“Được rồi, một chút việc nhỏ, lăn qua lộn lại lâu như vậy, giải tán, giải tán!” Tự Hi từ trong đám người đi ra, rất hào sảng phất phất tay: “Khó được mười năm triều kiến, các lão bằng hữu đã lâu không gặp, uống rượu đi, uống rượu đi!”
Một đám bá hậu nhất thời cười vang, ít nhất có sáu thành bá hậu đồng loạt hướng Tự Hi chắp tay thăm hỏi.
“Đúng, đúng, nên là Sùng Hậu, tăng thêm đất phong nha, bữa rượu này nên là Tự Hi lão ca ngươi mời!”
Trong đại điện một mảng hoan hô cười nói, đám đông bá hậu đều chào hỏi với Tự Hi, đối với Vô Chi Kỳ bị đóng băng, cùng với Cộng Công Vô Ưu sắc mặt đen sì, trừ các bá hậu các đại bộ tộc đến từ Bắc Hoang, người khác nào còn có tâm tư quan tâm?
Người sáng suốt đều đã nhìn ra, một lần này là Vô Chi Kỳ tự rước lấy nhục.
Rõ ràng là hắn và Nghiêu Bá Cơ Hạo có mâu thuẫn, lén lút mời sát thủ dị tộc ám sát Cơ Hạo, cùng lúc đó còn điều động thuỷ quân sông Hoài vây công Nghiêu Sơn thành. Nào biết Cơ Hạo thủ đoạn thông thiên, mạnh mẽ tru sát năm thích khách dị tộc Kháng Nguyệt nhất mạch, còn đem thuỷ quân sông Hoài đánh cho toàn quân bị diệt.
Vô Chi Kỳ lão yêu quái này muốn cắn ngược lại một cái, tìm tới Đế Thuấn lên án Cơ Hạo giết con hắn và Ngọc Long Hà Bá, muốn dùng cái cớ như vậy bức Đế Thuấn xử trí Cơ Hạo.
Không ngờ cái cớ của Cơ Hạo là hoàn mỹ như thế, hoàn mỹ đến mức mọi người đều biết hắn đang nói hươu nói vượn, đang cố ý cho Vô Chi Kỳ cùng Cộng Công Vô Ưu ngột ngạt, nhưng ngươi không có nửa điểm biện pháp làm gì lí do của Cơ Hạo.
Người ta cũng đã tự thừa nhận, đám con trai của Vô Chi Kỳ và Ngọc Long Hà Bá là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, ‘Đại quân đi ngang qua Nghiêu Sơn lĩnh’, nhìn thấy đại quân dị tộc vây công Nghiêu Sơn thành, xuất phát từ nghĩa đồng tộc xuất binh viện thủ, đánh đồng quy vu tận với đại quân dị tộc.
Cái cớ này của Cơ Hạo tuyệt đối vô sỉ, tuyệt đối vô lại, nhưng Cộng Công Vô Ưu còn phải phụ họa cách nói của hắn.
Cộng Công Vô Ưu nếu không thừa nhận cách nói của Cơ Hạo, hắn nhất định phải hướng Đế Thuấn cùng số đông bá hậu ở đây giải thích —— thuỷ quân sông Hoài vì sao sẽ đi ngang qua đất phong tư nhân của Nghiêu Bá? Ba mươi sáu con trai của Vô Chi Kỳ, còn có Ngọc Long Hà Bá, rốt cuộc là chết như thế nào!
Mọi người đều biết rõ chân tướng trong lòng, nhưng ngươi không thể nói ra!
Cộng Công Vô Ưu nếu dám thừa nhận —— Vô Chi Kỳ chính là cố ý điều động đại quân đi đánh giết Nghiêu Bá Cơ Hạo. Như vậy Vô Chi Kỳ sẽ lập tức thành kẻ địch chung của nhân tộc, Đế Thuấn sẽ bị ép hạ lệnh bắt giết Vô Chi Kỳ ngay tại chỗ.
Cho dù Vô Chi Kỳ có thể dựa vào thần thông pháp lực chạy ra khỏi Bồ Phản, hắn ngang nhiên phái binh tập sát một vị ‘Bá’, hơn nữa còn cấu kết thích khách dị tộc nửa đường chặn giết, càng điều động đại quân muốn công phá thành trì tư nhân ‘Nghiêu Bá’ ở sau đó giết cả thành. Loại hành vi điên cuồng không kiêng nể gì này, sẽ làm bá hậu toàn bộ nhân tộc cùng chung mối thù, ép thiên hạ bá hậu xuất động liên quân bao vây tiễu trừ thủy hệ sông Hoài!
Đến lúc đó, cho dù Cộng Công thị tự mình ra mặt, cũng không cứu được Vô Chi Kỳ.
Cho nên, Cơ Hạo nói đại quân dị tộc chỉ có vẻn vẹn ngàn người, nhiều con trai như vậy của Vô Chi Kỳ cùng Ngọc Long Hà Bá liên thủ, lại bị đại quân dị tộc vẻn vẹn ngàn người đánh cho toàn quân bị diệt, lời nghẹn khuất như thế Cộng Công Vô Ưu cũng chỉ có thể gánh lấy.
Hắn không chịu trách nhiệm, một khi các cạm bẫy che dấu trong lời nói của Cơ Hạo bị tùy tiện vạch trần một cái, Vô Chi Kỳ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Cộng Công Vô Ưu hắn cũng phải gánh một tội không biết quản thủ hạ, làm không tốt sẽ bị Đế Thuấn xử trí.
Cho nên Vô Chi Kỳ bị nhốt ở trong huyền băng, Cộng Công Vô Ưu còn cần vui vẻ ra mặt kéo quan hệ với Cơ Hạo, mà Tự Hi ra mặt làm rối. Trong toàn bộ đại điện các bá hậu hiểu rõ trong lòng đều cười to làm ầm ĩ, mọi người hô bằng gọi hữu hẹn đi uống rượu mua vui.
Nhiều bá hậu ngày thường không đến Bồ Phản, mười năm một lần triều kiến, các bá hậu ở Trung Lục thế giới khó được tụ tập một chỗ, rất nhiều lão bằng hữu mười năm không gặp, vừa lúc tụ lại với nhau uống rượu mua vui, nói chuyện trời đất, liên lạc cảm tình.Trong huyền băng, Vô Chi Kỳ nhe răng trợn mắt phẫn nộ rít gào, muốn chấn vỡ huyền băng xung phong ra phân một cái ngươi chết ta sống với Cơ Hạo.
Nhưng hai người áo đen làm phép ngưng tụ huyền băng pháp lực thần thông cao thâm khó lường, mặc cho Vô Chi Kỳ ở trong huyền băng rống giận rít gào như thế nào, lại từ đầu tới cuối không thể nhúc nhích nửa điểm, thậm chí tiếng gầm gừ của hắn cũng không thể truyền ra một chút nào.
Sự tình đã định tính. Con trai Vô Chi Kỳ và Ngọc Long Hà Bá thấy việc nghĩa không ngại ngần, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đánh giết đại quân dị tộc đánh bất ngờ Nghiêu Sơn thành, đây là một phần công lao. Nhưng đại quân dị tộc vẻn vẹn ngàn người, lại đánh cho thuỷ quân sông Hoài toàn quân bị diệt, sức chiến đấu của thuỷ quân sông Hoài cũng thật sự quá kém chút, đây lại là một lỗi.
Công tội so sánh, Vô Chi Kỳ ngươi vẫn là ngoan ngoãn ngồi xổm trong huyền băng suy nghĩ đi, không cần lao ra rắc rối thêm nữa.
Cộng Công Vô Ưu cười ha ha cùng Cơ Hạo tay nắm tay, nhiệt tình mời Cơ Hạo đi hành cung hắn mới xây làm khách: “Nghiêu Bá, phong cảnh Quỳnh Tuyết cung có hài lòng không? Ta năm trước ở Bồ Phản một lần nữa kiếm mảnh đất, vừa mới xây dựng một tòa hành cung mới ‘Quỳnh Ngọc cung’, nhất định phải đi ngồi một chút.”
Cơ Hạo cũng nhiệt tình nắm tay Cộng Công Vô Ưu, rất là thân thiết nói: “Nhất định, nhất định, chỉ cần Vô Chi Kỳ đại nhân không lấy gậy đem ta đuổi ra, ta là nhất định phải đi ngồi một chút. Ài, còn xin Vô Ưu thái tử phân trần thêm cho ta, con nối dõi của Vô Chi Kỳ đại nhân, còn có Ngọc Long Hà Bá, thực không phải ta giết.”
Cơ Hạo ánh mắt thành khẩn nhìn đôi mắt Cộng Công Vô Ưu: “Thái tử phải hiểu, ta chỉ là vẻn vẹn thực lực Đại Vu, sao có thể đánh chết Vu Đế? Ba mươi sáu vị Vu Đế đó, thực lực Ngọc Long Hà Bá càng thêm khó lường, còn có trên trăm vạn trọng giáp tinh nhuệ, ức vạn thủy tộc gây sóng gió, ta sao có thể giết được?”
Trái tim Cộng Công Vô Ưu cũng đang nhỏ máu, hắn cười gượng nhìn Cơ Hạo, đau lòng nói không ra lời.
Thủy hệ sông Hoài, là thủy mạch quan trọng dưới trướng Cộng Công thị, thủy hệ sông Hoài binh nhiều tướng mạnh, thực lực hùng hậu, nhưng một lần bị Cơ Hạo xử lý nhiều cao thủ cấp Vu Đế như vậy, suy yếu đều là thực lực của Cộng Công thị, Cộng Công Vô Ưu đau lòng muốn chết, thật sự rất muốn một kiếm giết chết Cơ Hạo.
Nhưng Đế Thuấn cùng Cao Đào mặt đen ngồi ở một bên, đang ánh mắt thâm trầm nhìn hắn và Cơ Hạo.
Ngẫm lại Vô Chi Kỳ làm ra những sự tình đó, ngẫm lại tên ngu xuẩn này thế mà còn dám đem sự tình làm ầm ĩ đến trước mặt Đế Thuấn, lại nghĩ thật không dễ gì mới đem sự tình áp chế xuống, chưa thật sự xé rách da mặt với Cơ Hạo, cũng chưa khiến Vô Chi Kỳ triệt để quyết liệt với những bá hậu kia…
Nụ cười của Cộng Công Vô Ưu càng thêm sáng lạn, hắn nắm chặt tay Cơ Hạo, vạn phần nhiệt tình nói: “Có rảnh, nhất định phải đi Quỳnh Ngọc cung ngồi chơi chút.”
Cơ Hạo càng cười sáng lạn nắm tay Cộng Công Vô Ưu: “Nhất định, nhất định, nếu rảnh rỗi, nhất định phải đi Quỳnh Tuyết cung ta ngồi chút.”
Trên ngón tay Cơ Hạo lóe ra thanh quang, bàn tay Cộng Công Vô Ưu trở nên trong suốt như Quỳnh Ngọc, hai người nắm chặt lấy nhau, chợt nghe ‘Rắc rắc’ một trận tiếng vang thanh thúy, xương ngón tay Cơ Hạo vỡ nát toàn bộ, ngón tay Cộng Công Vô Ưu cũng bị Vũ Dư tiên quang cứng rắn mài nát.
Đồng thời thở hổn hển một hơi, Cơ Hạo vung tay lui ra phía sau hai bước.
Cộng Công Vô Ưu cũng lui ra phía sau hai bước, hắn nghiêm nghị hướng Cơ Hạo cúi người hành lễ, sau đó vung tay áo lên xoay người bước đi.
Cơ Hạo cười nhạt, hai tay vung vẩy, xương khớp vỡ vụn đã khép lại.
Tốt lắm, thế này cùng Cộng Công nhất mạch là không chết không thôi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT