Một mảng ánh lửa rực rỡ lơ lửng ở trước mặt Cơ Hạo, tản mát ra dịu dàng ấm áp, không còn như ban đầu Vu Đế vu bảo nhiệt lực cuồng bạo tuôn trào ra.

Vũ Dư đạo nhân nhíu mày nhìn nhìn Cơ Hạo, sau đó khẽ móc ngón tay, trọng giáp Quy Linh tặng liền từ mi tâm hắn bay đi ra.

“Quy Linh sư tỷ của ngươi cũng là một phen ý tốt, nhưng nàng bản tính thuộc tính thủy, ngươi lại là hành hỏa vu lực, mặc vào giáp trụ, chiến lực của bản thân ít nhất suy yếu năm thành. Chỉ là cái mai rùa này quả thật cũng rắn chắc, ngươi giết không được người ta, người ta cũng không thể làm gì được ngươi.” Vũ Dư đạo nhân cười nói một câu, ngón tay khẽ điểm, trọng giáp nhất thời tan rã, hóa thành một luồng ánh sáng sương khói uyển chuyển bị mảng ánh lửa kia cắn nuốt.

“Cũng may, đây là giáp xác bản thể Quy Linh sư tỷ ngươi biến thành, cho nên trời sinh một luồng linh tính cực kỳ cường đại, đem nó luyện vào trong bảo vật này, cũng bớt đi cho ngươi phiền toái đau khổ ôn dưỡng nảy sinh linh trí.”

Trong mắt địa thủy hỏa phong biến ảo bất định, Vũ Dư đạo nhân hướng Cơ Hạo nhìn một cái thật sâu, sau đó cười nói: “Còn có cây thạch đao này… Bộ dáng khó coi, uy lực cũng yếu đến đáng thương, giữ lại cũng không có ý nghĩa.”

Ngón tay một lần nữa khẽ móc, thạch kiếm và hắc thạch trường đao đồng thời từ mi tâm Cơ Hạo bay ra, Vũ Dư đạo nhân hướng thạch kiếm nhìn thoáng qua, lạnh nhạt cười nói: “Ừm, chung quy coi như một món đồ không tệ.”

Ngón tay khẽ điểm, hắc thạch trường đao vỡ nát, hóa thành từng tia ánh lửa bị thạch kiếm cắn nuốt, Vũ Dư đạo nhân lại lấy ra mười tám viên bảo châu to bằng nắm tay toàn thân ánh lửa mãnh liệt, sau khi đập một chưởng thành phấn, đem bụi màu đỏ cẩn thận rắc vào trên thân thạch kiếm.

‘Gr ~ aooo ~’ một tiếng long ngâm, hư ảnh một con rồng lửa từ chuôi kiếm lượn vòng mà lên, quay quanh thạch kiếm chín vòng, đuôi rồng móc ở trên chuôi kiếm, đầu rồng thì ẩn vào trong mũi kiếm. Chờ khi Vũ Dư đạo nhân ngừng tay, thạch kiếm đã biến thành màu đỏ vàng, trên thân kiếm một con rồng lửa xoay quanh. Trên lưỡi kiếm mơ hồ có ánh lửa khói nhỏ bé không ngừng phun ra.

Cơ Hạo rõ ràng cảm giác được, trong thạch kiếm có một linh hồn yếu ớt sinh ra, hơn nữa linh trí yếu ớt này và mình vô cùng thân cận, tin cậy, như mình lúc còn nhỏ ở trên lưng Nha Công lăn lộn, loại cảm giác đó giữa mình cùng Nha Công.

“Kiếm này bản chất cực tốt, vi sư dùng mười tám viên tiên thiên thuần dương Kiền Hỏa Châu kích phát linh tính của nó, đúc cho nó linh thần bản thể, nay mới có vài phần khí tượng.” Vũ Dư đạo nhân hài lòng cười nói: “Vi sư thu đồ đệ, cũng không thể quá keo kiệt, thanh kiếm này, hiện tại mới miễn cưỡng xứng đôi đồ nhi của vi sư.”

Cười lớn một tiếng, Vũ Dư đạo nhân chỉ tay, bảo vật hao phí Diệc Thương, Kim Ô Giáp, Hỏa Vũ Ngoa và mấy chục tài liệu quý hiếm luyện chế thành bay lên trời, sau khi vòng quanh Cơ Hạo chín vòng, đột nhiên hóa thành từng tia lửa quanh quẩn, nhanh chóng bám vào ở trên người Cơ Hạo.

Đây là một trường bào màu đỏ thoạt nhìn mỏng nhẹ, quả thực nhu nhược giống như cánh ve. Trường bào màu đỏ rực rộng thùng thình phiêu dật, bên cạnh có từng tia hoa văn lửa thỉnh thoảng lóe lên, nhìn qua thần kỳ mỹ lệ đến cực điểm.

Ở trên ống tay áo, vạt áo trường bào, chín mươi chín con quạ đen ba chân màu vàng bay múa trên không, ra từ tay Vũ Dư đạo nhân, chín mươi chín con Tam Túc Kim Ô giống như vật còn sống, tuy chỉ to bằng bàn tay, nhưng lông tơ nhỏ nhất trên mỗi một sợi lông chim trên thân bọn nó đều rõ ràng có thể thấy được.

Cơ Hạo rõ ràng cảm giác được, chín mươi chín con Kim Ô liền thành một thể với trường bào này, lại tự thành một hệ thống. Trường bào màu đỏ kiêm có uy lực của Kim Ô Giáp cùng Hỏa Vũ Ngoa, có được lực phòng ngự rất mạnh, đồng thời còn có thể gia tăng thật lớn tốc độ độn pháp Lưu Quang Hỏa Dực của Cơ Hạo.

Chín mươi chín con Tam Túc Kim Ô thì một ý nghĩ phát động, lập tức có thể hóa thành chín mươi chín thanh phi kiếm lửa bay lên vồ giết, trong những phi kiếm lửa này ẩn chứa tiên thiên Kim Ô Thần Viêm, uy lực cực kỳ đáng sợ.

“Đa tạ sư tôn!” Cơ Hạo cảm thụ được uy lực khó lường như biển trong Kim Ô Trường Bào, từ đáy lòng cảm kích hướng Vũ Dư đạo nhân dập đầu hành một lễ.

Tuy bái Vũ Dư đạo nhân làm thầy, vẫn có chút khó hiểu, ý tứ đột ngột đến, nhưng Vũ Dư đạo nhân đối với mình thật đúng là không thể chê, Cơ Hạo đã bắt đầu ở trong lòng tiếp nhận vị sư tôn tự động tìm tới cửa này.

“Ừm!” Vũ Dư đạo nhân hài lòng cười cười, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Cơ Hạo một phen, cười nói: “Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên cũng tốt, Kim Ô Liệt Diễm Bào này cũng tốt, ngươi hiện tại đều có thể phát huy diệu dụng trong đó, so với ba món vu bảo chỉ có thể nhìn không thể dùng kia, là đã mạnh hơn nhiều lắm.”

“Nhưng, vi sư cũng không muốn ngươi lúc nào cũng mượn dùng ngoại vật ức hiếp người ta.” Vũ Dư đạo nhân rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo nói: “Nếu là vi sư muốn, tùy ý ban cho ngươi hai kiện tiên thiên chí bảo, ngươi hiện tại đã có năng lực tru sát Vu Đế. Nhưng như thế chung quy không phải bản lãnh của chính ngươi, trăng dưới nước, hoa trong gương, nhìn xa hoa, chung quy không thể lâu dài.”

“Cho nên, vi sư cùng ngươi ước pháp ba điều, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên không đến sống chết trước mắt, không thể dễ dàng sử dụng.”

“Mà Kim Ô Liệt Diễm Bào này, vi sư hạ cấm chế cho ngươi, ngày thường, nó chỉ có thể tăng thêm cho ngươi phòng ngự tương đương cùng tu vi của bản thân ngươi, tu vi của ngươi sâu xa, uy lực của nó cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, theo tu vi của ngươi liên tiếp lên cao.”

“Tương tự đến sống chết trước mắt, ngươi bất đắc dĩ, có thể kích phát cấm chế vi sư lưu lại, nó có thể phát huy ra toàn bộ uy lực bảo đảm ngươi không chết.” Vũ Dư đạo nhân rất nghiêm túc dặn dò Cơ Hạo: “Nhưng thiết đừng đem một phen yêu quý của vi sư, coi là chỗ dựa để ngươi hoành hành không kiêng kỵ. Nếu ngươi dựa vào bảo vật vi sư tặng cho ngươi, làm một số việc nào đó coi trời bằng vung, đừng trách vi sư giáo huấn ngươi.”

Bỗng, khóe mắt đuôi lông mày Vũ Dư đạo nhân có thiên địa uy áp cực kỳ đáng sợ gào thét trào ra, cả người Cơ Hạo chấn động, ‘thịch’ một cái quỳ rạp xuống đất, như tai ương ngập đầu ngay trước mắt, cả người toát ra vô số mồ hôi lạnh.

“Đệ tử, không dám!” Thiên địa uy áp vô biên vô hạn gào thét mà đến, Cơ Hạo hoàn toàn không có bất cứ sức phản kháng gì. Cái này giống như trong thiên địa nhấc lên cơn lốc sấm sét đủ để phá hủy phạm vi trăm vạn dặm, mà hắn chỉ là một con kiến trước cơn lốc, ngay cả tâm tư phản kháng cũng không còn sót lại chút gì.

“Ừm, ánh mắt vi sư sẽ không sai, ngươi là một đứa trẻ tốt.” Vũ Dư đạo nhân vui vẻ thu hồi thiên địa uy áp, cười ha ha giơ lên hồ lô rượu lại uống một ngụm. Sau khi chép chép miệng, thấp giọng mắng một câu ‘tên già lười nhác’, Vũ Dư đạo nhân nheo mắt, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách bìa màu tím, bên trên viết bốn cổ triện màu vàng ‘Vũ Dư trận giải’.

“Đến, đến, đến, đã vào môn hạ vi sư, vi sư tự nhiên muốn truyền cho ngươi một số thứ tốt.” Vũ Dư đạo nhân hưng phấn đem 《 Vũ Dư trận giải 》 đặt ở trên tay Cơ Hạo, tha thiết nhìn hắn nói: “Mấy sư huynh sư tỷ của ngươi, vi sư tự có pháp môn khác truyền thụ, chỉ có trận pháp chi đạo này, là vi sư mấy năm nay mới sửa sang lại thành sách, chưa truyền thụ cho môn nhân.”

“Trận pháp chi đạo của vi sư, ở trong rất nhiều pháp môn, năng lực cũng là số một số hai, trong đó bao dung vạn vật, ngươi nếu có thể lấy trận nhập đạo, vẫn có thể đến thẳng thiên địa chí lý, dù sao thiên địa này thực ra chính là một tòa vô thượng đại trận.”

“Cho nên, Cơ Hạo, tìm hiểu cho tốt đi. Vi sư nán lại ở đây thêm vài ngày, chỉ điểm ngươi cho tốt một chút!”

Cơ Hạo cầm chặt lấy 《 Vũ Dư trận giải 》, thân thể không khỏi run lên.

Vũ Dư đạo nhân tự mình biên soạn điển tịch trận pháp… Đây là vô thượng bí điển trong đạo tạng kiếp trước triệt để thất truyền đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play