Trong rừng rậm, Đế La được Thác Ngạo ôm ở trên tay điên điên khùng khùng kêu to cười to, máu tươi không ngừng từ trong miệng phun ra.
“Thác Phách, Thác Ngạo, ta thế mà bị một đám mọi rợ chưa khai hóa làm bị thương thành như vậy! Huyết Nha đoàn chúng ta ở rừng rậm Nam hoang, nô lệ bắt bán đi vượt qua trăm vạn, chưa từng có ai có thể thương tổn một sợi tóc gáy của ta, lần này ta thế mà lại bị thương thành như vậy!”
Thác Phách dùng sức vặn đứt một cây xà đằng chặn đường, mặt âm trầm an ủi Đế La: “Đội trưởng, chờ chúng ta tụ họp Đế Sát đoàn trưởng, chúng ta nhất định sẽ trở lại.”
Đế La ‘Khanh khách’ cười quái dị một trận, nghiến răng nghiến lợi hướng Cơ Hạo phát ra một phen nguyền rủa ác độc, đột nhiên khẽ quát một tiếng ‘Dừng lại’.
Thác Phách, Thác Ngạo còn có mấy chục chiến sĩ theo ở phía sau lập tức dừng bước, Thác Ngạo thật cẩn thận đem Đế La thả xuống. Đế La cau mày, trên cổ tay trái một cái vòng tay tinh xảo màu thanh lam, rộng bằng năm ngón tay hiện lên một đoàn u quang, một cái trường bào tơ lụa hoa mỹ bỗng dưng xuất hiện ở trong tay hắn.
Ngoài mấy chục trượng phía sau, con ngươi của quạ đen vu pháp đứng ở trong bóng cây nồng đậm chợt thu nhỏ lại.
Trong Lãnh Khê cốc, Cơ Hạo khống chế quạ đen vu pháp theo dõi đoàn người Đế La dùng sức nghiến chặt răng, trái tim kịch liệt nhảy lên. Vòng tay không gian? Thế mà là vòng tay không gian trong truyền thuyết! Kiếp trước loại trang bị không gian này chỉ là chí bảo trong thần thoại truyền thuyết, đời này các vu tế Hỏa Nha bộ cũng chưa bao giờ nhắc tới không gian bảo vật tồn tại!
Trên tay gã Đế La này, thế mà lại có vòng tay không gian trong truyền thuyết!
Trái tim Cơ Hạo kịch liệt nhảy lên, trên trán từng sợi gân xanh lồi lên, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức gọi Nha Công, đuổi theo đoàn người Đế La giết người đoạt tài!
Nhưng rất nhanh Cơ Hạo đã từ bỏ suy nghĩ này.
Lãnh Khê cốc giờ phút này loạn hết cả lên, Thanh Phục đang đầu đầy mồ hôi chiếu cố cứu chữa tộc nhân bị thương nặng; Cơ Hạ mang theo đám người Cơ Báo, Thanh Ảnh, đang như bắt gà con đuổi bắt bọn dã man chiến sĩ chạy trốn.
Cơ Hạ phát lời thề tổ linh để đám người Đế La bình yên rời khỏi, lấy tính cách Cơ Hạ, hắn tuyệt đối sẽ không trái với lời hứa. Cơ Hạo cho dù mượn dùng lực lượng Nha Công, cũng không cách nào đối phó Đế La và Thác Phách, Thác Ngạo liên thủ. Vòng tay không gian tuy mê người, nhưng Cơ Hạo quả thực không đủ lực lượng xuống tay cướp đoạt.
Vu pháp quạ đen nhẹ nhàng quay đầu, trong con ngươi lóe lên u quang.
Đế La thấp giọng mắng, từ trong vòng tay lấy ra một con rết kim loại dài hơn hai thước, toàn thân đen sì. Hắn đem con rết kim loại ném xuống đất, thấp giọng niệm tụng một tiếng chú ngữ, trên thân thể thật dài của con rết kim loại từng cái phù văn sáng lên, thân thể dài hai thước cấp tốc bành trướng lên.
Ngắn ngủn vài hơi thở, một con rết to lớn từ đầu tới đuôi dài ba mươi mấy trượng chợt xuất hiện. Đế La lặng lẽ phất phất tay, Thác Phách, Thác Ngạo cùng mấy chục chiến sĩ cùng nhau ngồi ở trên lưng con rết, ở dưới sự khống chế của Đế La, tạo vật kim loại cực lớn này nhanh như cơn gió xuyên qua rừng rậm, nhanh chóng rời xa Lãnh Khê cốc.
Nửa khắc đồng hồ sau, con rết kim loại đã đi xa hai mươi mấy dặm, theo vách núi dốc, nó đi đến trong một cái lòng chảo rộng mấy trăm trượng, sau đó lẳng lặng ghé vào trên bờ cát bằng phẳng.
Vu pháp quạ đen nhẹ nhàng bay qua lòng chảo, đáp ở trên một cái cây nhỏ trên vách núi đối diện bờ sông, con ngươi màu đỏ tươi lóe lên bất định nhìn phía dưới.
Trong Lãnh Khê cốc, Cơ Hạo ngồi ở cửa hang ngưng thần tụ khí lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi nặng nề. May mà bọn Đế La chưa chạy xa, hai mươi mấy dặm, hắn còn có thể miễn cưỡng liên hệ với vu pháp quạ đen mình chế tạo. Nếu đám người Đế La đi xa một chút nữa, lấy thực lực hắn hiện nay, cũng sẽ không thể vụng trộm theo dõi giám thị nữa.
Chợt, hình ảnh vu pháp quạ đen truyền về khiến Cơ Hạo kịch liệt giật mình.
“Chết tiệt, Cơ Hồng, Cơ Kiêu! Các ngươi thế mà dám cấu kết người ngoài, mưu sát tộc nhân bộ tộc nhà mình?”
Trong lòng chảo, mấy chục chiến sĩ Hỏa Nha bộ cường tráng khôi ngô lẳng lặng đứng sừng sững ở trên bờ cát, lạnh lùng nhìn đoàn người Đế La chật vật không chịu nổi.
Ở tận cùng phía trước các chiến sĩ Hỏa Nha bộ, là phụ thân của Cơ Hổ trước đó vài ngày bị Cơ Hạo chém giết, Đại Vu Cơ Kiêu ở trong thủ hộ chiến sĩ thánh địa Hỏa Nha bộ Kim Ô lĩnh, cũng rất có địa vị và danh vọng.
Đứng sóng vai với Cơ Kiêu, là đệ đệ của Cơ Xu. Lúc Cơ Xu tranh đoạt chức thủ lĩnh chiến sĩ, Cơ Hồng tiên phong hướng Cơ Hạ làm khó dễ, cũng là tồn tại cường đại Đại Vu cảnh.
Nhìn thấy đoàn người Đế La, Cơ Kiêu nghiến răng lớn tiếng quát: “Cơ Hồng, đây là lão bằng hữu theo như lời ngươi? Bọn hắn có thể giúp Hổ con ta báo thù? Đây không phải chuyện cười sao? Ngươi xem bộ dáng xui xẻo này của bọn hắn!”
Dùng sức chà chà chân, Cơ Kiêu cả giận nói: “Ta cho bọn hắn nhiều tinh kim, mỹ ngọc như vậy, bọn hắn lại chồng chất vết thương lăn về như vậy?”
Trong con ngươi của Cơ Hồng lóe lên kì quang, hắn đè bả vai Cơ Kiêu, đi nhanh về phía Đế La, đồng thời giang hai tay hướng về Đế La lớn tiếng cười nói: “Đế La, lão bằng hữu, xem ra ngươi lần này cũng không thuận lợi? Trước khi xuất phát, ngươi đã chắc như đinh đóng cột nói với ta, ngươi nhất định có thể công phá Lãnh Khê cốc!”
Đế La không ôm lấy Cơ Hồng, mà là chán ghét lui ra phía sau vài bước, lớn tiếng quát: “Đây đều là lỗi của các ngươi! Tình báo các ngươi cho ta có vấn đề! Dứt bỏ Cơ Hạ cùng Thanh Phục theo như lời các ngươi bị thương nặng, đã không còn bất cứ lực lượng gì, Thác Phách, Thác Ngạo có thể thoải mái thu thập ba kẻ vừa mới đột phá Đại Vu theo như lời các ngươi!”
Hít sâu một hơi, Đế La lạnh lùng nói: “Nhưng các ngươi chưa nói cho ta, tiểu quỷ kia thế mà khế ước một con Hỏa Nha loại lớn!”
Hai con ngươi còn sót lại của Đế La tức giận nhìn Cơ Hồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn ta có thể thoải mái công phá Lãnh Khê cốc, xử lý kẻ địch của các ngươi, đồng thời khiến ta kiếm một khoản lớn! Nhưng bởi vì tình báo các ngươi sai lầm, ta đánh giá sai thực lực của bọn hắn, ta mất đi một con mắt cùng ba ngón tay... Các ngươi phải bồi thường cho ta!”
Đế La chỉ vào Cơ Hồng cười lạnh nói: “Bồi thường gấp mười tiền đặt cọc, Cơ Hồng! Nói cách khác, ta sẽ cho các ngươi tự thể nghiệm Huyết Nha đoàn chúng ta đáng sợ!”
Ánh mắt Cơ Hồng cấp tốc lóe lên, khuôn mặt thô lỗ chợt cứng ngắc thành một cục.
“Ngươi không tính sai chứ? Cự nha của Hỏa Nha bộ, chỉ có Đại Vu lập công lớn mới có tư cách khế ước. Cơ Hạ cũng không có được một con cự nha, tiểu tử đó...” Cơ Hồng cau mày thấp giọng lẩm bẩm một phen, xoay người hướng Cơ Kiêu ngoắc ngón tay: “Kiêu, huynh đệ của ta, nếu ngươi muốn báo thù cho A Hổ đáng thương mà nói, chỉ sợ việc ngươi không tình nguyện tự tay làm, phải làm một lần rồi!”
“Hồng, ta tuyệt đối sẽ không hướng Cơ Hạ đại huynh ra tay!” Gương mặt Cơ Kiêu kịch liệt run rẩy, thân thể cũng run rẩy không ngừng, trên trán càng có lượng lớn mồ hôi lạnh chảy xuống: “Ta chỉ là... Muốn báo thù cho A Hổ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không hướng Cơ Hạ đại huynh ra tay!”
“Nhưng ngươi đã ra tay.” Cơ Hồng thâm trầm nhìn Cơ Kiêu, chậm rãi nói: “Kiêu, ngươi đứng ở chỗ này, ngươi cũng đã ra tay đối với Cơ Hạ...”
Nhìn gương mặt Cơ Kiêu vặn vẹo, Cơ Hồng lạnh nhạt nói: “Được rồi, không cần ngươi đối phó Cơ Hạ, ngươi chỉ cần bám trụ người khác là được. Cơ Hạ ư, tự nhiên có người đối phó.”
“Ai?” Cơ Kiêu theo bản năng hỏi một câu.
“Đương nhiên là, ta!” Trong con sông chảy xiết truyền đến tiếng ọc ọc khàn khàn.
Một con Độc Giác Huyền Xà ước chừng to bằng vại nước chậm rãi từ trong nước sông thẳng người lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT