Thanh niên thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, quanh thân tràn ngập vẻ đẹp dương cương.

Một luồng thổ nguyên lực lượng nồng đậm tràn đầy quanh thân thanh niên. Khi hắn đứng ở trước mặt Cơ Hạo, Cơ Hạo rõ ràng cảm giác được trọng lực xung quanh biến hóa kỳ dị.

Hư không quanh thân thể thanh niên như bị chia làm vô số mảng thật nhỏ, trọng lực trong mỗi mảng đều cấp tốc thay đổi, khi nặng khi nhẹ, khi lên khi xuống, khi trái khi phải, chợt đông chợt tây, bởi vì trọng lực dao động quái dị, ánh sáng quanh thân thể thanh niên cũng có chút vặn vẹo, khiến thân hình hắn trở nên mông mông lung lung khó có thể thấy rõ.

Thổ nguyên chi lực trầm trọng, dày nặng, phối hợp thân hình khôi ngô cao lớn của thanh niên, thanh niên cho người ta cảm giác như một ngọn núi lớn, căn cơ cắm thật sâu ở nơi cực sâu của mặt đất, không thể phá vỡ, hằng cổ sừng sững.

Nhưng trọng lực tràng kịch liệt biến hóa bên cạnh thanh niên, lại khiến loại cảm giác như núi đó bỗng tăng thêm vài phần linh động và khó lường quỷ dị. Như ảo ảnh, ngươi vĩnh viễn không rõ ngươi chứng kiến rốt cuộc là chân thật hay hư ảo.

Cao thủ rất cường đại, đại cao thủ Vu Đế cảnh.

Hơn nữa xem tuổi tác thanh niên này nhiều nhất ngoài ba mươi tuổi, có thể ở tuổi như vậy có được thực lực như vậy, hắn tuyệt đối là người do đại bộ tộc đỉnh cấp nào đó không tiếc phí tổn, tiêu phí lượng lớn sức người sức của xây lên giữ thể diện.

“Nghiêu Bá, lần đầu gặp mặt, Công Tôn Nguyên lần này có lễ.” Thanh niên cười bưng cốc rượu hướng Cơ Hạo bày tỏ: “Năm mới tới, còn chúc lãnh địa Nghiêu Bá mưa thuận gió hoà, dân sinh an khang, lục súc thịnh vượng, phồn vinh phát đạt.”

Cơ Hạo ở trong lòng oán thầm, Công Tôn Nguyên này là lai lịch thế nào? Một chuỗi lời tốt lành chúc phúc nói cũng rất có thứ tự!

Bưng cốc rượu bạch ngọc, rót đầy rượu ngon, Cơ Hạo đứng dậy, nhìn Công Tôn Nguyên thật sâu, cười giơ cốc rượu: “Nói hay, nói hay… Thứ ta kiến thức nông cạn, không biết nên xưng hô như thế nào?”

Công Tôn Nguyên cười cụng ly với Cơ Hạo, ôn hòa nói: “Áo bá Công Tôn Nguyên, Hữu Hùng thị đế tử, lần đầu gặp mặt, về sau huynh đệ chúng ta cần thân cận nhiều hơn mới phải.”

Con ngươi Cơ Hạo co lại bằng đầu mũi kim. Hắn và Công Tôn Nguyên cụng cốc rượu một cái, đem rượu ngon trong chén uống một hơi cạn sạch, nương sức rượu áp chế gợn sóng trong lòng.

Hữu Hùng thị? Đế Hiên Viên xuất thân Hữu Hùng thị? Công Tôn, Công Tôn, đây đúng là họ gốc của đế Hiên Viên. Công Tôn Nguyên là đế tử Hữu Hùng thị? Hơn nữa hắn còn có phong hào Áo Bá?

Áo Sơn, Cơ Hạo ở trong bí điển Vu Điện từng thấy ghi chép về Áo Sơn, đó là một dãy núi hùng hồn gần Thủ Dương Sơn, sản xuất nhiều ngũ kim thần liệu, từ thời đại Tam Hoàng mãi đến hôm nay, trong đỉnh cấp vu bảo Vu Điện hàng năm rèn, phàm là những đao thương kiếm kích các loại thần binh lợi khí, bảy phần mười thần liệu kim loại cần thiết ra từ Áo Sơn.

Khai thác vô số năm, tài nguyên mỏ ở Áo Sơn vẫn cuồn cuộn không dứt, đất phong một tòa Áo Sơn lũng đoạn bảy phần cung ứng thần liệu kim loại cao cấp cho Vu Điện, bởi vậy có thể thấy được tài lực Áo Sơn hùng hậu bao nhiêu.

Công Tôn Nguyên kế thừa phong hào Áo Bá, như vậy tài lực trên tay hắn nắm giữ có thể nghĩ, có tiền đồng thời lại có đủ trang bị cung ứng, quân đội riêng tương ứng lãnh địa Áo Sơn cũng là cường quân tinh nhuệ có tiếng.

Mà Hữu Hùng thị, từ sau đế Hiên Viên, Hữu Hùng thị liền giấu tài, cực ít tham dự đại sự của nhân tộc. Nhưng Cơ Hạo giao hảo cùng hai cha con Tự Hi, Tự Văn Mệnh, vài lần tiệc rượu nghe bọn họ đánh giá các thế lực lớn của nhân tộc, Cơ Hạo mới biết được một số chuyện bá hậu nhân tộc bình thường cũng không biết.

Từ sau đế Hiên Viên, Hữu Hùng thị cùng vài cái đại bộ tộc đỉnh cấp khác, thực ra được coi là quân dự bị chiến lược của cả nhân tộc, nấp ở phía sau màn yên lặng tích góp thực lực, đồng thời thủ vệ mấy chỗ thánh địa của nhân tộc.

Từ sau Tam Hoàng, Hữu Hùng thị chưa bao giờ tham dự chiến tranh của nhân tộc cùng dị tộc, vô số năm qua, ai cũng không rõ Hữu Hùng thị rốt cuộc tích góp thực lực mạnh bao nhiêu. Bọn họ có bao nhiêu Vu Vương, có bao nhiêu Vu Đế, thậm chí trong tộc bọn họ có bao nhiêu Vu Thần tọa trấn, nhắm chừng ngay cả Đế Thuấn cũng chỉ nắm giữ một con số mơ hồ.

Hữu Hùng thị hiện tại mạnh bao nhiêu, chỉ có thái thượng trưởng lão thực quyền nhà bọn họ mới biết.

Cho nên đối mặt Công Tôn Nguyên, Cơ Hạo không dám có chút chậm trễ, hắn rất nghiêm túc hướng Công Tôn Nguyên nói: “Áo Bá nói rất phải, về sau mọi người cần thân cận nhiều hơn mới phải.”

Công Tôn Nguyên cười ha ha gật gật đầu. Hắn nhìn thoáng qua Bát Khâu Già ngồi một bên, thản nhiên nói: “Vậy không quấy rầy nữa, đổi hôm khác bản bá nhất định tới nhà bái phỏng, mong Nghiêu Bá đừng chê ta quấy rầy mới đúng.”

Hai người cười hành một lễ lẫn nhau, Công Tôn Nguyên lại bưng cốc rượu, hướng một cái bàn dài lân cận đi qua. Cơ Hạo ngồi xuống, nheo mắt nhìn Công Tôn Nguyên không ngừng cùng các bá hậu kéo gần quan hệ, lại chỉ không chào hỏi với cao tầng các bộ tộc đến từ Nam Hoang.

“Chúng ta có tình báo rõ ràng.” Bát Khâu Già đột nhiên ở bên nói: “Cộng Công Vô Ưu và Công Tôn Nguyên quan hệ vô cùng tốt, Cộng Công Vô Ưu là thần linh huyết duệ, hắn là không thể trở thành nhân vương. Nhưng Công Tôn Nguyên chính là hậu nhân của Tam Hoàng, hắn là đối thủ mạnh nhất của Thiên Mệnh thái tử.”

“Ồ? Hắn cũng muốn làm nhân vương?” Cơ Hạo nhún nhún vai, thoải mái cười lên: “Cái đó và ta có gì quan hệ đâu? Bát Khâu Già, nhiều bá hậu như vậy đều chính mắt nhìn thấy, ta đã trước mặt mọi người đánh Chúc Dung Thiên Mệnh. Ta tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của các ngươi.”

“Ngươi sẽ không giúp hắn đi?” Bát Khâu Già gọn gàng dứt khoát hỏi Cơ Hạo: “Ngươi và Vô Chi Kỳ có thù oán, năm đó lúc ngươi vừa tới Bồ Phản, ngươi và Cộng Công Vô Ưu cũng kết oán, ngươi sẽ không ngốc đến mức rời bỏ Nam Hoang giúp đối thủ của mình chứ?”

Cơ Hạo thưởng thức cốc rượu, thản nhiên nói: “Cộng Công Vô Ưu không thể trở thành nhân vương, Chúc Dung Thiên Mệnh là được?”

Bát Khâu Già cười, hắn đắc ý cười nói: “Thiên Mệnh thái tử có một nửa huyết mạch là huyết mạch nhân tộc, mẫu thân hắn là nhân tộc, cho nên hắn tự nhiên có thể làm nhân vương… Nghiêu Bá, ngươi sẽ không thật sự giúp Công Tôn Nguyên chứ?”

Cơ Hạo khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Bát Khâu Già này quả thực so với một trăm con ruồi bọ còn làm người ta chán ghét hơn, lăn qua lộn lại dây dưa mình làm gì?

Mình chỉ vẻn vẹn là Nghiêu Bá, ở trên tranh đoạt đại vị nhân vương, có thể giúp cho Chúc Dung Thiên Mệnh bao nhiêu đâu? Hơn nữa Đế Thuấn đang yên đang lành, Chúc Dung Thiên Mệnh và Công Tôn Nguyên sao lúc này đã bắt đầu động tâm muốn tranh ngai báu nhân vương?

“Cân nhắc đề nghị của ta kỹ một phen.” Bát Khâu Già thành khẩn nhìn Cơ Hạo: “Ngươi nếu đồng ý viện thủ, tương lai…”

“Những lời đó quá lớn rồi.” Cơ Hạo một lần nữa ngắt lời Bát Khâu Già: “Cho dù Chúc Dung Thiên Mệnh thượng vị, hắn có thể quyết định cái gì? Khiến bổn môn thành đại giáo số một nhân tộc? Ha ha, ha ha, ngươi nói giỡn à? Đây là chuyện ngươi ta có thể quyết định?”

Bát Khâu Già trầm mặc một phen, còn muốn tiếp tục thuyết phục Cơ Hạo, nhưng đối diện phía sau Vô Chi Kỳ, một tráng hán pho cao hai trượng có thừa đột nhiên đứng dậy, cười vang nói: “Các vị đại nhân, xem những kỹ nhân này chơi đùa có ý tứ gì? Không bằng chúng ta kiếm chút trò hay có ý tứ?”

Tráng hán bước đến chính giữa đại điện, quát lui hai kỹ nhân đang đùa nghịch quả cầu lửa, dùng sức vỗ vỗ ngực mình.

“Ai tới đấu sức với ta, lấy tiếng cười của các vị đại nhân? Nam Hoang có anh hùng hảo hán, có thể ở trên khí lực thắng được ta hay không?”

Đại điện ồn ào chợt im lặng xuống, Đế Thuấn đang cùng mấy lão bá hậu cười nói ngẩng đầu lên, hướng tráng hán nhìn thật sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play