Bóng đêm dần dần nồng đậm, trên mặt hồ mấy cái ghe độc mộc xuyên qua lui tới, đám ‘người’ mang theo lượng lớn con mồi, trái cây, dược thảo thắng lợi trở về về tới trên đảo.
Ba vầng trăng tròn màu u lam lặng yên xuất hiện ở bầu trời, ánh trăng mang theo một tia hàn ý chiếu sáng khắp trời. Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở trên cành của một cây đại thụ, thưởng thức trái cây đạo vận mấy ngày hôm trước hái xuống, lẳng lặng nhìn phương hướng hòn đảo nhỏ.
Trên đảo trồng thực vật nào đó cùng loại với cây bồ công anh, đến đêm, những thực vật này bị gió đêm thổi qua liền phun ra lượng lớn hạt giống. Hạt giống theo gió phiêu lãng tản mát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, đem toàn bộ hòn đảo chiếu thật sáng ngời.
Theo gió truyền đến tiếng cười nói vui vẻ. Cơ Hạo liếc mắt, nhìn đến từng đôi ‘nam nữ’ thanh tú nắm tay, rời khỏi thôn xóm trên đảo, lẻn vào trong bụi cỏ cao ngoài thôn. Những bụi cỏ đó cũng bắt đầu lay động rất có quy luật, ngẫu nhiên còn dọa ra mấy con thú nhỏ nhát gan.
Cơ Hạo cười ‘Hắc hắc’ nhìn một màn tình thú cực có sức sống này, điều này làm hắn nghĩ tới rừng rậm Nam Hoang. Trong bộ lạc các thiếu nam thiếu nữ to gan hào phóng đó, cũng là nhiệt tình thẳng thắn theo đuổi hạnh phúc của mình như thế.
Tiểu Lục ghé vào trong bụi cỏ dưới đại thụ ngẩn người, có một miếng không một miếng gặm cỏ non. Trên thân nó thỉnh thoảng có từng đạo phù văn màu xanh lục mực hiện lên, nó đang tiêu hóa trái cây đạo vận nọ Cơ Hạo đút cho nó. Rất hiển nhiên tư chất của nó cũng không phải tốt lắm, qua vài ngày như vậy, nó còn đang cố gắng hấp thu pháp tắc áo nghĩa chất chứa trong trái cây.
Trái cây đạo vận trong tay nặng trịch, có một loại lực lượng nồng đậm mãnh liệt đến hầu như muốn nổ tung chất chứa trong đó. Cơ Hạo sau khi thưởng thức một lúc, há mồm, đem trái cây ném hết vào trong mồm một ngụm nuốt xuống.
Đỉnh tròn trong bụng phun ra một đạo thần quang năm màu, trái cây đạo vận bị đỉnh tròn cắn nuốt.
Qua đại khái một khắc đồng hồ, từng luồng đạo vận màu xanh lục như dòng suối nhỏ từ trong đỉnh tròn chảy ra, hóa thành từng cái phù văn tinh xảo đẹp đẽ xoay tròn hướng nguyên thần của Cơ Hạo bay đi.
Có gió nhẹ ở bên người Cơ Hạo lặng lẽ thổi. Thân thể Cơ Hạo bị một tầng lục quang nhàn nhạt bao phủ.
Theo nguyên thần Cơ Hạo không ngừng phân tích ‘Mộc chi pháp tắc’ thế giới này chất chứa trong trái cây đạo vận, Cơ Hạo cảm nhận được sự bài xích của thiên địa xung quanh đối với bản thân đang cực kỳ thong thả giảm xuống. Nhận thức của hắn đối với thế giới này dần dần tăng mạnh, đối với phong, lôi các loại lực lượng từ mộc phương pháp tắc thế giới này diễn sinh ra có thêm một tia nắm giữ.
Loại suy, lại hoặc là nói có công mài sắt có ngày nên kim, Cơ Hạo dùng trái cây đạo vận này, tăng mạnh sự lý giải của hắn đối với thế giới này. Đồng thời hắn đối với tiên thiên giáp mộc, hậu thiên ất mộc đại đạo pháp tắc tương ứng đại thế giới mình cũng có thêm vài phần minh ngộ.
Càng làm Cơ Hạo hài lòng là, đỉnh tròn trong bụng sau khi đem trái cây đạo vận luyện hóa, có một đạo hỗn độn chi khí cực kỳ khổng lồ phóng ra. Cơ Hạo đem nó nhét vào trong cơ thể, cả người lại nóng bỏng từng trận, mạch lạc cùng vu huyệt một lần nữa được cường hóa.
Trái cây đạo vận Tiểu Lục tiêu phí vài ngày chưa tiêu hóa hết, Cơ Hạo chỉ dùng một khắc đồng hồ đã hoàn toàn hấp thu.
“Có chút ý tứ!” Cơ Hạo đem một trái cây đạo vận cuối cùng ném vào mồm, tiếp tục nhắm mắt, lẳng lặng cảm ngộ lực lượng linh mộc kỳ dị của thế giới này.
Thời gian qua đi từng chút một. Cơ Hạo dựa theo tốc độ tim mình đập tính toán chuẩn xác thời gian.
Một ngày một đêm ở thế giới này có đại khái mười sáu canh giờ, ban ngày là tám canh giờ, buổi tối cũng vừa vặn là tám canh giờ. Cơ Hạo yên lặng đếm, ở sau khi ba vầng trăng tròn mọc lên ba canh giờ, hắn đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái, khéo léo khống chế một trận gió mát dán mặt hồ bay về phía hòn đảo nhỏ đối diện.
Tiểu Lục nằm úp sấp dưới tàng cây ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Cơ Hạo một cái, sau đó lắc đầu, tiếp tục ghé vào trong bụi cỏ gặm cỏ non.
Nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ rộng mười mấy dặm, quanh thân thể gió mát vờn quanh, Cơ Hạo đáp xuống đất không tiếng động, như quỷ mỵ vậy xâm nhập rừng cây trên đảo, tiến vào thôn xóm đám dân bản xứ đó thành lập.
Dựa theo tính cách chung của sinh vật trí tuệ, càng là người quan trọng, càng là kiến trúc quan trọng, đều sẽ đặt ở vị trí trung tâm nơi nhà mình tụ cư. Cơ Hạo cẩn thận đi qua giữa những đại thụ, hướng về sâu trong hòn đảo nhỏ không ngừng lẻn vào.
Trong vô số nhà gỗ treo đỉnh đầu mơ hồ truyền đến đám dân bản xứ nói nhảm trong mơ, trong tổ chim thật lớn lẫn cùng một chỗ với nhà gỗ, ngẫu nhiên có tiếng kêu thanh thúy của chim non truyền đến. Đám dân bản xứ còn ở một số nơi dựng trạm gác, có người ở ban đêm cảnh giác giám thị bốn phía, nhưng chưa có ai phát hiện động tĩnh của Cơ Hạo.
Trong bụi cỏ cao cao, còn có không ít thú nhỏ giống chuột, thân dài khoảng ba thước, mũi lớn đến khoa trương lui tới xuyên qua. Những con thú nhỏ này hiển nhiên là linh thú đám dân bản xứ nuôi dưỡng giữ nhà gác đêm, bọn nó thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cái mũi cấp tốc co rúm, cố gắng phân biệt các loại mùi trong gió đêm.
Thân thể Cơ Hạo có thể so với Vu Đế, sự khống chế của hắn đối với bản thân đã đến mức cực kỳ đáng sợ. Sau khi lỗ chân lông toàn thân phong bế, một chút khí tức trên người Cơ Hạo cũng không tiết ra, cộng thêm dùng hai trái cây đạo vận, hắn lấy gió mát vờn quanh bản thân, càng không thể có bất cứ mùi lạ nào tản mát ra.
Hắn một đường xâm nhập, chưa kinh động bất luận người cùng thú nào, dễ dàng đi tới chính giữa hòn đảo nhỏ.
Nơi này sinh trưởng một cái cây to cực kỳ tráng kiện, cái cây to đường kính thân cây vượt qua trăm trượng như một cái nấm cực lớn, vững vàng dựng ở trên đất. Ở phía dưới đại thụ, đám dân bản xứ xây dựng một căn nhà gỗ rộng rãi, xuyên thấu qua cửa chính mở rộng, Cơ Hạo thấy được trong nhà gỗ cung phụng một bức tượng gỗ điêu khắc hình người, trước bức tượng bày đầy hoa tươi, hoa quả cùng các loại thịt thú cống phẩm.
Thần thức bao phủ nhà gỗ, trong ngoài nhà gỗ dài rộng đều ở ngoài hai mươi trượng cũng không bất cứ gì khác thường, không có mai phục, không có cạm bẫy, cũng không có bất cứ pháp lực dao động nào. Chỉ có ở góc nhà gỗ, có một lão nhân tóc lục hầu như biến thành màu đen lẳng lặng khoanh chân ngồi, hai mắt hắn nhắm nghiền, khí tức ngân nga, hiển nhiên lâm vào trạng thái nhập định tầng sâu.
Ở trước mặt lão nhân, trên một cái kỷ gỗ nhỏ bày một quyển sách thật dày da thú chế thành, Cơ Hạo mơ hồ từ trong sách cảm nhận được pháp lực dao động nhỏ bé.
Trừ sách, trên bàn nhỏ còn có một thanh đoản kiếm hẹp dài như lá cây, đoản kiếm màu xanh lục thỉnh thoảng phun ra từng tia gió mạnh, mắt thường có thể thấy được gió mạnh màu xanh lục mang theo tiếng vang ‘Vù vù’ vòng quanh lão nhân quay tròn. Mái tóc dài, chòm râu lão nhân đều theo gió mạnh thỉnh thoảng bay lên.
Thần thức Cơ Hạo cẩn thận quan sát thanh đoản kiếm này.
Lão nhân đang tu luyện, như vậy thanh đoản kiếm này, chính là phòng ngự cấm chế hắn vì bản thân tu luyện mà bố trí?
Chẳng qua, thanh đoản kiếm này uy lực cũng không ra làm sao, tuy không biết đoản kiếm chất liệu thế nào, nhưng từ khí tức lực lượng đoản kiếm tản mát ra đến xem, đại khái cũng chỉ tương đương với hạ phẩm vu khí năm đó các vu tế Hỏa Nha bộ tự rèn, có khoảng hai mươi cái phù văn.
Cơ Hạo cười cười, bước nhẹ đi vào nhà gỗ, lặng yên đến trước mặt lão nhân, chộp về phía thanh đoản kiếm kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT