Trong ánh mắt Cơ Hạo sát khí bốc lên, một luồng sát ý khiến nhiệt độ đại sảnh cũng giảm rất nhiều.
“Ngươi dám giết ta?” La Phong khàn cả giọng hét lên. Hắn nhìn Cơ Hạo lớn tiếng quát: “A ba chúng ta là Dĩ Bá La Lâm! Là thần tử nhân tộc! Tông tộc chúng ta là Hồn Lang nhất tộc, là ‘Lang minh’ Hồn Lang nhất tộc!”
“A ba chúng ta chết trận, nhưng a ba còn để lại vài vạn quân đội tinh nhuệ!” La Thập cũng hét lên: “Ta chỉ cần kế thừa địa vị Dĩ Bá, những chiến sĩ đó đều sẽ nghe mệnh lệnh của ta! Ngươi dám xuống tay với ta?”
La Mông thì nói năng lộn xộn liên thanh thét chói tai, kêu to hét lớn tất cả đều không quan hệ với hắn, toàn bộ chủ ý xấu xa đều là La Phong và La Thập đưa ra. Hắn một năm một mười đem mưu tính của ba người huynh đệ đều nói ra, đơn giản chính là sau khi thâu tóm địa bàn cùng tộc nhân của huynh đệ nhà mình, lại phân một cái thắng bại lẫn nhau, người cuối cùng thắng lợi đi kế thừa địa vị Dĩ Bá.
Cửa lớn đại sảnh đột nhiên mở ra, cuồng phong cuốn nước mưa hắt vào, một tia chớp xé rách mây đen, chiếu sáng thiên địa.
A Bảo ở trong tiếng sấm sét bước vào đại sảnh, chán ghét nhìn thoáng qua huynh đệ ba người nằm dưới đất khóc lóc cầu xin: “Trong nhân tộc, có huynh đệ như ngươi bực này tồn tại… Lại nghĩ về các anh hùng hào kiệt thượng cổ nhân tộc ngươi, các ngươi thật sự là làm bẩn huyết mạch bọn họ!”
Cơ Hạo mím mím môi, cười khổ nói: “Sư huynh, luôn có con sâu làm rầu nồi canh. Chỉ là sư huynh ngươi đối với việc này, cũng cảm thấy hứng thú?”
Dọc theo đường đi, A Bảo đều ngồi ở trong xe ngựa to không nhúc nhích gì, mỗi ngày hoặc là giảng giải cho Cơ Hạo trận giải Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, hoặc chính là trao đổi các loại kỳ văn dị sự với Cơ Hạo, ngẫu nhiên truyền thụ Cơ Hạo một ít đạo pháp bí quyết chính hắn tìm hiểu ra.
Về phần Cơ Hạo tất cả chức ti Nghiêu Bá này, A Bảo không có chút hứng thú.
Tất cả công việc của đội ngũ di chuyển, những việc nhỏ vụn vặt lông gà vỏ tỏi, A Bảo chưa bao giờ nhìn dù chỉ một cái, chưa bao giờ nói nhiều lời một câu. Bao gồm đội ngũ di chuyển dọc theo đường đi gặp được một ít bộ tộc lưu lạc to gan lớn mật, muốn chặn đường đánh cướp, Cơ Hạo chỉ huy chiến sĩ dưới trướng đem các bộ tộc lưu lạc đó giết đầu người lăn lông lốc, A Bảo cũng chỉ coi như không thấy.
Cho nên Cơ Hạo rất kinh ngạc, A Bảo sao có thể đột nhiên chạy tới nơi này.
Loại chuyện anh em trong nhà cãi cọ nhau, tranh đoạt ích lợi này, đối với A Bảo tiêu dao thế ngoại, chỉ để ý tu vi bản thân mà nói, Cơ Hạo rất khó tưởng tượng. A Bảo sao có thể cảm thấy hứng thú đối với việc này.
“Một đứa nhỏ tốt bao nhiêu!” A Bảo trầm mặt đi đến trước mặt đứa nhỏ bị bắn chết, quỳ một gối xuống, hai tay mười ngón nhanh chóng xem xét một phen ở trên thân nó: “Thật sự là tội đáng chết vạn lần… Một đứa nhỏ tốt bao nhiêu, tiên thiên hỏa thể hoàn mỹ, hầu như có thể so với thiên phú thân thể Hỏa Thần của Chúc Dung thần tộc, hơn nữa là huyết mạch nhân tộc, nếu có thể tu đạo pháp ta, là hảo bại hoại truyền thừa luyện khí chi đạo của sư huynh ta!”
Một khí tức đáng sợ từ trong cơ thể A Bảo khuếch tán ra, A Bảo đặt đứa bé bị giết xuống, xoay người hướng tới ba huynh đệ bọn La Phong giận dữ hét: “Các ngươi còn có một chút xíu nhân tính nào không? Nó là cháu của các ngươi, chỉ là một đứa nhỏ chưa thành niên!”
La Phong bị khí tức khủng bố trên người A Bảo khuếch tán ra dọa hồn vía lên mây, theo bản năng thét to: “Sói con không nuôi được, nhất định phải giết mới không có hậu hoạn! Cho dù hắn là cháu ta, ta nuốt tộc nhân cùng gia nghiệp của hắn, không lẽ còn muốn đem hắn nuôi lớn, chờ hắn trưởng thành tìm ta báo thù sao?”
Trường bào tay áo rộng trên người A bảo ‘Xẹt xẹt xẹt’ một phen bành trướng ra, tay áo bay múa phát ra tiếng vang lớn đáng sợ. Hắn giơ tay phải, bộ dáng giống như muốn một chưởng đập chết La Phong, nhưng trầm mặc một lúc lâu, quanh thân A Bảo thanh khí quanh quẩn, một đám tâm hoả chậm rãi bị hắn áp chế xuống.
Cúi đầu, A Bảo có chút hứng thú rã rời nói: “Sư đệ, đem đứa nhỏ này chôn cất tử tế đi!”
Dừng chút, A Bảo có chút khó hiểu lẩm bẩm: “Thời thượng cổ, nhân tộc sẽ không làm như vậy. Cho dù là nhân tộc vốn không quen biết nhau, lúc nhìn thấy trẻ con nhân tộc, cũng sẽ bất chấp tính mạng bảo hộ nó, chiếu cố nó, thẳng đến lúc nó trưởng thành có sức tự bảo vệ mình.”
“Nhân tộc hiện tại, đều làm sao vậy? Cốt nhục huynh đệ nhà mình. Cốt nhục huynh đệ nhà mình, đứa nhỏ cùng huyết mạch với mình, bọn họ lại có thể không kiêng nể gì xuống tay làm hại? Nhân tộc, nhân tộc như vậy! Nhân tộc như vậy, chẳng lẽ một phương thiên địa này còn có thể che chở bọn họ? Che chở bọn họ?”
Cơ Hạo mở mở mồm, nói không ra lời.
Hắn có thể cảm nhận được mê mang trong lòng A Bảo, cảm nhận được trong lòng A Bảo thống khổ cùng giãy dụa.
A Bảo đi về phía trước hai bước, đứng ở cửa đại sảnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen dày đặc, đột nhiên hướng tới bầu trời rống giận một tiếng: “Thế nào là thiên đạo? Thiên đạo tồn tại thế nào? Nếu là thiên ý ngay cả loại cẩu tiện chủng này cũng có thể nhận thiên địa khí vận che chở! Thiên đạo công bằng ở đâu? Ta lại vì sao phải đau khổ truy tìm ngươi cái thiên đạo gặp quỷ này?”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, một mảng sét màu tím ở bầu trời phát nổ, cả mảng lớn mây mưa bị nổ vỡ nát, ước chừng có một đám mây phạm vi ngàn dặm bị vỡ nát, xuyên thấu qua khe hở giữa tầng mây vỡ vụn, ánh sao bảy màu chiếu rọi xuống, chiếu thiên địa sáng sủa.
A Bảo giơ hai tay, mười ngón như móc chụp vào đám mây trên bầu trời bị khảm lên một tầng viền màu, khuôn mặt dữ tợn như phát điên.
Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời đột nhiên biến dị, chỉ cảm thấy một sự bi thương khó có thể hình dung không hiểu trào lên trong lòng. Trái tim hắn đau đớn từng đợt, đau đến mức nước mắt hắn không tự chủ được chảy xuống.
Một cỗ đạo vận nồng đậm từ trên người A Bảo khuếch tán ra, ánh sáng đại sảnh đột nhiên trở nên sáng ngời hơn rất nhiều.
Gương mặt hàm hậu của A Bảo vặn vẹo từng đợt, từng tia ánh lửa từ đỉnh đầu hắn phun ra, trong cơ thể A Bảo mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ bén nhọn của quỷ thần, càng có từng tia mùi tanh hôi kỳ dị từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra.
Cơ Hạo bị dọa giật mình, hắn chợt lao đến bên người A Bảo, kinh hô: “A Bảo? Huynh làm sao vậy? Tẩu hỏa nhập ma? Không đến mức vậy chứ?”
Đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma sao? Lấy đạo hạnh tu vi của A Bảo, hắn sao có thể tẩu hỏa nhập ma?
Nhưng ngay tại trước mặt Cơ Hạo, gương mặt A Bảo dần dần dữ tợn, trở nên dữ tợn đáng sợ như ác quỷ, một sát ý đáng sợ từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, đây rõ ràng chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Bởi vì trên người A Bảo khuếch tán ra đạo vận cảm nhiễm, toàn bộ lòng người trong đại sảnh đều có một cỗ sát ý quanh quẩn, dần dần mắt mọi ngời đều bắt đầu đỏ ửng.
Ngay tại lúc sự tình trở nên không thể khống chế, Thái Ti lảo đảo đi đến, hắn tò mò nhìn nhìn A Bảo khuôn mặt dữ tợn, sau đó đi tới bên cạnh đứa nhỏ bị giết kia.
“A, đứa bé này đã chết! Chẳng qua, còn chưa vượt qua bảy ngày nhỉ? Nếu có thể đem vết thương ngực nó chữa khỏi, dùng thuật chuộc hồn, vẫn có thể sống! Này này, ai có thể giúp ta chữa khỏi vết thương trên ngực hắn? Sư phụ truyền thụ thuật chuộc hồn, ta còn chưa kịp thử đâu!”
Cơ Hạo mừng như điên.
A Bảo chợt giật mình một cái, toàn bộ khác thường trên người nháy mắt trở thành hư không.
Mắt hắn lộ ra thần quang, thân hình nhoáng lên một cái đến bên người Thái Ti, túm chặt bờ vai của hắn: “Thái Ti? Ngươi biết thuật chuộc hồn?”
Thái Ti lắc đầu, rất mờ mịt nhìn A Bảo: “Vừa học được! Nếu không chúng ta thử chút?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT