Đế tử, Húc!

Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Mạnh Ngao, xuất thân bộ tộc cường đại Cùng Kỳ bộ Tây Hoang đều biết, Cùng Kỳ bộ lấy điên cuồng hiếu chiến nổi tiếng, Mạnh Ngao vừa rồi biểu hiện lãnh khốc cao ngạo, cao cao tại thượng giống như hùng sư, khí diễm đột nhiên biến mất hết, gần như biến thành chó Nhật nhu thuận đáng yêu.

“Húc, đế tử?” Cái lưng thẳng tắp của Mạnh Ngao đột nhiên cong xuống, trên khuôn mặt lạnh thấu xương đột nhiên tràn ngập nụ cười, cười giống như một đóa hoa loa kèn sáng lạn, đôi mắt sóng mắt cũng trở nên cực kỳ ôn nhu mê ly.

“Không ngờ được, là đế tử giáp mặt, Mạnh Ngao thật sự là…” Mạnh Ngao con mắt đảo loạn, muốn nói mấy lời dễ nghe.

“Ngu xuẩn! Đồ hạ lưu.” Húc đế tử cao lớn, tuấn lãng, hình dáng khuôn mặt hoàn mỹ giống như điêu khắc, không có chút tỳ vết nào, toàn thân khí tức cũng uy nghiêm, thần thánh như vậy, khí chất siêu phàm thoát tục giống như thần linh lạnh lùng quát lớn: “Không cần giải thích. Ngươi vừa rồi nhục mạ Mậu Sơn bộ, là hướng Liệt Sơn thị ta khiêu khích sao? Việc này, ta tự nhiên sẽ hướng Vu điện chất vấn đôi chút.”

Mồ hôi lạnh trên trán Mạnh Ngao ‘Vù’ một cái đã toát ra, hắn liên thanh cười gượng, con mắt quay tròn đảo loạn, cái lưng còng xuống hầu như sưng thành một quả cầu thịt heo. Vừa rồi trên đường lúc tới, sự kiêu ngạo Mạnh Ngao hướng đoàn người Cơ Hạo thổi phồng sớm đã không biết chạy đi nơi nào rồi.

“Vẻn vẹn một tên chấp sự Vu điện, ngay cả trưởng lão cũng không phải, sao lại dám kiêu ngạo ương ngạnh, tùy ý định tội cho người ta như vậy?” Húc đế tử hai tay chắp sau lưng, dưới ánh mặt trời trường bào tơ màu bạc nhạt trên người hắn mặc tỏa sáng rạng rỡ, tính chất trường bào quá tốt, dẫn tới trên người Húc đế tử cũng phủ một tầng ánh sáng màu bạc dày hơn một tấc.

Ở trong ánh bạc, có vô số phù văn to bằng đầu ruồi không ngừng nhảy ra, giống như pháo hoa nở rộ, sau đó từ từ hóa thành sương khói màu bạc nhàn nhạt một lần nữa tan vào ánh bạc.

Đây là một vu bảo có lực phòng ngự cường đại, Cơ Hạo không chút nghi ngờ, trường bào mềm mại mỏng manh này, lực phòng ngự có thể so với giáp trụ trên người hắn còn mạnh hơn một chút.

Về phần Mạnh Ngao vì sao sẽ trở nên nhu nhược như chó không dám nói lời nào, Cơ Hạo ít nhiều cũng có thể đoán ra duyên cớ trong đó.

Đế tử, đây không phải là từ có thể sử dụng lung tung.

Thượng cổ Viêm đế Liệt Sơn thị đã sớm chẳng biết đi đâu, sống hay chết không có ai nói được rõ ràng, nhưng ít nhất hắn khẳng định không ở Trung Lục thế giới, đây là chuyện ai cũng biết. Nay đế tử Liệt Sơn bộ, tự nhiên không có khả năng là con vị nhân vương Viêm đế kia. Ở Liệt Sơn bộ, người trẻ tuổi có thể lấy danh hiệu ‘đế tử’, đều là tinh anh đích hệ Liệt Sơn thị lựa chọn kĩ ra, dùng lực toàn tộc bồi dưỡng thêm.

Cái gọi là ‘đế tử’, ý tứ là bọn họ mỗi người đều có tiềm lực trưởng thành thành thượng cổ Viêm đế, vô luận là trí tuệ hay lực lượng, bọn họ đều có hi vọng đạt tới độ cao của Viêm đế, đây mới là ý nghĩa sau lưng danh hiệu ‘đế tử’ của bọn Húc đế tử.

Có thể được ban cho xưng hô ‘đế tử’, tạm không đề cập tới bản thân Húc đế tử có bao nhiêu ưu tú, ít nhất sau lưng hắn có một đám trưởng lão Liệt Sơn thị, bên người có một đoàn cao thủ Liệt Sơn thị cùng với bộ tộc phụ thuộc, dưới trướng có một mũi quân đội tinh nhuệ trực tiếp nghe theo mệnh lệnh hắn làm việc, còn nắm giữ một lãnh thổ rộng lớn lệ thuộc trực tiếp hắn, có ức vạn con dân tiến cống nộp thuế cho hắn…

Mỗi một đế tử, đều là một thế lực lớn thực lực cường hãn.

Nếu Mạnh Ngao là người thừa kế Cùng Kỳ bộ, như vậy hắn còn có thể trước mặt Húc đế tử thẳng lưng. Đáng tiếc là, Mạnh Ngao chỉ là một tộc nhân của Mạnh thị trong Cùng Kỳ bộ, bị phái vào Vu điện làm quân cờ giành ích lợi cho Mạnh thị nhất tộc. Vẻn vẹn một quân cờ đối mặt Húc đế tử thiên kiêu như vậy, hắn trừ ăn nói khép nép giả chó, hắn nào dám biểu hiện ra bất cứ sự bất kính nào, nào dám có nửa điểm tức giận?

Cơ Hạo khẽ thở dài một hơi, hắn nhảy xuống khỏi lưng cự ưng, đứng ở phía trước tường bảo vệ, nhìn lên Húc đế tử đứng ở đầu tường, thản nhiên nói:

“Húc đế tử, ta là Cơ Hạo. Thiết Nham trưởng lão vì một quặng vu tinh, đem chúng ta phong ấn ở trong lòng đất ý đồ giết người diệt khẩu. Chuyện này, Mậu Sơn bộ phải cho Vu điện chúng ta một sự giải thích.”

Hành động cùng lời nói của Cơ Hạo dọa toàn thân Mạnh Ngao mồ hôi ướt đẫm. Hắn vội vàng hét lên: “Cơ Hạo, ngươi là ai? Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Câm miệng cho ta, đừng trêu chọc phiền toái cho chúng ta.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Húc đế Tử Uy nghiêm trừng mắt nhìn Mạnh Ngao, nói một câu: “Nơi này, không có việc của ngươi, ngoan ngoãn ở một bên nhìn, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, sau đó ngươi trở về báo rõ cho các trưởng lão Vu điện chuyện nơi này là được.”

Uy nghiêm cười một tiếng, Húc đế tử khom lưng xuống, quan sát Cơ Hạo đứng ở trên mặt đất, khẽ gật đầu: “Các ngươi bị phong ấn ở trong mạch khoáng trong lòng đất, lại thoát ra như thế nào?”

Cơ Hạo càng thấy rõ gương mặt Húc đế tử hơn.

Anh tuấn, kiên nghị, trong con ngươi thần quang ngưng tụ như thực chất, lúc nói chuyện môi sắc bén biên độ động tác cũng rất nhỏ, rất hiển nhiên nội tâm hắn là loại người đặc biệt cứng rắn, kiên định.

Hơn nữa Húc đế tử lúc nói chuyện, một luồng vu lực dao động như sóng thần gào thét mà đến, tro bụi xung quanh đều chưa nhúc nhích một chút nào, nhưng áp lực như núi đã hung hăng đè ở trên người Cơ Hạo. Thân thể Cơ Hạo trầm xuống, mặt đất ‘Phành’ một tiếng, đầu gối hắn trở xuống đã cắm thật sâu vào trong bùn đất.

Áp lực mạnh tới đáng sợ không ngừng đánh úp lại, thân thể Cơ Hạo không ngừng lún xuống từng chút một. Áp lực giống như cát chảy từ bốn phương tám hướng nghiền ép tới, theo thất khiếu Cơ Hạo muốn ập vào thân thể hắn. Rất hiển nhiên, Húc đế tử không hy vọng Cơ Hạo mở miệng nói chuyện.

Cơ Hạo miễn cưỡng hít một hơi, vận đủ khí lực cười lạnh nói: “Chúng ta thoát ra như thế nào? Đó là ông trời cũng không muốn nhìn thấy chúng ta chết ở trong lòng đất, cho nên vách đá vỡ ra một khe hở, chúng ta theo một con sông ngầm đi ra ngoài.”

Húc đế tử hơi kinh ngạc một chút, tựa như rất giật mình ở dưới uy áp của mình, Cơ Hạo lại còn có thể mở miệng nói chuyện.

Trầm mặc chốc lát, Húc đế tử cười nhạt nói: “Ngươi nói dối. Cơ Hạo, xem ngươi tuổi còn nhỏ đã học nói láo, thật sự là làm người ta đau lòng. Không sai, trong lòng đất nơi này có một quặng vu tinh, nhưng tất cả cái này không quan hệ với các ngươi.”

“Mấy người các ngươi gặp phải hung thú vây công, lại tổn hại Vu điện ủy thác, tham sống sợ chết, vứt bỏ con dân Mậu Sơn bộ tự mình chạy trốn. Vốn Thiết Nham trưởng lão muốn hướng Vu điện lên án sáu người các ngươi, nhưng Thiết Nham trưởng lão dù sao cũng là trưởng giả có đức hạnh, không muốn cứ như vậy hủy tiền đồ tốt đẹp của các ngươi, cho nên nhẹ nhàng buông tha chuyện này.”

“Nhưng thật không ngờ, các ngươi chạy trốn thì chạy rồi, các ngươi sau khi biết nơi này đào ra một cái mạch khoáng vu tinh, lại còn có mặt mũi trở về muốn chiếm một phần chỗ tốt. Các ngươi thậm chí còn có gan vu cáo Thiết Nham trưởng lão?”

“Thật sự là lòng người không đáy, vì lòng tham, các ngươi lại có thể làm ra chuyện như vậy!”

Húc đế tử ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Một khi đã như vậy, cũng không trách được ta phải đem các ngươi áp giải đi Vu điện, phân một cái đạo lý hẳn hoi với trưởng lão Vu điện.”

Một phen lời nói đổi trắng thay đen, Cơ Hạo nghe mà trong lòng nổi lửa, gân xanh trên trán lồi ra từng sợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play