Chợ phía tây Xích Phản tập, trong không khí phiêu đãng dược hương nồng đậm.

Sân sau toàn bộ tiệm bán thuốc nơi này đều bố trí dược phòng, rất nhiều dược sư trực tiếp ở trong dược phòng mở lò luyện thuốc. Mỗi lần lò thuốc mở ra đều là khói đặc cuồn cuộn, mùi thuốc nồng đậm giống như một cơn lốc nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán.

Mùi thơm của đủ loại thuốc trộn lẫn cùng một chỗ, liền biến thành một tầng sương mù dính, trắng mịn ngấy như thực chất, nhẹ nhàng xông vào trong áo giáp cùng tóc người đi đường trên đường, phủ lên cho mỗi người một tầng dược hương đục ngầu.

Canh dẫn Cơ Hạo và Man Man ở một tuyến đường chủ yếu nhất chợ phía tây chậm rãi đi. Hắn vừa hướng Cơ Hạo giới thiệu các cửa hàng ven đường, vừa tham lam hít thở từng ngụm từng ngụm.

Mùi thơm những loại thuốc này, đối với Cơ Hạo Đại Vu như vậy mà nói, chỉ là khí thải không có tác dụng gì. Nhưng đối với nô lệ địa vị ti tiện như Canh mà nói, những hương thuốc này có thể tẩm bổ thân thể yếu ớt, lớn mạnh khí huyết, chữa thương kéo dài tuổi thọ bọn họ.

Ngày thường nếu không có khách, bọn Canh căn bản không được cho phép tiến vào Xích Phản tập. Có thể ở chợ phía tây thật sảng khoái hít một chút dược lực loãng lò thuốc lúc mở ra tiết ra ngoài, đây cũng là giấc mộng lớn nhất của Canh cùng càng nhiều nô lệ tầng dưới chót của Xích Phản tập.

“Quý nhân, đây là Thương Lan lâu, chuyên kinh doanh các loại thủy tính dược thảo. Thương Lan lâu nổi tiếng nhất, là ‘Thương Lan Bích Ba Đan’ của bọn họ, dùng một viên, có thể ở dưới nước tự do hoạt động ba tháng, là kỳ dược thăm dò các nơi vực sâu hiểm cảnh, hoặc là trên thủy chiến ắt không thể thiếu.”

“Nơi này, tòa Hồi Mệnh các này, chuyên kinh doanh các loại thuốc trị thương đao kiếm. Nhiều vu khí lúc rèn đúc, trên đao kiếm đều mang theo kim độc, Hồi Mệnh các thuốc trị thương đao kiếm sở trường nhất khu trừ độc tính kim loại trên đao kiếm, ở trên chiến trường là thuốc tốt có thể cứu mạng.”

“Mà tòa Bách Thảo đường này, chuyên kinh doanh các loại vu dược tẩm bổ khí huyết, khôi phục nguyên khí. Quý nhân ngài là người hiểu biết, Đại Vu khí huyết ngân nga, chỉ cần khí huyết không dứt, đao chém rìu bổ cũng sẽ không ngã xuống. Nhưng trên chiến trường, khí huyết dư thừa nữa, vẫn luôn có lúc hao hết. Lúc này cần vu dược cứu mạng của Bách Thảo đường, một liều vu dược vào, Đại Vu đỉnh phong cũng có thể nhanh chóng khôi phục trên ba phần khí huyết!”

Canh đối với các cửa hàng của chợ phía tây hiển nhiên rất hiểu biết, hiệu thuốc to nhỏ chủ yếu kinh doanh cái gì, đan dược luyện chế ra sở trường cái gì, hắn đều nói được bảy tám phần.

Đang đi, phía trước một tòa lũy thành diện tích rộng lớn, toàn thân dùng cự thạch hoa văn màu bạc, trong hiệu thuốc dùng tinh kim, bạc trắng trang trí cực kỳ hoa mỹ, một thanh âm ồm ồm cực kỳ khàn khàn truyền ra:

“Không có, không nhiều hơn nữa. Ta chỉ mang đến chút đồ như vậy. Ta muốn ‘Hao Tủy Đan’ cứu bằng hữu ta. Hắn đã trúng độc, không chịu đựng nổi nữa. Ta chỉ cần một viên Hao Tủy Đan, chỉ cần một viên.”

“Ta không có ngọc tệ, không có nhiều hơn nữa. Không thể khất nợ sao? Nhưng ta không còn nữa.”

“Ta cần Hao Tủy Đan cứu bằng hữu ta! Ta chỉ có một bằng hữu như vậy.”

Hàm hàm hồ hồ, thanh âm này lăn qua lộn lại lặp lại đề tài tương tự. Hắn không có ngọc tệ, nhưng hắn cần mua Hao Tủy Đan cứu bằng hữu hắn.

Cơ Hạo nheo mắt, Hao Tủy Đan? Hắn ở trên sách thuốc của Vu Điện từng thấy đan phương Hao Tủy Đan, nhưng luyện chế Hao Tủy Đan, một viên Hao Tủy Đan cần cốt tủy chín con Quỷ Diện Hao phối dược. Mà nơi sản sinh Quỷ Diện Hao chủ yếu ở phía bắc Xích Phản sơn, khí hậu hoàn cảnh phía nam Xích Phản sơn, Quỷ Diện Hao rất khó sinh sản con cháu.

Cho nên, Vu Điện mặc dù có phối phương Hao Tủy Đan, nhưng hàng năm sản xuất Hao Tủy Đan cũng chỉ xấp xỉ một nghìn viên, đối với người thuộc Vu Điện cùng nhân tộc Bồ Phản số lượng khổng lồ mà nói, thế này ngay cả như muối bỏ biển cũng không tính.

Nhưng Hao Tủy Đan dược lực cường đại, dược tính ôn hòa, vài loại độc vật kịch độc kỳ dị, chỉ có Hao Tủy Đan mới là thuốc giải đúng bệnh.

“Hao Tủy Đan, rất đắt à?” Cơ Hạo nhìn nhìn Canh.

“Ta nhớ mang máng, ở chợ phía tây, một viên Hao Tủy Đan đại khái cần ba trăm vạn ngọc tệ.” Canh nhíu nhíu mày, có chút do dự nói: “Quý nhân ngài là người hiểu biết, Quỷ Diện Hao ác vật này, cũng chỉ có phía bắc mới nuôi dưỡng lượng lớn. Nó phí tổn cực cao, vận chuyển đến Xích Phản tập buôn bán, giá tự nhiên tăng gấp vài lần mới được.”

“Nếu là muốn giải độc, các loại thuốc giải độc vật khác có nhiều, không nhất định phải vận dụng Hao Tủy Đan, cho nên nguồn tiêu thụ đan dược này trước nay không tốt. Nhưng một khi bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng Hao Tủy Đan cứu mạng, đó là trúng vài loại độc trùng kịch độc hiểm ác, trừ Hao Tủy Đan không có thuốc nào cứu được.”

“Hả, không có thuốc nào cứu được? Vậy nhất định phải chết rồi!” Man Man mở to mắt nhìn, có chút kinh ngạc nhìn Canh.

“Cũng không hẳn đã là chết chắc.” Canh nhẹ nhàng thở dài một hơi, hướng nhà thuốc hoa lệ kia chỉ chỉ: “ ‘Xích Mộc cung’ kia, là sản nghiệp của một đại gia tộc phương bắc. Bọn họ ngày thường dặm khó được bán một viên Hao Tủy Đan đi ra ngoài, khó được có người cần Hao Tủy Đan cứu mạng, bọn họ không cố ý nâng giá đã rất không tệ rồi, ngươi thiếu một ngọc tệ, bọn họ cũng sẽ không bán cho ngươi.”

Cơ Hạo kéo bàn tay nhỏ của Man Man, đi tới cửa Xích Mộc cung nhìn vào bên trong.

Đã có nhiều người tụ tập ở cửa Xích Mộc cung xem náo nhiệt, một số người còn đang thấp giọng nói thầm.

“Thanh Nhãn Long Hoàng này, hỏa hậu đủ, muốn nói đổi ba trăm vạn ngọc tệ, vẫn đáng giá.”

“Hắc, ai bảo lão mộc đầu này đầu óc cứng ngắc chứ? Hắn cầm đồ đến Xích Mộc cung, khẳng định phải bị ép giá.”

“Lão đầu gỗ này xui xẻo, cầu đến trên đầu Xích Mộc cung, không lột một tầng da hắn đừng nghĩ thoát thân.”

Trong đại sảnh rộng rãi dị thường của Xích Mộc cung, một lão thụ yêu cao trăm trượng ngơ ngác đứng ở chính giữa đại sảnh, mấy cái cành mềm dẻo vững vàng nâng một con báo to toàn thân trào ra khí đen lưng mọc hai cánh.

Trên thân cây của lão thụ yêu, trong hai hốc mắt lửa biếc hừng hực, từng giọt nước mắt lớn màu xanh lục không ngừng chảy ra.

“Ba trăm vạn, ta chỉ có chút ấy. Ngươi nói Thanh Yên Long Hoàng này chỉ trị giá hai trăm vạn ngọc tệ? Nhưng mọi người đều nói, nó ít nhất giá trị ba trăm vạn ngọc tệ!”

“Ta không còn ngọc tệ nữa. Một cái cũng không có. Ta chỉ có một bằng hữu, cho ta Hao Tủy Đan cứu hắn, ta sẽ trả tiền, trả tiền!”

Một nam tử Ngu tộc đứng ở trước mặt lão thụ yêu, thấp giọng nói vài câu gì đó.

Lão thụ yêu ‘Gru’ rống lớn một tiếng, phẫn nộ vung lên cành của mình.

“Ta không bán nữa… Ta đi nhà khác. Nhà khác, cũng có Hao Tủy Đan! Ta muốn cứu người, ta không bán cho các ngươi.”

Lắc lư, lão thụ yêu đi về phía cửa chính: “Đổi chỗ khác, chung quy có thể mua được. Hao Tủy Đan, ta có thể cứu sống ngươi.”

Cơ Hạo nhìn lão thụ yêu, nhìn nước mắt màu xanh lục dinh dính trong hốc mắt hắn, không khỏi nhếch miệng. Đám tinh quái này tâm tính hàm hậu thẳng thắn nhất, bị ép tới mức rơi lệ trước đám đông, hắn thật sự rất sốt ruột vì con báo to lưng mọc hai cánh kia.

Vừa mới đi ra chưa được hai bước, một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên truyền ra.

“Ngươi đi nơi nào, cũng không ai dám tranh việc làm ăn của Xích Mộc cung chúng ta. Viên Hao Tủy Đan này, ngươi thật sự chỉ có thể mua ở Xích Mộc cung chúng ta!”

“Ngọc tệ không đủ? Ngươi có thể bán mình! Thực lực của ngươi cũng không tệ, ngươi quy ra tiền một trăm vạn ngọc tệ, đem chính ngươi bán cho Xích Mộc cung chúng ta làm nô lệ, không phải có thể cứu bằng hữu của ngươi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play