Một linh khôi gỗ mềm nhanh chóng từ trước cửa Cơ Hạo chạy qua, trước ngực một khối vu tinh màu xanh lục to bằng ngón cái lóe lên, một đoạn lời nói ngắn gọn giống như mũi tên nhọn bắn ra, chỉ vang lên trong phòng Cơ Hạo, học đồ phụ cận đi ngang qua cũng không ai nghe được.

Cơ Hạo đang cúi đầu xem xét cốt phù, đây là dùng một khối xương hung thú cấp Đại Vu cẩn thận mài mà thành hình cốt phù vuông vức, hung thú khí huyết hùng tráng, tẩm bổ xương khớp bản thân trắng long lanh như ngọc, cứng rắn vô cùng.

Mép cốt phù dùng thủ pháp tinh diệu mài ra hoa văn lông chim phượng hoàng đại biểu điềm lành, mà chính giữa cốt phù, thì là mấy phù văn phong cách cổ sặc sỡ. Lấy tích lũy của Cơ Hạo những ngày qua ở Vu điện dốc lòng nghiên cứu, thế mà cũng không thể phân biệt này phù văn lai lịch.

Cốt phù nắm trong tay nặng trịch, lạnh toát, có một loại lực lượng làm lòng người ta bình thản. Cơ Hạo có thể mơ hồ cảm nhận được sâu trong cốt phù giấu kín một tia khí tức thần bí, nhưng lấy năng lực của hắn hiện tại, còn chưa thể chạm đến bản chất của đạo khí tức thần bí này.

Ngẩng đầu, Cơ Hạo đang muốn hướng Thái Ti cảm tạ, một cái bóng bay qua, câu nói lạnh như băng kia liền nhẹ nhàng bay vào.

Khuôn mặt khô gầy của Thái Ti chợt biến thành một mảng tím tái, hai mắt thì chợt biến thành màu đen hết, trong hốc mắt thâm thúy, vô luận con ngươi hay là tròng trắng mắt, tất cả đều biến thành màu đen làm người ta tim đập nhanh, làm người ta tuyệt vọng.

Màu đen tử khí trầm trầm tà dị dị thường, khiến Cơ Hạo nhìn cũng chỉ cảm thấy trong lòng rét run từng đợt.

“Bọn hắn… muốn chết sao? Vì sao phải ép ta!” Thái Ti chậm rãi đứng lên, khí vị con người chỉ còn lại một chút trên thân chợt tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn đứng ở trước mặt Cơ Hạo, giống như một người giấy khô quắt, trong tử khí lộ ra một hương vị trống rỗng.

Trong nháy mắt tiếp theo, một mảng tử khí cực kỳ thâm trầm từ trong cơ thể Thái Ti trào ra, chỉ là khẽ rung động, bàn đá, đôn đá trong phòng Cơ Hạo liền biến thành bột phấn màu xám lặng yên phiêu tán. Chân Thái Ti khẽ động, thân thể nhẹ nhàng giống như giấy bụi bay ra. Hắn lúc bay đi thế mà kéo theo một mảng tàn ảnh, Cơ Hạo cũng khó thấy rõ động tác của hắn.

Thật nhanh, nhanh tới kinh người! Cơ Hạo hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, hắn không kịp ngăn lại Thái Ti, chỉ có thể thúc giục Lưu Quang Hỏa Dực, nhanh chóng theo.

Kéo theo mảng lớn tàn ảnh. Cơ Hạo và Thái Ti chạy sóng vai.

Ngày thường khí tức mỏng manh, đi đường cũng thở hổn hển, giờ phút này Thái Ti lại như u linh lăng không bay đi, chợt lóe người lên đã là mấy chục trượng.

Trong hư không có từng tia hàn ý không ngừng hướng trong cơ thể Thái Ti chui vào, Cơ Hạo và Thái Ti sóng vai chạy một lúc, liền cảm thấy khí tức trên người Thái Ti trở nên càng lúc càng âm tà, càng lúc càng âm lãnh, dần dần Cơ Hạo cũng bị lãnh khí trên người Thái Ti tản mát ra làm lạnh khẽ phát run.

“Thái Ti, đừng rối loạn đầu trận tuyến… Muốn Thiếu Ti bình an, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện gì.” Cơ Hạo hít sâu một hơi, túm lấy cánh tay Thái Ti, tử phủ kim đan cấp tốc xoay tròn, một luồng nhiệt lực theo tay hắn mạnh mẽ đưa vào thân thể Thái Ti.

Thái Ti giật mình, con mắt đen sì toàn bộ khẽ động, màu đen chỗ tròng trắng mắt hơi phai nhạt một chút, một tia nhân khí dần dần về tới trên người hắn. Hắn quay đầu nhìn Cơ Hạo một cái, gật gật đầu thật sâu, khóe miệng chảy ra một chút máu màu đen.

Linh khôi nhuyễn mộc hình dạng giống nhân loại ở phía trước cấp tốc bôn tẩu, đây là Vu điện thu thập trăm năm nhuyễn mộc chế tác lượng lớn con rối người hầu, chuyên cung cấp học đồ Vu điện sai bảo, làm một số việc vặt vãnh giặt quần áo, quét rác linh tinh cho các học đồ.

Những linh khôi nhuyễn mộc này chiến lực không cao, đại khái chỉ tương đương với tiêu chuẩn Vu Nhân cảnh tầng một hai.

Nhưng khối linh khôi nhuyễn mộc trước mắt này hiển nhiên trải qua cao thủ sửa sang lại, trên thân nó điêu khắc vài đạo phù văn tật phong tăng tốc độ, khi bôn tẩu hai chân được cuồng phong màu xanh vờn quanh, trong chớp mắt có thể chạy ra mấy trăm trượng, tốc độ cực kỳ kinh người.

Trong hành lang người đến người đi, càng có lượng lớn học đồ mang theo chiến thú thuần hóa của mình, mang theo con rối của mình lui tới bôn ba. Cơ Hạo, Thái Ti hai người theo sát một linh khôi nhuyễn mộc chạy như điên, loại chuyện này ở trong hành lang quá mức bình thường, căn bản không có ai chú ý tới bọn họ.

Chạy như điên hơn một canh giờ, từ đường Quý đi vòng đến đường Đinh, sau đó linh khôi nhuyễn mộc rẽ vào một tòa truyền tống vu trận rời khỏi Vu điện.

Cơ Hạo và Thái Ti vội vàng đuổi theo, thông qua truyền tống vu trận rời khỏi Vu điện. Linh khôi nhuyễn mộc mang theo bọn họ ở trong núi rừng bôn tẩu gần nửa canh giờ, trên đất trống trong rừng phía trước đột nhiên xuất hiện mấy con phi cầm tọa kỵ thuần hóa, linh khôi nhuyễn mộc nhảy lên một con phi cầm tọa kỵ liền bay lên không rời đi.

Cơ Hạo không dám cưỡi vật cưỡi đối phương an bài sẵn, hắn huýt một tiếng, Nha Công chợt bay lên trời, thân hình bành trướng đến kích cỡ trăm trượng, chở Cơ Hạo và Thái Ti gắt gao theo phía sau con phi cầm tọa kỵ kia.

Đó chỉ là một con đại bằng lông đen bình thường thực lực, đại khái chỉ là Tiểu Vu cảnh sơ giai, một ngày một đêm nhiều nhất có thể phi hành mười vạn dặm. Nha Công là linh cầm cấp Đại Vu, hóa cầu vồng phi độn một ngày một đêm có thể bay nhanh trăm vạn dặm, Cơ Hạo rất nhẹ nhàng đã đuổi kịp linh khôi nhuyễn mộc, thậm chí còn có đủ rảnh rỗi bay lượn chung quanh, điều tra một phen địa hình bốn phía.

Bay một lần này là một ngày hai đêm, phía trước xuất hiện một dãy núi to lớn kéo dài không biết bao nhiêu dặm, trên một ngọn núi to lớn chính giữa, nửa đỉnh núi bao phủ tuyết trắng, khí thế hùng hồn đến cực điểm.

“Thiếu Ti lần này ra ngoài, là nhiệm vụ gì?” Cơ Hạo quay đầu hỏi Thái Ti.

“Tuyết Lan Thảo ngàn năm!” Thái Ti nghiến răng nói từng chữ một: “Phụ cận Bồ Phản, chỉ có Ngân Đỉnh Đại Tuyết Sơn sản xuất nhiều Tuyết Lan Thảo. Một vị đại dược sư Vu điện treo giải thưởng mười hai viên ‘Thác Huyệt Đan’ có thể giúp người ta mở vu huyệt, đòi một trăm gốc Tuyết Lan Thảo ngàn năm.”

Cơ Hạo nhìn Thái Ti một cái: “Mở vu huyệt? Ngươi và Thiếu Ti tu vi đã đến cực hạn, tự đột phá, nhiều nhất nửa năm sẽ thành Đại Vu, cần gì phải mượn ngoại lực?”

Thái Ti nheo mắt, hít một hơi thật sâu: “Ta và Thiếu Ti tự đột phá không dễ như vậy, vu huyệt của chúng ta quá ngoan cố, tự đột phá, đại khái còn cần ba năm mới có thể trở thành Đại Vu. Mặt khác…”

Cơ Hạo ngẩn ngơ, hiểu ý tứ chất chứa trong lời Thái Ti muốn nói lại thôi: “Thiếu Ti còn nhớ nhân tình của ta? Mười hai viên Thác Huyệt Đan, có một phần là chuẩn bị cho ta?”

Thái Ti cắn răng không lên tiếng, hắn lẩm bẩm chú ngữ kỳ quái, ở trong cơ thể ‘trống rỗng’ của hắn, mơ hồ có thanh âm làm người ta không rét mà run bay ra.

“Nha Công, theo sát một chút.” Cơ Hạo nghiến răng cười lạnh, dùng sức vỗ vỗ lưng Nha Công.

Trong đại tuyết sơn phía trước, trong một chỗ thung lũng tàng phong nạp khí, Thiếu Ti khuôn mặt căng thẳng ngồi ở trong một đống tuyết.

Mấy chục con nhện to đùng trắng xóa dài cỡ ba trượng vờn quanh Thiếu Ti, con mắt màu bạc trắng gắt gao theo dõi nàng. Sợi tơ màu bạc sáng ngời dày đặc giống như lưỡi đao ở trên không, tơ nhện hợp thành mấy chục tầng lưới lớn, đem không gian phạm vi vài dặm quanh Thiếu Ti phong kín không kẽ hở.

Trong đất tuyết phụ cận, mấy chục tấm bia đá màu đen lơ lửng ở trên mặt đất tuyết, trên tấm bia đá lóe ra âm hỏa màu xanh lục, phác họa ra phù văn vặn vẹo tinh tế. Từng đạo âm phong không ngừng từ trong tấm bia đá màu đen phun ra, kề sát mặt đất xoay tròn.

Một cái cẳng chân của Thiếu Ti đã bị một cơn gió xoáy màu đen gắt gao quấn quanh, một tầng mảnh băng màu đen đang không ngừng lan tràn ra ở trên cẳng chân của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play