Gãy xương?

Cơ Hạo chợt nhìn về phía cánh tay gãy gập, đồng thời trong lòng chợt lóe một điểm linh quang.

Cánh tay bị lực lượng khổng lồ của Bàn Hi chấn gãy, cái này coi như là một loại hủy diệt nhỉ? Cơ Hạo cười ‘Ha ha’ một tiếng, tay trái hắn đột nhiên vô thanh vô tức phân giải thành một mảng hạt tối màu đen, hai cánh tay của Bàn Hi mang theo ánh sáng hư ảo bảy màu tiến quân thần tốc, hướng tới ngực hắn đánh xuống.

Trong nháy mắt tiếp theo, sự lĩnh ngộ của Cơ Hạo đối với hủy diệt đại đạo dung hợp bỗng gia tăng một tia, cánh tay phân giải của hắn tự dưng sinh trưởng ra, bộ dạng không khác cánh tay ban đầu một chút nào, chỉ có lực lượng cánh tay còn có hủy diệt lực chất chứa trong đó đồng thời tăng trưởng ba thành.

Hủy diệt chính là nguồn gốc của lực lượng!

Vô luận là hủy diệt vật khác, hay là hủy diệt bản thân.

Cánh tay gãy mang tới cho Cơ Hạo đốn ngộ khiến hắn thi triển ra thần thông khó lường, cánh tay mới sinh nhẹ nhàng bâng quơ chộp đôi tay Bàn Hi, ngọn lửa màu đen cùng ánh sáng hư ảo bảy màu kịch liệt va chạm, một lần này cánh tay Cơ Hạo chỉ khẽ chấn động một chút, trong cánh tay trắng nõn của Bàn Hi lại truyền đến tiếng xương khớp nứt vỡ đáng sợ.

“Cơ Hạo!” Trong con ngươi của Bàn Hi u quang bảy màu chợt mãnh liệt, nàng nhìn Cơ Hạo âm trầm nói: “Tôn chủ tộc ta có lệnh, ngươi chính là đại địch của tộc ta, tộc nhân tộc ta...”

“Ồn ào, tộc nhân tộc ngươi có thể làm khó dễ được ta?” Cơ Hạo cười dài một tiếng, cánh tay trái đưa đẩy, lửa màu đen biến thành dòng suối ánh sáng to lớn cắn nát ánh sáng hư ảo bảy màu đôi tay Bàn Hi phun trào, cứng rắn ở trên cánh tay trắng nõn non mịn của Bàn Hi giật xuống mảng lớn da thịt, lộ ra xương cánh tay trong suốt long lanh, dày đặc vết nứt của nàng.

Cơ Hạo dùng sức đem Bàn Hi chấn động lui về phía sau mấy chục bước, hai tay cầm kiếm hướng vào đầu nàng bổ xuống.

Bàn Cổ Kiếm phát ra một tiếng kiếm ngân cao vút, nháy mắt Cơ Hạo vung kiếm, vô số ngôi sao trên trời đồng thời sáng lên, từng ánh sao xuyên thấu qua tinh không xa xôi rót vào trong Bàn Cổ Kiếm, toàn thân trường kiếm tản mát ra hào quang bảy màu loá mắt, ở trong thiên địa kéo ra một quầng sáng bảy màu to lớn rực rỡ, giống như trên trời buông xuống một cái thác nước màu sắc rực rỡ, thế không thể đỡ, cuồn cuộn hướng Bàn Hi chém xuống.

Sắc mặt Bàn Hi kịch liệt run rẩy một cái, thân thể của nàng hơi cứng ngắc trong nháy mắt, nàng đột nhiên vỗ hai tay, mùi thơm thoang thoảng từ lòng bàn tay nàng phun ra, từng tia hào quang hóa thành một đàn tràng ánh sáng bảy màu huy hoàng loá mắt đứng sừng sững ở đỉnh đầu nàng, đàn tràng ánh sáng toàn thân ba mươi sáu tầng, trong mỗi một tầng đều có sáu tòa bảo tháp rạng rỡ tỏa sáng, trên bảo tháp có vô số kim giáp thần nhân chạy lui tới, tản mát ra khí tức thần thánh làm người ta nhịn không được quỳ bái.

Đối mặt một kiếm kinh người của Cơ Hạo, Vực Ngoại Thiên Ma đã khống chế thân thể Bàn Hi theo bản năng từ bỏ cứng đối cứng với Cơ Hạo, lựa chọn dùng thần thông chủng tộc mình sở trường nhất đối địch.

Cơ Hạo cười. Bọn Vực Ngoại Thiên Ma tất nhiên khó chơi, lại có điểm yếu trong xương tủy bọn họ. Bọn họ theo bản năng tin tưởng lực lượng bản tộc, lại không tin tưởng lực lượng của Bàn Hi khai thiên thánh nhân này. Nếu Vực Ngoại Thiên Ma khống chế Bàn Hi thánh thể có thể triệt để phát huy toàn bộ lực lượng của Bàn Hi, Cơ Hạo hiện nay cũng khó làm gì được nàng.

Nhưng đối mặt Cơ Hạo uy hiếp, Vực Ngoại Thiên Ma này lựa chọn dùng ma công bản thân đối kháng, từ bỏ sức mạnh to lớn của Bàn Hi thánh nhân, đây là tự mình muốn chết!

Bàn Cổ Kiếm nhằm vào đầu hạ xuống, ba mươi sáu tầng đàn tràng ánh sáng bảy màu vô thanh vô tức vỡ vụn, mỗi một tầng sáu tòa bảo tháp đều bị kiếm quang xé nát, vô số kim giáp thần nhân phát ra tiếng tru thê lương bị một kiếm của Cơ Hạo chém giết. Kiếm quang hiện lên, Bàn Cổ Kiếm bổ mạnh vào trên người Bàn Hi, mũi kiếm từ mi tâm nàng bổ xuống, từ bụng nàng bổ ra, thiếu chút nữa đem nàng một kiếm chém thành hai mảnh.

“Xuống tay lưu tình!” Nháy mắt Cơ Hạo vung kiếm, U Minh giáo chủ ở một bên cuống quýt rống to.

Chính là U Minh giáo chủ kêu to một tiếng, cổ tay Cơ Hạo hơi nâng lên, lúc này mới miễn đi đại họa Bàn Hi bị một kiếm chém thành hai mảnh. Dù là như thế, thân thể Bàn Hi cũng bị cắt rách hơn phân nửa, vô số máu tươi bảy màu phun ra, sau khi đụng tới không khí liền lập tức hóa thành bảo châu bảy màu ‘Đinh đinh đang đang’ rơi xuống mặt đất.

Vực Ngoại Thiên Ma nấp ở trong cơ thể Bàn Hi phát ra tiếng thét chói tai thê lương, hóa thành một quầng sáng bảy màu vội vàng bay vút lên trời.

Bàn Cổ Chung phát ra tiếng nổ vang trầm thấp từ đỉnh đầu Cơ Hạo bay lên, từng đạo hỗn độn khí phun trào, hóa thành một cái lồng khí hình chuông cực lớn đem luồng hào quang bảy mùa kia gắt gao khóa lại bên trong. Cơ Hạo há mồm, một ánh lửa màu đen phun ra, ánh lửa dạng cỏ linh chi nháy mắt đem hào quang bảy màu cuốn vào, hủy diệt chi lực đột nhiên bùng nổ, trong mấy nhịp thở đã đem Vực Ngoại Thiên Ma này hóa thành hư ảo.

Từng đạo linh hồn bổn nguyên lực hùng hồn không ngừng từ trong ánh lửa màu đen chảy ra. Đạo đài của Cơ Hạo toàn lực phát động, đem linh hồn bổn nguyên thiên ma sau khi bị luyện hóa thổ nạp vào thân mình. Cơ Hạo tóm cái cổ phun máu của Bàn Hi, quay đầu hướng Huyết Trì đạo nhân cười nói: “Tiền bối muốn nàng? Nhưng, cái này thuộc về Vu Điện nhân tộc ta!”

Huyết Trì đạo nhân hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Hạo một cái, quát lớn: “Bớt dong dài, Bàn Hi này là bần đạo và nhân tộc sở hữu chung, mau mau đem nàng đưa tới, xem một kiếm này của ngươi...”

Huyết Trì đạo nhân đột nhiên rùng mình, giống như gặp quỷ nhìn Bàn Cổ Kiếm trong tay Cơ Hạo.

Hắn lúc này mới tỉnh ngộ, vô luận Bàn Hi là bị ai khống chế thân thể, thánh thể của nàng chính là thân thể khai thiên thánh nhân không hơn không kém. Cho dù thế giới bổn nguyên của Bàn Hi thế giới không cường đại như Bàn Cổ thế giới, đường đường thánh thể của khai thiên thánh nhân, cũng không phải binh khí tầm thường có thể tổn hại.

Một kiếm của Cơ Hạo thiếu chút nữa đem Bàn Hi chém thành hai mảnh, Bàn Cổ Kiếm trong tay hắn nhìn như đen sì không bắt mắt, rốt cuộc là chí bảo cỡ nào?

Trái tim Huyết Trì đạo nhân cũng đang run rẩy —— sợ là hai thanh sát phạt chí bảo cộng sinh kia của bản tôn nhà mình, cũng không sắc bén bằng Bàn Cổ Kiếm? Hừ hừ, Cơ Hạo tiểu tử này càng ngày càng làm người ta cảm thấy khủng bố!

Trong Thần Quy lâu phía dưới, Đế Úc phát ra tiếng thét chói tai không thể tin được, hắn nhảy dựng lên gào thét: “Sao có thể? Hi Cơ, Hi Cơ của ta! Cơ Hạo, ngươi dám thương tổn Hi Cơ của ta? Mau mau đem Hi Cơ đưa ta, nếu không ngươi chính là sinh tử đại địch của nhân tộc ta!”

Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Đế Úc: “Sinh tử đại địch? Ngươi cũng có tư cách nói điều này?”

Giơ lên Bàn Cổ Kiếm, Cơ Hạo đang muốn đã làm thì làm cho trót chém giết Đế Úc, trên bầu trời một luồng sáng cấp tốc hạ xuống, Cao Đào cưỡi ở trên lưng Hải Trãi, vô cùng sốt sắng từ bầu trời hạ xuống: “Cơ Hạo, Cơ Hạo, tạm thời đừng quản chuyện nơi này nữa, bên kia... Cần Cửu Châu chi binh!”

Cơ Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Đào: “Cửu Châu chi binh? Giải thích thế nào?”

Cao Đào trầm giọng nói: “Thu Cửu Châu binh khí, tốt nhất là các Cửu Châu binh khí từng giết chóc sinh linh, dung nhập trong lô đỉnh, mượn khí chinh chiến giết chóc của dũng sĩ nhân tộc ta, trấn áp bốn phương.”

Cơ Hạo liều mạng chớp mắt nhìn Cao Đào, Tự Văn Mệnh đúc cửu đỉnh, cần Cửu Châu chi binh?

Hắc, cửu đỉnh này còn chưa thành tựu, Tự Văn Mệnh đã đem cái khái niệm ‘Cửu Châu’ này đưa ra rồi? Xem ra, Cao Đào cũng đã tiếp nhận ý kiến này.

“Vậy, thằng nhãi này?” Cơ Hạo chỉ vào Đế Úc.

“Tạm lưu hắn lại.” Cao Đào thâm trầm nhìn Đế Úc một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play