Trong nghị sự đại trướng có thể chứa ngàn người, trong sa bàn dài rộng trăm trượng, vô số cát vàng mài rất nhỏ mịn kịch liệt nhảy lên, rất nhanh cát vàng đã hợp thành bản đồ vùng núi Khương Trảo bố trí Thiên Trùng Vạn Cổ Trận.
Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng, Cao Đào… đám đại tướng nhân tộc đứng ở cạnh sa bàn, lẳng lặng nhìn mấy vu tế phát động vu pháp.
Một tầng ánh sáng u ám nhu hòa từ trên cốt trượng trong tay mấy vu tế chảy ra, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ sa bàn. Không bao lâu, hình ảnh hoàn chỉnh trong một mảng vùng núi đó đã hiện ra, hình ảnh tỉ mỉ đến cực hạn, hầu như có thể nhìn thấy râu của một con kiến dưới đất.
Tình báo cuồn cuộn không ngừng từ các nơi hội tụ mà đến, sau khi trải qua mấy thanh niên áo bào đen phía sau Tự Văn Mệnh sửa sang lại, kịp thời báo cáo cho đại tướng trọng thần ở đây.
—— cảnh ngộ của đám người Cơ Hạo, là mũi quân đội dị tộc tạo thành quy mô đầu tiên của toàn bộ chiến trường Xích Phản sơn.
—— đã điều tra rõ, một mũi quân đội dị tộc này có một trăm mười hai gã quan quân Ngu tộc, có một ngàn ba trăm tám mươi lăm gã chiến sĩ Già tộc, số lượng phó binh và nô lệ vượt qua năm vạn, sức chiến đấu không thể khinh thường.
—— đã điều tra rõ, bốn phía chi quân đội dị tộc này không có phục binh dị tộc, đại quân chủ lực Huyết Nguyệt quân đoàn cách bọn chúng gần nhất, còn ở ngoài ngàn dặm phía sau, hơn nữa đại quân đang phân tán công kích bộ tộc nhân tộc sườn bắc Xích Phản sơn, chỉ có số rất ít bộ đội thám báo tiến vào Xích Phản sơn.
Tự Văn Mệnh cau mày, đem toàn bộ tin tức ở trong đầu cẩn thận chỉnh lý lại một lần, dùng sức vung tay một cái: “Để Khương Trảo trưởng lão xuống tay ác chút. Một khắc đồng hồ thời gian, hắn chỉ có thời gian một khắc đồng hồ tiêu diệt hết một mũi quân đội dị tộc này.”
Ngón tay chỉ một cái ở trên sa bàn, chỗ năm trăm dặm phía bắc vùng núi mai phục, một sơn cốc uốn lượn chợt sáng lên.
“Sau khi tiêu diệt hết chi quân đội dị tộc này, Khương Trảo trưởng lão dùng tốc độ nhanh nhất, ở sơn cốc này bố trí mai phục mới. Ta sẽ điều động quân đội phụ cận, ở bốn phía hô ứng, tranh thủ, đem Đế Sát quân đoàn này ăn luôn.”
Ở dưới sự chỉ huy của Tự Văn Mệnh, nhân tộc làm công tác tình báo rất khá. Ít nhất quân đoàn tương ứng quân đội dị tộc đang đuổi giết đám người Cơ Hạo, chủ tướng của bọn chúng cùng với xuất thân lai lịch của toàn bộ tướng lĩnh cao cấp, đều đã bị Tự Văn Mệnh nắm giữ.
“Nói cho Cơ Hạo tiểu tử đó, hắn và Đế Sát có thù riêng? Ta sẽ đem tin tức này để Đế Sát biết.” Tự Văn Mệnh bình tĩnh nói: “Cơ Hạo không thể lui về phía sau, cứ theo bên người Khương Trảo, đem Đế Sát hấp dẫn đến nơi mai phục cho ta.”
Đứng ở một bên trầm mặc không nói, Cao Đào đột nhiên mở miệng: “Khương Trảo trưởng lão, xuất thân Nam Hoang Tất Phương bộ? Hai ngày trước, Nam Hoang vừa có tin tức truyền đến. Lãnh địa của Tất Phương bộ, bị Chúc Dung Đồng Cung thái tử hạ lệnh cắt mất một nửa, kẻ thu lợi chính là Kim Ô bộ tương ứng Cơ Hạo.”
Tự Văn Mệnh trầm mặc một lúc, ngưng trọng lắc lắc đầu: “Ta, tin tưởng Khương Trảo trưởng lão. Hắn khác với một số người nào đó của Tất Phương bộ.”
Sườn phía bắc Xích Phản sơn, trong một rừng cây nhỏ, Đế Sát ngồi xếp bằng ở trên một tấm thảm thủ công hoa mỹ, trước mặt xếp ra hình chữ Nhất vài cái chậu ngọc khắc hoa tinh mỹ, bên trong đựng đầy hoa quả tươi mới vừa mới từ Lương Chử đô thành Ngu triều vận chuyển tới.
Mấy thiếu nữ xinh đẹp áo không che được người, làn da hơi ngăm đen cuộn mình dưới cái cây to ở một bên, giống như con thỏ nhỏ sợ hãi nhìn Đế Sát.
Một lão nô lệ dung mạo già nua, làn da màu xanh lục tối nhe răng trợn mắt nắm tóc một thiếu nữ, cẩn thận đánh giá gương mặt xinh đẹp của nàng, còn dã man cạy miệng nàng, xem kỹ răng của nàng trắng noãn nhỏ nhắn hay không.
“Đều là mặt hàng tốt!” Lão nô lệ cười ‘Cạc cạc’, cung kính hướng Đế Sát hạ thấp người hành một lễ: “Đế Sát tướng quân, nếu ngài có thể gom đủ một vạn nữ nô tiêu chuẩn như vậy, chủ nhân chúng ta đồng ý dựa theo giá ngài đưa ra, lại trả thêm một thành thù lao cho ngài.”
Đế Sát nhíu nhíu mày, cầm lên một quả nho to nhét vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt.
“Hơn giá ban đầu một thành? Chủ nhân của các ngươi rất có thành ý. Nhưng một vạn người, loại nữ nô cấp bậc này, tìm được một trăm người cũng không phải quá dễ dàng, một vạn người sao, ta ít nhất phải trì hoãn ở sườn phía bắc nửa tháng, mới có thể công phá đủ bộ lạc nhân tộc, tìm được đủ nữ nô.”
“Đại quân hành quân, vô duyên vô cớ trễ nửa tháng. Món nợ này, chủ nhân của các ngươi đã tính chưa? Đại đế nếu trách cứ xuống, ta không gánh nổi đâu.”
Lão nô lệ cười một tiếng quái dị, ngạo nghễ nói: “Giá không phải vấn đề, chỉ cần có một vạn nữ nô như vậy, giá cả dễ thương lượng. Đại đế bên kia, chủ nhân chúng ta tự nhiên sẽ nói chuyện hộ Đế Sát tướng quân.”
Đế Sát chậm rãi gật đầu, căng thẳng vung tay, ngầm thừa nhận lời của lão nô lệ. Hắn biết rõ chủ nhân kia phía sau lão gia hỏa bộ dạng xấu xí không chịu nổi này có thế lực ngầm rất cường đại, Đế Thích Diêm La đối với hắn cũng phải khách khí vài phần.
Nếu có thể thông qua một lần giao dịch nữ nô, nhấc lên quan hệ với đại nhân vật như vậy, đối với tiền đồ tương lai của Đế Sát là rất có lợi.
Một thanh niên Ngu tộc đột nhiên điên cuồng quất ngựa chạy như điên đến, cách xa mấy chục trượng, hắn phi thân từ trên tọa kỵ nhảy xuống, nặng nề đáp xuống đất, trực tiếp quỳ một gối xuống, đem một ngọc phù bắn lên không trung về phía Đế Sát.
Vẻ mặt Đế Sát biến đổi, tiếp nhận ngọc phù ngón tay búng ra, một quầng sáng sáng lên, trong quầng sáng có thể nhìn thấy mấy trăm con Kiếm Phong Tri Chu ở trong sơn cốc điên cuồng đuổi giết một tiểu đội nhân mã, người tụt lại cuối cùng, thân khoác trọng giáp phụ trách đoạn hậu ngẫu nhiên nhấc lên giáp mặt, lộ ra gương mặt khiến Đế Sát lập tức nhảy dựng lên!
“Là tiểu – tiện – chủng chết tiệt này!” Đế Sát khàn cả giọng thét chói tai: “Ảnh Ma chưa thể giết hắn, bọn hắn đã thất bại vài lần! Ta đã nhịn đủ bọn hắn vô năng cùng mạnh miệng. Hắn thế mà lại ở nơi này?”
Thanh niên Ngu tộc quỳ dưới đất thở hổn hển kêu lên: “Tướng quân, đây là tình báo người của chúng ta vừa mới đưa về.”
Một tay Đế Sát đem ngọc phù bóp nát, sau đó vung lên áo choàng phía sau, lớn tiếng quát: “Triệu tập toàn bộ người, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất tới tập hợp. Bỏ lại đám dân bản xứ chết tiệt kia, không cần để ý tới bọn chúng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này cho ta.”
Hung hăng chỉ phương hướng Xích Phản sơn, Đế Sát lớn tiếng kêu lên: “Nói cho bọn hắn, trong một canh giờ, nếu không thể chạy về, ta sẽ tự tay chém đầu bọn hắn.”
Lão nô lệ đang túm tóc một thiếu nữ đắc ý cười quái dị kêu lên chói tai: “Đế Sát tướng quân, ngươi hiện tại muốn phát động tiến công? Nữ nô, nữ nô à!”
Đế Sát đanh mặt, nhìn lão nô lệ một cái thật sâu, giọng trầm thấp nói: “Xin hướng vị đại nhân tôn quý kia nói, ta chính là muốn đi bắt nữ nô càng nhiều, phẩm chất càng cao hơn cho hắn. Chờ quân đoàn ta đạp nát Xích Phản sơn, ta sẽ dẫn càng nhiều nữ nô hơn về!”
Tọa kỵ Mộng Yểm Thú của Đế Sát chạy vội đến, Đế Sát bay lên trời, nhẹ nhàng đáp trên lưng Mộng Yểm Thú.
Hắn nhìn nhìn lão nô lệ trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên nhếch miệng cười: “Bảo chủ nhân của ngươi chuẩn bị sẵn đủ thù lao đi. Lần này, ta sẽ mang về cho hắn chiến lợi phẩm hậu hĩnh không tưởng tượng được.”
Rút bội kiếm, Đế Sát dùng sức vung về phía Xích Phản sơn.
“Tiền quân thúc đẩy, mau, mau, mau!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT