Một đạo văn màu đỏ hiện lên ở mi tâm người lửa khổng lồ, lửa đã tắt trên thân hắn đột nhiên phun ra lần nữa, lửa dày tới trăm trượng màu đỏ bừng, dinh dính như nham thạch nóng chảy. Trong lửa quay cuồng thỉnh thoảng có bong bóng hỏa tương to nhỏ phun ra, khi những bong bóng hỏa tương đó phát nổ, từng mảng lớn khói đen hỏa khí như núi lửa phun trào phun ra.

Bảo châu màu lam Cộng Công Vô Ưu phóng ra kịch liệt chấn động, vô số đạo văn như bông tuyết cấp tốc lóe lên ở trong bảo châu.

Đây là phòng thân chí bảo Cộng Công thị ban cho Cộng Công Vô Ưu, nếu ở Bồ Phản mà nói, Cộng Công Vô Ưu tế ra viên bảo châu này, đủ để nháy mắt khiến địa vực phạm vi trăm vạn dặm biến thành một cánh đồng băng, khí lạnh đáng sợ càng có thể trực tiếp đem người lửa khổng lồ đông lạnh thành tượng băng.

Nhưng ở Bàn Hi thế giới, viên bảo châu này bị áp chế quá lớn, mặc cho Cộng Công Vô Ưu bất chấp tính mạng thúc dục bảo châu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản lửa trên thân người lửa khổng lồ xâm nhập.

Cơ Hạo thấy rõ, ánh lửa màu đỏ dinh dính hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra từng vòng một, luồng không khí lạnh màu lam lùi bước tan rã về phía sau từng bước, lui xa mỗi một trượng, sắc mặt Cộng Công Vô Ưu liền tái nhợt một phần. Lui mỗi một trượng, thân thể Cộng Công Vô Ưu liền run rẩy một lần.

Trong mấy hơi thở ngắn ngủn, ánh lửa đã sắp ép đến trước mặt Cộng Công Vô Ưu, chiến sĩ Cộng Công nhất tộc cạnh Cộng Công Vô Ưu đã biến hết thành ngọn lửa hình người khóc lóc giãy dụa trên mặt đất, nhiều Vu Vương thực lực yếu kém càng bị đốt thành một đống than.

‘Oa’ một tiếng, Cộng Công Vô Ưu phun ra một ngụm máu to, sắc mặt hắn chợt trở nên trong suốt như huyền băng.

Trong tiếng ‘Răng rắc’, bảo châu màu lam Cộng Công Vô Ưu tế ra đã bị nứt ra vô số vết. Cộng Công Vô Ưu lại liên tục phun ra năm ngụm máu tươi, sau đó toàn thân toát mồ hôi như tương, trong lỗ chân lông cũng có các tia máu trào ra.

“Thiên ngoại tà ma, đều đáng chết!” Người lửa khổng lồ nhìn chằm chằm Cộng Công Vô Ưu: “Nhất là các ngươi bọn thiên ngoại tà ma chơi nước này, các ngươi tuyệt đối đáng chết đầu tiên! Làm thịt các ngươi trước, ta lại đi bắt vật nhỏ chết tiệt kia!”

Cộng Công Vô Ưu khóc không ra nước mắt nhìn người lửa khổng lồ: “Ngươi hiện tại nên đi bắt hắn, bằng không sẽ không đuổi kịp hắn.”

Người lửa khổng lồ cất tiếng cười to lên, tiếng cười ù ù truyền ra mấy trăm dặm: “Đuổi không kịp hắn? Sao có thể? Tiểu tử đó căn bản không có khả năng chạy thoát ta… Ừm? Hắn đâu? Mùi của hắn đâu?”

Người lửa khổng lồ thất kinh hướng bốn phía nhìn quanh. Túi Vân Vụ Huyền Đô đạo nhân tự tay luyện chế không có bất cứ lực sát thương gì, nhưng năng lực phóng ra hơi nước ngăn cách khí tức lại tuyệt đỉnh cường hãn. Cộng thêm Cơ Hạo tự mình thu liễm khí tức, lại có nước sông cuồn cuộn không dứt phun trào hơi nước làm yểm hộ, khí tức Cơ Hạo đã hoàn toàn tiêu tán, người lửa khổng lồ nào còn có thể cảm nhận được Cơ Hạo tồn tại?

“Không thấy nữa? Không thấy hắn nữa? Đáng chết. Nếu không phải các ngươi chặn đường, ta sao có thể mất dấu hắn?” Người lửa khổng lồ khàn cả giọng tru lên: “Chết tiệt, ngươi quen hắn? Như vậy ta bắt ngươi cũng tương tự!”

Hai bàn tay lửa khổng lồ phun nhiệt độ cao, hung hăng hướng Cộng Công Vô Ưu chụp tới.

Cộng Công Vô Ưu bi phẫn muốn chết rít gào một tiếng: “Ngươi muốn bắt hắn thì thôi, cần gì đến trêu chọc ta? Ta trêu chọc ngươi sao? Vô liêm sỉ, là ngươi chủ động đến trêu vào ta!”

Rên rỉ một tiếng, Cộng Công Vô Ưu hổn hển rít gào: “Hà Bá đại nhân, còn mời ngươi mau chóng ra tay!”

Cơ Hạo rùng mình một cái, ‘Hà Bá’? ‘Hà Bá’ nào?

Trung Lục thế giới cùng trên tứ hoang đại lục, thuỷ thần có phong hào ‘Hà Bá’ vô số, ví dụ như nói Ngọc Long Hà Bá lần trước ở Nghiêu Sơn thành bị chém giết, chính là một thành viên trong ‘Hà Bá’, bọn họ đều là thần tử của Cộng Công thần tộc.

Nhưng ngươi muốn nhắc một mình tới danh hiệu‘Hà Bá’ này, như vậy nó chỉ có thể đại biểu một người, thượng cổ ‘Hà Bá’, vị ‘Hà Bá’ kia ở lúc thượng cổ thiên đình còn thống trị thiên địa vạn vật đã tồn tại, hắn cũng là thần tử lâu năm nhất của Cộng Công thần tộc, cận thần bên người Cộng Công thị.

Cho dù Vô Chi Kỳ coi trời bằng vung, sự từng trải và quyền bính của hắn cũng không thể so sánh với ‘Hà Bá’, lão gia hỏa kia mới là nhân vật cấp thần thoại thật sự, Vô Chi Kỳ ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể nhu thuận nghe lời.

Lần sinh tử đánh cược này, lão gia hỏa này thế mà cũng cuốn vào?

“Khốn kiếp, đây không phải gian lận sao?” Cơ Hạo theo bản năng lẩm bẩm một câu. Cộng Công Vô Ưu lại mang theo ‘Hà Bá’ làm bảo tiêu? Vậy thật sự là gian lận rồi!

Giữa trời đất đột nhiên vang lên tiếng sóng quay cuồng đáng sợ, tuy chỉ nghe thấy tiếng, nhưng trước mắt Cơ Hạo đột nhiên hoa lên, như thấy được một dòng sông lớn vô biên vô hạn, không biết dài bao nhiêu cũng không biết rộng bao nhiêu gào thét từ bên người hắn chảy qua.

Lửa trên thân người lửa khổng lồ chợt ảm đạm, lửa tuôn trào bị áp chế đến mức chỉ cao hơn một trượng, hơn nữa ngọn lửa màu đỏ rực cấp tốc tối đi, từ màu đỏ rực biến thành màu đỏ đen, một bộ dáng hấp hối có thể tắt bất cứ lúc nào.

Tiếng sóng cuồn cuộn không dứt bên tai, trên mặt đất lửa hừng hực thiêu đốt trên thân các chiến sĩ Cộng Công thị tắt, thương thế của họ cấp tốc khép lại, ai cũng lại tinh thần phấn chấn bay lên trời.

Một nam tử mặc áo bào đen, quanh thân khí đen tràn ngập, không thấy rõ sắc mặt lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt Cộng Công Vô Ưu.

Trong tiếng sóng cuồn cuộn, đột nhiên có một thanh âm khàn khàn vang lên.

“Thái tử, tạm lui lại phía sau, xem lão thần tru sát lão này như thế nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play