Thanh Phục giống như tinh linh ban đêm, cầm lá cờ phướn dài do xương trắng chế thành, bước chân thoải mái đi lại vòng quanh Lãnh Khê cốc. Nàng niệm tụng chú ngữ cổ xưa mà thần bí, lay động lá cờ phướn dài, đem các thần linh núi rừng nàng triệu tập đến lần lượt điều về.
Hai con cốt quái hắc bạch thực lực cường hãn nhất thấp giọng lẩm bẩm, ở sau khi hưởng thụ hai con cự thú huyết thực Cơ Hạ dâng lên, bọn hắn hài lòng dần dần tiêu tán ở trong sương mù dày đặc.
Từng cơn gió xoáy nho nhỏ phát ra tiếng ‘vù vù’ hướng các nơi của núi rừng chạy đi, trong không khí quanh quẩn tiếng nói hàm hồ kích động không thôi. Tối nay giết chóc khiến thần linh núi rừng phụ cận Lãnh Khê cốc cảm thấy kích động, cho tới bây giờ tâm tình kích động của bọn họ còn chưa bình ổn.
Trên lửa trại hừng hực thiêu đốt, ba con Độc Giác Huyền Xà dài mười mấy trượng bị lột da, thịt rắn trắng bóc bị nướng vang lên ‘Xèo xèo’, cả mảng lớn mỡ không ngừng nhỏ xuống, tản mát ra mùi thơm cực độ mê người.
Cơ Hạo thích ý ngồi ở cạnh lửa trại, ôm một khúc thịt rắn dài cả trượng cắn nuốt từng miếng.
Lão Thạch ngoan ngoãn ngồi ở cạnh lửa trại, Cơ Hạo cắn sạch sẽ một đoạn thịt rắn, hắn liền giúp Cơ Hạo đem một đoạn xương rắn đó bóp vỡ. Cốt tủy rắn dinh dính giống như ngọc cao kèm theo mùi thơm ngào ngạt chảy xuống, Cơ Hạo vội vàng há mồm, đem cốt tủy chất chứa sinh mệnh tinh khí khổng lồ nuốt vào trong bụng.
Ngọn lửa năm màu trong bụng cấp tốc lóe lên, nó tạm thời buông ra tinh huyết Đại Vu lơ lửng ở phía trên, bắt đầu mở hết tốc độ luyện hóa thịt rắn, cốt tủy Cơ Hạo nuốt vào. Ba con Độc Giác Huyền Xà này đều là sinh linh cường đại thực lực có thể so với Đại Vu, sinh mệnh tinh khí trong máu thịt chúng nó chất chứa mênh mông, rất có lợi với Cơ Hạo.
Một đoạn thịt rắn bị cắn sạch sẽ, Cơ Hạo đứng dậy, thoải mái tự nhiên đánh một bộ quyền cước chậm rãi.
Như sông lớn tràn ra dòng ánh sáng năm màu thổi quét toàn thân, sóng nhiệt gào thét cuốn qua thân thể, Cơ Hạo chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên từng đợt, mồ hôi không ngừng chảy, lực lượng thân thể càng đột nhiên tăng thêm một mảng lớn, lúc thân thể vận động khớp xương va chạm với nhau, mơ hồ có tiếng kim loại va chạm phát ra.
“Lão Thạch, đem chỗ thịt rắn đó đều thu lại cẩn thận cho ta. Đây chính là a công thưởng cho ta, không thể lãng phí một chút nào!” Cơ Hạo vui vẻ nhìn thịt rắn bị nướng chín trên lửa trại, chỉ cần tốn hai ngày thời gian, đem ba con Độc Giác Huyền Xà thực lực có thể so với Đại Vu này nuốt hết vào, lực lượng của hắn tuyệt đối có thể được tăng lên rất nhiều.
Lão Thạch ồm ồm lên tiếng, vặn vẹo cái đầu to nhìn chung quanh, làm ra một tư thế ai dám tới gần chỗ thịt rắn, hắn sẽ tuyệt đối không khách khí.
Cạnh một đống lửa trại khác, Cơ Báo một chân còn bị khối băng thật dày phong ấn tựa chéo trên một tảng đá lớn, nheo mắt nhìn chằm chằm Cơ Kiêu quỳ rạp xuống đất không dám nhúc nhích. Cơ Báo thưởng thức một khối vàng thiên nhiên từ trên bãi sông đào đến, khối vàng cứng rắn ở trong tay hắn giống như bùn nhão nhanh chóng biến hóa hình dạng.
“Kiêu, nói từ trên huyết mạch, lão tổ ruột thịt của ngươi, là đệ đệ thứ năm của ta.” Trầm mặc hồi lâu, Cơ Báo mới thấp giọng nói: “Luận tới, huyết thống giữa ngươi cùng ta, là rất thân cận.”
Cơ Kiêu quỳ dưới đất, mồ hôi toàn thân như mưa rơi, thân thể run khe khẽ.
“A đệ kia của ta, Tiểu Ngũ... Ngươi biết hắn là chết như thế nào không?” Cơ Báo ngẩng đầu nhìn các ngôi sao rải rác trên bầu trời lạnh nhạt nói: “Đó là gần sáu trăm năm trước, vì một mỏ núi lửa sản xuất Xích Hỏa Đồng, a đệ hắn mang theo ba trăm tộc nhân cùng năm ngàn chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ ác chiến ba ngày ba đêm thà chết không lùi, giết chết tám trăm năm mươi kẻ địch, cuối cùng kiệt sức bị giết.”
Nói xong, Cơ Báo đột nhiên đem khối vàng nện thật mạnh ở trên đầu Cơ Kiêu.
Đầu của Đại Vu cũng đủ rắn chắc, khối vàng ở trên đầu Cơ Kiêu biến thành một miếng bánh vàng, thiếu chút nữa đem cả cái đầu hắn đều bọc lại.
“Đầu của Tiểu Ngũ bị người Hắc Thủy Huyền Xà bộ chặt bỏ đem đi, chế thành đồ uống rượu, bây giờ còn cung phụng ở trong tông miếu tế đàn Hắc Thủy Huyền Xà bộ!” Trong con ngươi Cơ Báo lóe ra ngọn lửa phẫn nộ, hắn dồn dập thấp giọng rít gào: “Tiểu Ngũ là trực hệ tổ tiên của ngươi, đầu của hắn bây giờ còn cung phụng ở trên tổ miếu tế đàn Hắc Thủy Huyền Xà bộ, ngươi lại liên thủ với người của Hắc Thủy Huyền Xà bộ công kích tộc nhân nhà mình!”
Cơ Hạo ăn uống no đủ lắc lư đi qua, đứng ở một bên hai tay khoanh ở trước ngực, lạnh lùng nhìn Cơ Kiêu.
Cơ Kiêu ngẩng đầu nhìn Cơ Hạo một cái, một tay đem cái bánh vàng trên đầu lấy xuống, khàn giọng thét chói tai: “Nhưng Cơ Hạo đã giết A Hổ! A Hổ đứa con duy nhất của ta!”
Cơ Hạo nhìn Cơ Kiêu mặt đỏ tía tai, lạnh lùng nói: “A Hổ muốn giết ta, thề với tổ linh, hắn và A Phong, A Thủy ba người liên thủ, cấu kết Khương Tuyết muốn giết ta. Kiêu a thúc, ngươi xem ta là loại ngu xuẩn người khác muốn giết ta, ta còn ngoan ngoãn để người ta chặt đầu ta sao?”
Cơ Kiêu há há mồm, không thể nói gì.
Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Ngươi biết A Hổ muốn đi giết ta, có phải hay không?”
Cơ Kiêu vẫn không hé răng, nhưng gương mặt hắn vặn vẹo chứng minh Cơ Hạo nói không sai.
Cơ Hạo nhìn Cơ Báo sắc mặt biến thành màu đen lạnh nhạt nói: “A công, Kiêu a thúc biết A Hổ cấu kết người ngoài muốn giết ta, nhưng hắn không ngăn. Ta phản kích giết chết A Hổ, hắn ngược lại cấu kết kẻ thù truyền kiếp của Hỏa Nha bộ tới giết ta cùng a ba, a mỗ. Tất Phương bộ, cho hắn lợi ích gì đáng giá hắn làm như vậy?”
Cơ Báo hít sâu một hơi, cầm lên một tảng đá nện ở trên đầu Cơ Kiêu: “Tất Phương bộ, cho ngươi lợi ích gì để ngươi làm như vậy?”
Tảng đá vỡ nát, Cơ Kiêu lẩm bẩm: “Giết Cơ Hạ đại huynh, Hắc Thủy Huyền Xà bộ sẽ thả Khương Tuyết. Con trai Cơ Hồng sẽ thay thế Cơ Võ cưới Khương Tuyết, một muội muội của Khương Dao sẽ là nữ nhân của ta, sinh con đẻ cái cho ta.”
Cơ Hạo cười trào phúng: “Cơ Xu đã là người của Tất Phương bộ, ngươi lại kiếm một nữ nhân Tất Phương bộ để ở bên người, thánh địa Hỏa Nha bộ chúng ta, về sau rốt cuộc là người của Tất Phương bộ định đoạt, hay là tộc nhân nhà chúng ta định đoạt?”
Cơ Báo không hé răng, Cơ Kiêu không nói lời nào, Cơ Hạo nhìn Cơ Kiêu lạnh nhạt nói: “Cấu kết người ngoài, bán đứng tộc nhân, Kiêu a thúc, ngươi đáng chết!”
Thân thể Cơ Kiêu kịch liệt run rẩy một cái, hắn giống như phát điên nhảy lên, chỉ vào Cơ Hạo cả giận nói: “Ngươi nói cái gì? Thằng nhãi con, ngươi có tư cách gì định tội ta? Ngươi là trưởng lão Hỏa Nha bộ sao? Ngươi là vu tế Hỏa Nha bộ sao? Cơ Hạ là quản dạy ngươi như thế nào?”
Lúc Cơ Kiêu bị bắt sống, Thanh Phục đã dùng Sinh Tử Thứ chặn lại vu huyệt toàn thân hắn, càng dùng vu dược khiến hắn toàn thân vô lực, hắn hiện tại so với tộc nhân bình thường cũng không mạnh hơn đến đâu.
Cơ Hạo đánh một quyền vào trên mặt Cơ Kiêu, một quyền sạch sẽ lưu loát đem hắn hất ngã, bóp cổ hắn đi về phía cuối Lãnh Khê cốc.
Vừa đi, Cơ Hạo vừa lạnh giọng nói: “A công, ta nói có đạo lý hay không? Mặc kệ Kiêu a thúc vì cái gì làm ra việc này, hắn đáng chết, nhất định phải chết. Quy củ tổ tiên chế định, chung quy phải giữ.”
Cơ Báo im lặng gật đầu, quy củ tổ tiên chế định, chung quy phải giữ.
Cơ Hạ chợt từ bên lửa trại đứng dậy, muốn mở miệng ngăn Cơ Hạo —— hắn dù sao còn nhớ giao tình của Cơ Kiêu cùng mình, không đành lòng cứ như vậy giết Cơ Kiêu. Dù sao cũng là một Đại Vu, bất cứ một Đại Vu nào ở rừng rậm Nam hoang đều là chiến lực chính cực kỳ trân quý!
Nhưng Thanh Phục lặng yên xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạ, giang hai tay ngăn cản hắn.
Cơ Hạ muốn nói chút gì đó, Cơ Báo chộp lấy hắn, đem hắn kéo ngồi xuống.
“Đã làm sai, nhất định phải bị trừng phạt. Hạ, ngươi là một huynh trưởng tốt, một thủ lĩnh chiến sĩ tốt, nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không là một lãnh tụ bộ tộc tốt. Hạo đứa bé này, so với ngươi mạnh hơn nhiều lắm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT