A Tô quỳ trên mặt đất, toàn thân khẽ run rẩy, dưới làn da đen từng sợi gân xanh lồi lên, một khí tức tử vong nóng rực không ngừng từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra. Ở sau đầu hắn, hai vai đến cổ bộ phận này, từng sợi lông chim ưng màu đen, như kim loại đen điêu khắc thành thong thả dài ra, như các mũi tên nhọn cắm ở trên thân hắn.

Thần niệm của Cơ Hạo bao phủ A Tô, hắn cảm nhận được sự điên cuồng phẫn nộ, cùng với sự tàn bạo muốn phá hủy tất cả trong lòng A Tô.

Chủ nhân của hắn, thần của hắn, thần vương Ngu Mông nắm giữ một trăm thế giới, thế mà lại quỳ gối dưới chân thiếu nữ Ngu tộc Lan Dục nhỏ yếu kia.

Cơ Hạo có thể cảm nhận được sự khuất nhục vô hạn trong lòng hắn.

Trong quầng sáng, Lan Dục đi tới trước mặt Ngu Mông quỳ dưới đất, ngồi xổm xuống, ngả ngớn lấy cây quạt gấp trong tay nâng cằm Ngu Mông, hơi nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới khuôn mặt hơi đen của Ngu Mông: “Đồ nhà quê, còn là một tên nhà quê đen sì, tên nhà quê thoạt nhìn bẩn thỉu, thối hoắc... Lan Hi thật đáng thương, cô ta thế mà lại phải gả cho ngươi một tên... Tên nhà quê chết tiệt như vậy!”

Lan Dục cười ngẩng đầu lên, hướng mấy tên thanh niên Ngu tộc kia cười hỏi: “Các ngươi từng gặp quý tộc da đen chưa? Nơi này có một gã nè!”

Mấy thanh niên Ngu tộc gần như phát điên cười lên, bọn họ cười đến mức ngửa trước ngã sau, trong con mắt dựng thẳng nhắm chặt ở mi tâm cũng chảy ra một tia nước mắt. Bọn họ chỉ vào Ngu Mông, cười ‘Ha ha ha’, thậm chí cười đến mức không thở nổi.

Ngu Mông kính cẩn quỳ trên mặt đất không nói một lời, mặc cho Lan Dục bình đầu luận chân đối với hình dáng lông mày của hắn, mắt hắn, mũi hắn, miệng hắn. Đột nhiên, Lan Dục thậm chí giống như người buôn gia súc ở chợ, ngang ngược cạy miệng Ngu Mông, cau mày đánh giá khoang miệng Ngu Mông.

“Răng còn rất chỉnh tề, chải rất sạch sẽ... Ta còn tưởng, bên trong kẽ răng của ngươi sẽ dính tơ thịt gân... Như mấy con chó ba đầu ta nuôi ý, sau khi ăn xong răng luôn không sạch sẽ.” Bàn tay nhỏ non mịn của Lan Dục nhẹ nhàng vuốt ve gò má Ngu Mông, bàn tay một đường hướng xuống phía dưới, chậm rãi lướt qua bờ ngực nở nang cùng cái bụng cơ bắp cuồn cuộn của hắn.

“Lan Dục tiểu thư tôn kính!” Trên mặt Ngu Mông trào ra một mảng hồng quang. Cơ Hạo khẽ nhíu mày, cảm thấy rất hứng thú mở to mắt. Một tầng hồng quang này, là tử vong sát khí tàn sát ức vạn sinh linh mới có thể ngưng tụ, trong lòng Ngu Mông này đã động sát ý!

Nhưng Lan Dục căn bản không hiểu một tầng hồng quang này là có ý tứ gì, nàng cười nhạo vuốt ve cơ bắp cuồn cuộn trên thân Bàn Ngu, sau đó ngạc nhiên, ra vẻ thẹn thùng dùng cây quạt gấp che nửa gương mặt của mình: “A nha, tiền vốn làm một người nam nhân vẫn không tệ... Lan Hi thật đúng là vận khí tốt, khẩu vị của cô ta trước nay rất lớn, ngươi có lẽ, có thể khiến cô ta được ăn no?”

Hai tay Ngu Mông siết chặt nắm đấm, hắn nặng nề hít một hơi, một tầng hồng quang kia trên gương mặt chậm rãi tán đi. Một tầng tử vong sát khí tàn sát ức vạn sinh linh mới ngưng tụ này nội liễm mà trầm thấp, Lan Dục căn bản chưa cảm nhận được trong đó ẩn giấu nguy cơ rất lớn.

Lan Dục đứng dậy, mang theo một tia ý tứ hàm xúc cổ quái khó có thể hình dung, ‘hì hì’ nhìn Ngu Mông cười: “Nhà quê tuy ngu xuẩn một chút, ô uế một chút, nhưng nghe nói bọn nhà quê các ngươi tựa như gia súc, luôn có một luồng... Hì hì, ‘Man kình’!”

“Nếu không phải vì ngươi là vị hôn phu của Lan Hi, ta khẳng định phải thử một phen ‘man kình’ của ngươi!” Lan Dục chậm rãi nói: “Thực đáng tiếc, các trưởng lão chết tiệt kia... Được rồi, chờ sau khi Lan Hi hưởng dụng ngươi, ta sẽ tham thảo vấn đề này với cô ta. Chờ sau khi các ngươi thành thân, có lẽ... Có cơ hội?”

Lan Dục cười rất nhẹ nhàng, mấy thanh niên Ngu tộc thì giống như thấy được kẻ thù giết cha, hung tợn, cùng hung cực ác nhìn Ngu Mông. Càng có một thanh niên Ngu tộc ra vẻ anh dũng nắm chặt chuôi bội kiếm, bộ dáng như lúc nào cũng có thể hướng Ngu Mông phát ra khiêu chiến quyết đấu.

Ngu Mông quỳ dưới đất, cả người tử khí nặng nề, không rên một tiếng.

Lan Dục rốt cuộc thỏa mãn với thái độ tôn kính Ngu Mông biểu hiện ra ngoài, nàng đứng dậy, chậm rãi nói: “Buổi tối hôm nay, sẽ có một bữa tiệc rượu hoan nghênh, hoan nghênh các ngươi những tên... nhà quê mang theo quân đội từ xa đến! Ta thay Lan Hi chuyển một câu, buổi tối hôm nay, ngươi phải coi như không quen cô ta... Cô ta không muốn ở trước mặt nhiều quý tộc thậ sự như vậy, nói chuyện cùng ngươi tên nhà quê này!”

Rùng mình, Lan Dục ngạc nhiên nói: “Ta có thể lý giải cách nghĩ của cô ta, tuy cô ta là con gái vợ lẽ, nhưng cô ta dù sao cũng là tộc nữ gia tộc ta, có bao nhiêu thiếu niên quý tộc tuấn tú mê muội vì cô ta? Tuy không bằng ta, nhưng cô ta cũng là một đóa hoa kiều diễm nhất trong toàn bộ tiệc rượu, nếu có quan hệ với ngươi tên nhà quê này... Vậy sẽ mất mặt bao nhiêu chứ!”

“Cho nên, tuy mấy lão già kia xác định để Lan Hi gả cho ngươi, nhưng ở trước hôn lễ, không cho phép ngươi tới gần cô ta, không được nói chuyện với cô ta, không được phá hư hình tượng hoàn mỹ của cô ta ở trong lòng quý tộc chân chính. Nếu không, ngươi và gia tộc của ngươi, cứ chờ bổn gia trả thù đi!”

Lan Dục ác thanh ác khí hướng Ngu Mông uy hiếp một phen, sau đó nàng vươn tay phải, ngón tay nhỏ nhẹ nhàng ngoéo một cái.

Ngu Mông cười ngẩng đầu lên, hai tay nhẹ nhàng vỗ, một cái rương vàng hai thước khối lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong tay hắn. Hắn mở cái rương, từng luồng châu quang bảo khí dâng trào ra, bảo quang bảo vụ như thực chất theo thân rương chảy ra, trên mặt đất rạng rỡ sáng lên.

Đồ trong rương không nhiều, chỉ có mười mấy món, nhưng mỗi một món đều là trang sức trân quý tựa như trời sinh, chạm trổ tinh mỹ có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật. Lan Dục nhẹ nhàng nhìn lướt qua đồ trong rương, ngả ngớn cười nói: “Thôi, đám nhà quê các ngươi có thể có chút đồ này, cũng không tệ lắm.”

Xoay người, Lan Dục nhẹ nhàng cười, vung cây quạt gấp nhỏ đi ra ngoài.

Mấy thanh niên Ngu tộc như ruồi bọ đuổi theo thịt thối, sốt sắng đuổi sát ở phía sau Lan Dục, mỗi người liều mạng hướng Lan Dục hiến ân cần.

Một chiến sĩ Già tộc đi tới trước người Ngu Mông, hắn khom lưng, xách lên cái rương vàng Ngu Mông lấy ra, còn hung tợn hướng phía Ngu Mông trừng mắt nhìn một cái. Ngu Mông cười gượng một tiếng, lại lấy ra một cái túi trữ vật, từ trong đó lấy ra mấy khối vu tinh màu vàng đất quơ quơ, đem túi trữ vật đưa cho chiến sĩ Già tộc này.

Mười mấy chiến sĩ Già tộc nhìn nhau một cái, hài lòng gật gật đầu. Bọn họ xách rương vàng cùng túi trữ vật, sải bước lao ra khỏi điện phủ, nghiêm trang đi theo phía sau Lan Dục.

Ngu Mông thở ra một hơi thật sâu thật sâu, một mảng hồng quang trên mặt chợt lóe.

Hắn đứng dậy, xoay người đánh ra một đạo cấm chế phong tỏa toàn bộ điện phủ, lạnh giọng nói: “Cơ Hạo đại đế tôn kính, hiện tại ngươi còn hoài nghi thành ý hợp tác với ngài của chúng ta không? Nhìn đi, chúng ta bọn ‘nhà quê’ này, ở trước mặt đám đại quý tộc, chúng ta rốt cuộc tính là cái gì chứ?”

“Chúng ta muốn đoạt lấy, không chỉ có quyền lực... Chúng ta càng cần... Tôn nghiêm!”

Ngu Mông hung hăng vung vung cánh tay: “Con mẹ nó, tôn nghiêm chết tiệt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play