Lùn, béo, tròn, hói đầu, vờn quanh đầu treo một vòng lông đỏ long lanh, hình thể Thương Tâm đ*o nhân cực kỳ không chịu nổi, trên một cái mặt tròn lại tràn ngập uy nghiêm khó có thể hình dung.
Mắt tròn, mũi tròn, miệng tròn, thậm chí hai cái tai đón gió cũng tròn tròn. Gương mặt như vậy nhiều nhất có thể sử dụng ‘đáng yêu’ để hình dung, nhưng chính là trên một khuôn mặt ‘Manh’ ý mười phần như vậy, lại mang theo sự uy nghiêm so với Cơ Hạo thiên đế này còn cao cao tại thượng, đoan trang nghiêm túc, thần thánh không thể xâm phạm hơn gấp trăm lần.
Mặc một cái áo choàng vàng úa, sau lưng đeo giao nhau một đôi trường kiếm có thể so với chiều cao của hắn còn dài hơn một đoạn, Thương Tâm đ*o nhân nghiêm túc nghiêm mặt như vậy, rất gian nan chắp tay sau lưng đi vào động quật.
Cơ Hạo nhìn Thương Tâm đ*o nhân chỉ cao tới hông mình, thiệt tình thực lòng cũng muốn hỏi hắn một câu ngài lão chắp hai tay sau lưng, hai bàn tay có thể chạm vào nhau hay không?
Tựa như là cảm nhận được một tia tò mò và buồn cười kia trong ánh mắt Cơ Hạo, sắc mặt Thương Tâm đ*o nhân càng thêm uy nghiêm, càng thêm nghiêm túc, giống như một cái cối xay uy nghiêm, ‘Soạt soạt’ hướng ra ngoài rơi xuống bột phấn cứng rắn.
Cơ Hạo chính là có loại cảm giác này, mặt Thương Tâm đ*o nhân căng lên quá chặt, dẫn tới hắn cảm thấy hắn khuôn mặt tròn này giống như bánh nướng cứng rắn qua đêm, đang hướng xuống dưới rơi ra bột vụn. Cho nên Cơ Hạo không tự giác nhìn mặt Thương Tâm đ*o nhân cười lên, ngay sau đó Cơ Hạo nghe được Nha Công cười ‘quạ quạ’, hiển nhiên Nha Công cũng bị gương mặt uy nghiêm của Thương Tâm đ*o nhân chọc cười.
Ở bên, Khổ Trúc sơn chủ thương hại giật giật mặt, hai tay hắn che lỗ tai, một mảng thanh ảnh mờ mịt từ lòng bàn tay hắn phun ra che lại thất khiếu của hắn, sau đó khẽ lui lại mấy bước.
Không khí trong động quật chấn động, thanh âm Khổ Trúc sơn chủ từ trong không khí chấn động truyền đến: “Vũ Dư đạo nhân... Ta thật sự không thể trêu vào hắn. Năm đó ta từng đánh cược với hắn, một gốc trúc diễn hóa ức vạn Khổ Trúc bao trùm phạm vi ba trăm triệu dặm sơn sơn thủy thủy, lại bị một kiếm của hắn chặt đứt toàn bộ gốc trúc, trừ một cây măng nhỏ...”
Khổ Trúc sơn chủ mang theo một tia kinh sợ khẽ thở dài: “Kiếm kia của hắn, là đòi mạng, bần đạo thật sự không thể trêu vào hắn, cho nên, cũng không thể trêu vào môn nhân của hắn. Gã đó, quá bao che khuyết điểm... So với Long Mẫu còn bao che khuyết điểm hơn nữa!”
Thương Tâm đ*o nhân uy nghiêm trừng mắt nhìn Khổ Trúc sơn chủ một cái, sau đó hắn đột nhiên ‘Oa’ một tiếng khóc ra.
Cơ Hạo và Nha Công đang bởi vì gương mặt cổ quái uy nghiêm kia của Thương Tâm đ*o nhân mà cười không dứt, Thương Tâm đ*o nhân đột nhiên khóc, thân thể hai người đồng thời run lên, giống như có người đem rễ hoàng liên sắc mấy chục lần nước đắng, trộn lẫn nước chát cay đắng nhất, hung hăng từ trong thất khiếu bọn họ rót vào, trực tiếp rót vào trong lòng bọn họ.
Ý cay đắng khó có thể hình dung xộc thẳng lên đầu, Cơ Hạo và Nha Công nhìn gương mặt uy nghiêm buồn cười kia của Thương Tâm đ*o nhân, nghe tiếng khóc khó nghe của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng vô số ý đau khổ tràn ra, hai người như đồng thời gặp chuyện bi ai nhất, không thể nói với ai nhất thế gian, đột nhiên nhịn không được liền ‘Ngao ngao’ khóc rống lên.
Cơ Hạo khóc tới mức nước mắt nước mũi cùng nhau phun ra, ba hàng lệ nóng theo gò má giống như dòng suối nhỏ chảy xuống.
Lệ nóng cuồn cuộn, tiếng khóc từng trận, toàn thân Cơ Hạo co rúm thành một cục, hơi nước toàn thân hắn đều hóa thành nước mắt không ngừng chảy ra. Lục phủ ngũ tạng đang run rẩy, cơ toàn thân đang co rút, Cơ Hạo cảm thấy mình như một quả chanh đã cắt, đang bị người khổng lồ dùng lực lượng cực lớn vắt cạn nước.
Vì sao phải khóc chứ?
Cơ Hạo đột nhiên nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện khổ không nói nổi, hắn lúc còn nhỏ lần đầu tiên leo lên đỉnh Kim Ô lĩnh, muốn bắt một con tiểu Hỏa Nha làm vật cưỡi, kết quả bị tiểu Hỏa Nha nghịch ngợm cào một nhát thiếu chút nữa mù mắt.
Chuyện bi thương bực này, quá bi ai, nhất định phải khóc!
Hắn lại nghĩ tới lúc còn nhỏ, tiểu gia hỏa nhà cách vách cái tên cũng đã quên kia, một tiểu gia hỏa khỏe mạnh như vậy, tiểu gia hỏa dũng mãnh lúc năm tuổi đã có thể chạy vào rừng rậm Nam Hoang đánh chết một con báo, hắn thế mà lại xông vào trong rừng rậm trêu chọc một con mãng xà khổng lồ, bị cự mãng đem làm điểm tâm trà buổi chiều!
Một tiểu gia hỏa tốt bao nhiêu chứ, thế mà lại chết non, chuyện này quá bi thương, phải khóc chứ!
Hắn còn nhớ tới năm đó ở Nam Hoang, một tiểu bộ lạc phụ thuộc bên dưới Kim Ô bộ cạn lương thực, thủ lĩnh bộ lạc đói tới mức váng đầu hoa mắt mang theo tộc nhân gặm sắn chưa chín cho no bụng... Thật đáng thương, sắn chưa trưởng thành chất chứa kịch độc, người ca rbộ tộc đều trúng độc, may mà a mỗ Thanh Phục của Cơ Hạo kịp thời chạy tới giải độc cho bọn họ, Cơ Hạ giúp bọn họ săn giết rất nhiều mãnh thú, do đó mới vượt qua nguy cơ cạn lương thực...
Bộ lạc gần vạn người đó, thiếu chút nữa đã bị sắn độc diệt môn, thảm sự nhân gian như thế, chẳng lẽ không nên khóc sao?
Cơ Hạo khóc xé tim xé phổi, trong đầu hắn không ngừng hiện lên vô số lần chuyện bi thương, bi ai, bi thảm, bi tráng trong cuộc đời, một vài hình ảnh như nước chảy thoảng qua trong lòng, các hình ảnh bi thương đó giống như những cây hoàng liên vạn năm, không ngừng rót vào hồ tâm của Cơ Hạo, đắng tới mức mỗi một cái lỗ chân lông toàn thân hắn đều đang phun ra ý vị cay đắng nồng đậm, đắng tới mức hắn không ngừng gào khóc.
Bởi vì vừa rồi còn đang cười, cho nên tiếng khóc lớn đột ngột phát ra này càng thêm làm người ta cảm thấy khó chịu, làm khí huyết toàn thân người ta không yên, làm huyết khí trong lòng người ta dâng trào... Các loại nhân tố trọng điệp cùng một chỗ, chỉ nghe ‘Phập’ một tiếng, Nha Công đạo hạnh không bằng Cơ Hạo, tu vi tâm tính càng xa xa không bằng phun mạnh ra một ngụm máu, tiếng khóc của hắn trực tiếp chấn động bị thương tâm mạch hắn.
Cơ Hạo ngẩn ngơ, hắn chỉ vào Nha Công khóc lóc: “Nha Công, ngươi sao lại thê thảm như vậy chứ? Một đống tuổi như vậy rồi, còn chưa có một con quạ cái nào thích ngươi! Hu hu, ngươi ngay cả một con quạ con dưỡng lão cho ngươi cũng chưa có!”
Lời mới ra khỏi miệng, tiếng la khóc của Cơ Hạo và Nha Công lại lên một bậc thang nữa, ‘Phốc’ hai tiếng, hai người lần này đồng thời hộc máu.
‘Keng’ một tiếng trầm nặng, Bàn Cổ Chung chưa chấn động gì đã không gió tự kêu, tiếng chuông kêu phá tan tiếng la khóc của Cơ Hạo và Nha Công, chấn động khí huyết hai người buông lỏng một phen, ý cay đắng nồng đậm dây dưa trong lòng đột nhiên tan thành mây khói. Hai người đồng thời nhìn nhau, Cơ Hạo chỉ tay, Bàn Cổ Chung phóng ra hỗn độn khí đem Nha Công cũng bảo vệ ở bên trong, hắn ngẩng đầu, mang theo nước mắt đầy mặt hướng về phía Thương Tâm đ*o nhân gầm lên.
“Đạo nhân, ngươi dùng là tà pháp gì?”
Thương Tâm đ*o nhân uy nghiêm vô cùng nhìn Cơ Hạo, hắn lạnh như băng nói: “Đường đường thiên đế, ngay cả một tiếng khóc của bần đạo cũng không thừa nhận nổi, thiên đình này thế hệ sau thua thế hệ trước, còn cần thiên đình này làm gì nữa? Hắc, năm đó bần đạo đã nói, thiên đình cái thứ này, chính là một thanh đao thiên đạo đặt ở trên đầu chúng ta, tuy không thể thương tổn chúng ta, lại ghê tởm người ta mà? Xử lý năm đại thiên đế, phá hủy thiên đình, đem cái bài trí này của thiên đạo triệt để phá hủy, thiên địa này được yên!”
Hừ lạnh một tiếng, Thương Tâm đ*o nhân chậm rãi nói: “Bần đạo Thương Tâm đ*o nhân, không lẽ, thiên đế chưa từng nghe nói danh hiệu của ta? Không đúng, năm đó bần đạo từng khóc lớn một tiếng, ba ngàn vạn thiên đình lôi bộ chính binh chinh phạt Thương Tâm sơn Lạc Lệ cốc Thống Khốc Lưu Thế động của ta đồng loạt cởi giáp hộc máu, chật vật chạy tán loạn, thiên đế sao có thể không biết danh hiệu của ta?”
Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, theo bản năng nhìn Long Mẫu đang tấn công mãnh liệt ngọc bích một cái.
Mụ điên này, từ nơi nào đưa tới đám yêu ma quỷ quái này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT