Đám người Đế Pháp Lang lặng yên rời khỏi, đồng thời mang đi thi cốt của Đế Sát.
Kế hoạch tính kế Kiền thị nhất tộc đã mở ra, Đế thị nhất tộc ở nội bộ Ngu tộc vận hành thao tác không nói đến cái khác, nhân tộc phòng tuyến bên này, quân đội quy mô khổng lồ đã vì kế hoạch này bắt đầu điều động.
Vốn liên quân đóng quân ở tiền tuyến nhân tộc không có hành động, nhưng rất nhiều tinh nhuệ từ Bồ Phản tiếp viện đến đã lên đường vào Xích Phản sơn, lặng yên lẻn vào vài cái cứ điểm quan trọng. Toàn bộ viện binh đều đến từ Hoa Tư bộ, Lôi Trạch bộ, Khoa Phụ nhất tộc, Long Bá quốc những thế lực cường hãn này, cùng đại bộ tộc đứng sau Đế Thuấn.
Khi đại quân khẩn cấp điều động, Cơ Hạo mặc áo choàng màu đen, theo sát ở phía sau Tự Văn Mệnh, lại một lần nữa tiến vào Xích Phản tập.
Tự Văn Mệnh quen thuộc đi qua giữa đường phố Xích Phản tập, cuối cùng đi tới trước một tòa cung điện toàn thân màu đỏ đen, thuần túy dùng kim loại đúc thành. Hắn lấy ra một khối yêu bài kim loại to bằng bàn tay treo trên đai lưng, đám đông chiến sĩ Già tộc ven đường đụng tới thấy khối yêu bài này, đều tươi cười đầy mặt hướng Tự Văn Mệnh cúi đầu hành lễ, nhìn theo hai người tiến quân thần tốc đến sâu trong đại điện.
“A thúc thường xuyên tới nơi này?” Cơ Hạo tò mò nhìn lệnh bài nhỏ bên hông Tự Văn Mệnh.
“Không phải thường xuyên đến, nhưng đến một lần, luôn tặng cho bọn hắn rất nhiều tiền.” Tự Văn Mệnh vỗ vỗ yêu bài, ngữ khí có chút hiu quạnh nói: “Dựa theo cách nói của bọn họ, ta là khách quý đỉnh cấp của bọn họ.”
Cơ Hạo im lặng không nói, Tự Văn Mệnh thấp giọng cười gượng nói: “Ta lại cảm thấy, ta là một con… Chu La thú mập nhất, béo nhất, thịt rất dày.”
Chu La thú, Chu La thú mặc cho người ta xâm lược. Cơ Hạo nhìn yêu bài bên hông Tự Văn Mệnh, không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Một cánh cửa lớn do vàng ròng đúc thành ầm ầm mở ra, một lão nhân Tu tộc tròn xoe, trắng mập, trên mặt không thấy chút nếp nhăn, cũng không có chút râu ria, gương mặt mượt mà như bảo châu hầu như đang rạng rỡ sáng lên nhiệt tình đi lên đón, giang hai cánh tay ngắn ngủn dùng sức ôm Tự Văn Mệnh một cái.
“A, lão bằng hữu tôn kính, ngươi đã lâu không quang lâm tiểu điếm Ô thị nhất tộc chúng ta. Ô Lợi thật sự rất nhớ ngươi, thực sợ hãi ngươi ở bên ngoài đụng phải chuyện gì không hay.” Lão nhân Tu tộc Ô Lợi kiễng chân, nhiệt tình dán dán khuôn mặt với Tự Văn Mệnh.
Tự Văn Mệnh ôn hoà hiền hậu cười: “Gần đây nhiều việc, tộc nhân của các ngươi đánh cho chúng ta không thở nổi mà.”
Ô Lợi nhún nhún vai, khinh thường cười lạnh nói: “Úc, không, không, lão bằng hữu, những kẻ chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề đó, không phải tộc nhân của chúng ta. Ngươi biết, Ô thị nhất tộc chúng ta đắm chìm dưới ánh sáng Huyễn Nguyệt chí cao vô thượng, chúng ta theo đuổi là chân lý vĩnh hằng, mà không phải bạo lực với tanh máu.”
Huyễn Nguyệt nhất mạch?
Cơ Hạo tò mò đánh giá Ô Lợi năm con mắt không ngừng khép mở. Hắn đã biết dị tộc có Huyết Nguyệt nhất mạch, nắm giữ năng lượng huyết chú cùng hắc ám; có Kháng Nguyệt nhất mạch, là đỉnh cấp chiến đấu đại sư; Ô Lợi bọn hắn thuộc về Huyễn Nguyệt nhất mạch, am hiểu lại là một mặt lực lượng nào?
Ô Lợi ân cần chiêu đãi Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo ngồi xuống, có tiểu nữ nô nhân tộc xinh đẹp dâng trà bánh tỏa hương, Ô Lợi ân cần mời ăn mời uống một phen, sau đó rất nóng bỏng ghé đến trước mặt Tự Văn Mệnh hỏi: “Lão bằng hữu, ngươi bận như vậy cũng có thời gian rỗi đến chỗ ta. Ta ngửi thấy hương vị một vụ làm ăn lớn. Là một vụ mua bán lớn sao?”
Tự Văn Mệnh bất động thanh sắc buông chén trà, thản nhiên nói: “Ta muốn biết một tin tức trước… Nghe nói. Các ngươi bên kia, có người đang chuẩn bị một lần thế công thật lớn?”
Ô Lợi trầm mặc một phen, hắn búng ngón tay vang, một nam tử Ngu tộc bộ dạng cao gầy lặng yên không một tiếng động đi đến, ghé tới bên tai Ô Lợi, thấp giọng nói vài câu. Ô Lợi gật gật đầu, hướng Tự Văn Mệnh nói: “Tin tức này, ta cảm thấy, hẳn là giá trị năm trăm vạn khối vu tinh. Lão bằng hữu, bảng giá có chút cao, nhưng giá trị của nó… Nó sẽ làm chiến sĩ dưới trướng ngươi, ít nhất giảm bớt trên trăm vạn thương vong.”
Tự Văn Mệnh hít một hơi thật sâu, hắn trầm giọng nói: “Trên trăm vạn thương vong? Ừm, tin tức này, ta muốn.”
Ô Lợi hài lòng vỗ vỗ tay, từ trong tay nam tử Ngu tộc tiếp nhận một quả cầu thủy tinh to bằng nắm tay hướng mặt đất đập xuống, nhất thời một quang ảnh lao ra, một hình ảnh sơn thủy hiện lên. Cơ Hạo nhìn kỹ, vừa lúc là bản đồ từng gặp ở trong trung quân đại trướng, đám người Đế Pháp Lang chuẩn bị tiến công Huyết Vân phong.
“Huyết Vân phong!” Ô Lợi nhìn Tự Văn Mệnh cười nói: “Các ngươi trước đó vài ngày, tựa như đối với đại gia tộc quyền thế nào đó tạo thành một ít ảnh hưởng không tốt. Bọn họ nóng lòng vãn hồi tổn thất vinh dự, cho nên bọn họ đang điều động toàn bộ lực lượng, nghe kỹ, là toàn bộ lực lượng, bao gồm nô lệ nhân tộc của bọn họ tạo thành quân đoàn, lực lượng toàn tộc, ở nơi này phát động tiến công.”
“Huyết Vân phong!” Ô Lợi trầm giọng nói: “Một địa điểm quan trọng của Xích Phản sơn các ngươi, nếu nơi này bị công phá, cả phòng tuyến các ngươi đều sẽ rất bị động. Nếu nơi này bị công phá, quân đội gia tộc kia chen nhau mà vào, ít nhất có thể tạo thành chiến tổn mức độ trăm vạn đối với các ngươi.”
Tự Văn Mệnh sờ sờ cằm, thản nhiên nói: “Là Đế thị nhất tộc. Chúng ta chỉ từ trên tay bọn họ kiếm chút lợi ích, không ngờ được…”
Ô Lợi cười rất đắc ý, năm con mắt trên mặt cấp tốc chớp: “Các ngươi biết, Đế thị nhất tộc là chi nhánh của Đế Thích nhất tộc, huyết thống cao quý, cho nên bọn họ càng thêm không thể thừa nhận sỉ nhục thất bại mang đến. Các ngươi làm gì đối với bọn họ, bọn họ nhất định phải trả thù gấp mười, gấp trăm lần.”
Nhún nhún vai, Ô Lợi cười nói: “Áp lực rất lớn, các ngươi cần… binh khí hoàn mỹ.”
Tự Văn Mệnh nhìn bản đồ Huyết Vân phong, xuất thần một lúc, sau đó rất nghiêm túc nhìn Ô Lợi nói: “Không sai, áp lực rất lớn, chúng ta cần lượng lớn quân giới lực sát thương lớn. Lần này, ta muốn tốt nhất, đừng dùng những món đồ chơi tàn phá lừa gạt ta.”
“Tốt nhất, giá rất cao, rất cao, ngươi biết mà.” Ô Lợi chăm chú nhìn Tự Văn Mệnh: “Tu tộc chúng ta rèn binh khí, giáp trụ và các loại con rối chiến tranh kỹ xảo vượt xa các ngươi. Binh khí của chúng ta có thể thoải mái chặt đứt binh khí của các ngươi, phá vỡ giáp trụ của các ngươi, xé rách con rối chiến tranh của các ngươi. Trừ số rất ít trọng bảo kiểu Huyền Vũ chiến xa, quân đội các ngươi không có bất cứ binh khí nào có thể chống lại hàng ra từ tay chúng ta.”
“Cho nên, giá là cái vấn đề lớn.” Ô Lợi thẳng thắn thành khẩn nói: “Nếu có thể có giá thích hợp, không có gì không thể bán. Chúng ta thậm chí có thể đem ‘Tồi Thành Ma Nỗ’ chúng ta nghiên cứu chế tạo mới nhất bán cho các ngươi, đó là đại gia hỏa số lượng đủ hoàn toàn có thể uy hiếp tường thành Lương Chử, nhưng giá sao, phi thường đắt đỏ, lão bằng hữu, thật sự phi thường đắt đỏ.”
Tự Văn Mệnh gật gật đầu, hắn lấy ra một quyển trục da thú chậm rãi mở ra, một bản đồ địa hình xuất hiện ở trước mặt Ô Lợi.
“Phía nam Xích Phản sơn, mười tám vạn dặm, nơi này, nơi này, nơi này, ba tiên thiên linh quặng.” Ngón tay Tự Văn Mệnh điểm điểm ở trên bản đồ, thản nhiên nói: “Tồi Thành Ma Nỗ, còn có thứ tốt khác, càng nhiều càng tốt.”
Con mắt Cơ Hạo chợt trợn tròn, kinh hãi vạn phần nhìn mỏ quặng đánh dấu trên bản đồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT