Không khí trong núi rừng đặc biệt tươi mát.

Cơ Hạo đi ở Cơ Hổ phía sau, mở to mắt cẩn thận hết nhìn đông tới nhìn tây.

Cổ mộc mười mấy người ôm, cây mây giống như cự long, rêu thật dày, cái nấm thật lớn, còn có các loại xà trùng bò qua bò lại ở giữa nhánh cây, rêu. Rừng rậm Nam hoang luôn là sinh cơ bừng bừng như thế, nhưng trước kia Cơ Hạo cực ít chú ý tới một điểm này.

Từ lúc hai tuổi, lần đầu tiên cưỡi Nha Công vụng trộm chuồn vào rừng rậm, Cơ Hạo tới thế giới này nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên xem kỹ một mảng rừng rậm khoảng cách gần như thế.

Vượt qua hai dòng suối nhỏ chảy xiết, vòng qua ba cái chân núi, xuyên qua bốn cánh rừng sắc thái sặc sỡ, loại cây khác nhau, bọn bốn người tới một mảnh đất trống trong rừng đẹp đẽ.

Trên đất cỏ phạm vi mười mấy mẫu sinh trưởng mấy chục bụi cây thưa thớt, trong bụi cỏ rậm rạp các bông hoa dại đang nở rộ. Ánh mặt trời chiếu xuống, so sánh với không gian rừng rậm tối tăm chung quanh, một mảnh đất trống này quang huy, sáng lạn, giống như một viên đá quý màu xanh lục.

Vừa mới đến nơi này, thân thể ba người bọn Cơ Hổ đã theo bản năng căng thẳng, trên người cũng có sát ý nhàn nhạt không chịu khống chế biểu lộ.

“Nơi đây thật đẹp.” Cơ Hạo dừng bước lẩm bẩm: “Phong thuỷ nhất định không xấu. Có thể táng thân nơi này, kiếp sau tất nhiên đầu thai tốt.”

“Phong thuỷ?” Trên trán Cơ Hổ thoáng mang theo một tầng mồ hôi cũng ngừng lại, tò mò nhìn Cơ Hạo hỏi: “Cái gì là phong thuỷ? Ngươi nói nơi này có thủy? Hạo, trong mảng rừng này ngay cả một dòng suối nhỏ cũng không có.”

Cơ Hạo rất ‘ngạc nhiên’ nhìn Cơ Hổ cười ha ha: “Ồ? Các ngươi không biết phong thuỷ là có ý tứ gì? Ừm, vấn đề này giải thích quá phức tạp, so với giải thích chuyện các ngươi muốn giết ta còn phức tạp hơn nhiều!”

Cơ Hổ đang mặt đầy nét cười chợt biến sắc, Cơ Phong, Cơ Thủy theo sát ở phía sau Cơ Hạo đồng thời hét lớn một tiếng, một đao, một rìu xé rách không khí, mang theo tiếng vang nặng nề hướng lưng Cơ Hạo bổ xuống.

Đao là đại đao sắt đen Hỏa Nha bộ tự nhà mình rèn, rìu cũng là rìu đá Hỏa Nha bộ tự nhà mình mài, tất cả đều là đại gia hỏa thô to cồng kềnh, sức nặng kinh người. Cơ Phong, Cơ Thủy đều là thực lực Vu Nhân cảnh tầng sáu đỉnh phong, một đòn toàn lực ra tay, đao rìu kéo theo cuồng phong kích động phong cương, toàn bộ cỏ dại, hoa dại trong phạm vi một trượng đều gãy tận gốc bay lên.

Cùng lúc đó Cơ Hổ cũng rống to một tiếng, trường mâu trong tay kéo theo một đạo ác phong, thế như sấm sét hướng ngực Cơ Hạo đâm nhanh xuống.

Ba người đồng thời ra tay gần như đánh lén, trên gương mặt vặn vẹo của Cơ Hổ đã lộ ra một nụ cười. Theo hắn thấy, Cơ Hạo đã là chết chắc rồi, căn bản không có khả năng đào tẩu. Dù sao ở nửa tháng trước, Cơ Hạo tuy từ nhỏ theo các vu tế nghiên cứu vu pháp, nhưng lực lượng cơ thể của hắn chỉ là Vu Nhân cảnh tầng thứ ba, căn bản không có khả năng là đối thủ của ba người bọn hắn.

Nhưng nửa tháng thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, đối mặt đao rìu sau lưng đánh lén, thân thể Cơ Hạo rất quỷ dị bay lên, hai cái chân nhanh như sấm sét hướng về phía sau bật mạnh. Cơ Phong, Cơ Thủy không kịp né tránh, ngực trúng một cước cực nặng, hộc máu bay về phía sau.

Đầu ở phía trước, chân ở phía sau, thân thể Cơ Hạo nằm thẳng ở không trung, hai tay vững vàng đưa tay về phía trước.

‘Bốp’ một cái, trường mâu Cơ Hổ dốc hết toàn lực đâm tới bị Cơ Hạo bắt lấy, trường mâu chợt vặn vẹo, cũng không cách nào đưa về phía trước mảy may. Cơ Hạo uốn éo bàn tay, trường mâu dâu xanh chế thành phát ra tiếng kêu không chịu nổi gánh nặng, ở trong ánh mắt vặn vẹo, hoảng sợ của Cơ Hổ bị bẽ gãy thành ba đoạn.

“Hạo, nghe ta giải thích!” Cơ Hổ bị dọa hồn vía lên mây, vừa lui về phía sau vừa rống to xé tim xé phổi.

“Còn cần giải thích cái gì?” Cơ Hạo nương lực lượng phản xung của trường mâu gãy, thân thể bay lên trời, giống như phi long đằng vân giá vũ nhảy lên không, nháy mắt đến đỉnh đầu Cơ Hổ, một quyền nhẹ nhàng bâng quơ đánh xuống.

“A mỗ ta đã nói cho ta, có người muốn giết con, thì nhất định phải giết hắn, đây là quy củ của Nam hoang!” Trọng quyền như sao băng, mang theo một quầng lửa màu đỏ nện ở trên đầu Cơ Hổ. Thân thể Cơ Hổ cứng đờ, quyền kình mang theo nhiệt độ cao đáng sợ ùa vào thân thể, lửa màu đỏ vàng từ trong từng cái lỗ chân lông của hắn phun ra, chỉ trong nháy mắt, Cơ Hổ đã bị thiêu đốt cả người cháy khét ngã xuống đất không dậy nổi.

“Giết hắn cho ta!” Trong rừng phía trước truyền đến tiếng rống giận dữ thanh thúy. Theo tiếng mắng, Khương Tuyết mặc giáp mềm da thú, cầm một cây lưu tinh chùy nổi giận đùng đùng từ trong rừng xông ra: “Phế vật vô dụng, ba người còn thu thập không nổi một tên tiểu quỷ, giết hắn cho ta!”

Cơ Hổ bị một quyền đánh chết, Cơ Phong, Cơ Thủy lại còn có sức đứng dậy. Hai người lảo đảo hướng Cơ Hạo bên này tới gần hai bước, đồng thời khàn cả giọng kêu lên: “Cơ Hạo, ngươi giết A Hổ đại huynh! Trời ạ, ngươi giết A Hổ đại huynh! Đồng tộc tương tàn, đây là tội chết!”

Trong lòng Cơ Hạo chán ngấy một trận, cũng lười nhìn Khương Tuyết khí thế hùng hổ xung phong ra, xoay người kéo theo một mảng tàn ảnh hướng Cơ Phong, Cơ Thủy đánh tới. Đồng tộc tương tàn, quả thật là tội chết, nhưng hắn là bị ép phản kích, thật sự đồng tộc tương tàn, không phải các ngươi ba tên ngu ngốc này sao?

“Khương Tuyết cho các ngươi chỗ tốt thế nào, các ngươi dám giúp người ngoài giết hại đồng tộc?” Trong cơ thể, hỏa lực trong mấy chục đường kinh lạc nóng cháy dâng trào, phía sau Cơ Hạo một mảng ánh lửa màu đỏ vàng quay cuồng, cỏ dại hoa dại trong phạm vi mấy trượng nhanh chóng héo rũ.

Cơ Phong, Cơ Thủy không thể tin nhìn dị tượng hỏa diễm lăn lộn phía sau Cơ Hạo, đây là dấu hiệu đột phá Vu Nhân cảnh tầng mười, sắp kích hoạt huyết mạch lực. Nhưng nửa tháng trước, tu vi Cơ Hạo còn thua xa mình mà!

Sóng nhiệt cuồn cuộn tản ra, Cơ Phong, Cơ Thủy hét lên một tiếng, thế mà bỏ đao rìu trong tay, đồng thời hướng phía sau chạy trốn.

Cơ Hạo tức giận đến mức quát to, hai thằng cha này trước mặt ở người ngoài làm mất hết vinh dự của chiến sĩ Hỏa Nha bộ. Chiến sĩ Hỏa Nha bộ có tiếng dũng mãnh hiếu chiến, trong vô số năm tranh đấu với Hắc Thủy Huyền Xà bộ chưa từng có ai chạy giữ mạng.

“Cơ Phong, Cơ Thủy, tử chiến với ta như nam nhân. Các ngươi muốn mất hết mặt mũi tổ tiên nhà mình sao?” Cơ Hạo vận trung khí cất tiếng rống to, hai tay kết ấn vung về phía trước, một mảng lửa gào thét về phía trước ùa đi, giống như một mảng sóng biển vỗ vào phía sau hai người.

Có một tiếng rú thảm, thân thể hai người dính đòn nặng bay lên, nửa bên người cũng bị đốt như tro bụi.

Phía sau truyền đến tiếng xé gió bén nhọn, trừ Khương Tuyết, còn có bốn gã tráng hán cầm trường đao lợi kiếm từ trong rừng rậm lao ra, như một trận gió hướng Cơ Hạo lao tới, bốn binh khí mang theo ánh lửa màu đỏ rực, giống như bốn con rồng lửa lăng không chụp xuống.

Trong tiếng ‘Vù vù’, phía sau bốn gã tráng hán tràn ngập mảng lớn ánh lửa, trong ánh lửa mơ hồ có thể thấy được bóng dáng một con Tất Phương mông lung lóe lên, bọn họ thuần một màu đều là chiến sĩ tinh nhuệ Tiểu Vu Cảnh, hơn nữa đều đem thiên phú thần thông của mình thi triển ra.

Cơ Hạo vội lui về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau.

Trong cơ thể nhiệt lực dâng trào, huyết mạch lực của bản thân cũng đang điên cuồng sôi trào. Đối mặt bốn gã chiến sĩ tinh nhuệ Tất Phương bộ đánh bất ngờ, Cơ Hạo chỉ cảm thấy một ngọn núi do lửa tạo thành gắt gao đè ở trước mặt, sóng nhiệt gào thét, áp lực nặng nề, ngay cả thở cũng thở không nổi.

Bốn người liên thủ uy lực uy hiếp còn không bằng trên tế tổ đại điển hôm qua Cơ Xu một chưởng tùy ý mang tới cho Cơ Hạo.

Nhưng bốn gã Tiểu Vu Cảnh tinh nhuệ liên thủ, cũng không phải Cơ Hạo hiện tại có thể thừa nhận. Lui, dùng tốc độ nhanh nhất lui, Cơ Hạo nghiến răng nhìn bốn thanh đao kiếm nhằm vào đầu đánh tới, dốc hết toàn lực vận chuyển lực lượng nóng cháy trong cơ thể.

Khương Tuyết ở phía sau đuổi sát không tha, nàng thấy Cơ Hạo lâm vào ‘tuyệt cảnh’, vạn phần oán độc kêu to lên: “Giết hắn, giết hắn cho ta. Khốn kiếp chết tiệt, ngươi đã giết Cơ Võ... Ta còn chưa xuất giá, ngươi đã hại chết hắn, thanh danh của ta đều bị ngươi làm hỏng rồi!”

Cơ Hạo cười to ‘hắc hắc’, còn chưa lập gia đình vị hôn phu đã chết, ở trong bộ tộc Nam hoang mê tín nhất, thuyết quỷ thần báo ứng nồng đậm nhất, loại chuyện này quả thực sẽ làm tiếng tăm Khương Tuyết trở nên thối không nói nổi.

Trong tiếng cười lớn, Khương Tuyết đột nhiên giống như gặp quỷ hét lên, ở phía chéo một bóng đen bắn nhanh tới, lưu tinh chùy trong tay nàng phụt ra lửa ầm ầm nổ tung, giáp mềm da thú trên người vừa mới toát ra một đạo hào quang màu vàng đã vỡ thành bảy tám khối, sau đó Khương Tuyết hộc máu bay chéo lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play