Trên đầu nở hoa?

Cơ Hạo ngạc nhiên hướng Bà La Đóa nhìn lại, hoa sen màu vàng ở mi tâm Bà La Đóa tựa như đúc từ vàng, chậm rãi xoay tròn ở mi tâm hắn, phóng ra các tia tiên quang màu vàng huyền diệu khó lường, quả nhiên là huy hoàng trang nghiêm, thần thánh thần dị.

“Hoa đạo nhân, tay ngươi dài lắm!” Cơ Hạo ngạc nhiên.

Bà La Đóa mang theo nụ cười vi diệu xoay người, hướng cửa chính Đại Nghị Chính sảnh bước đi.

Thân thể Cơ Hạo khẽ run lên, vội vàng đem điều ở nơi này chứng kiến nghe thấy dùng thần thức truyền âm nói cho đoàn người Vũ Mục, Phong Hành, dặn bọn họ một khi có bất cứ dị biến nào, thì lập tức thông qua bố trí truyền tống trận thoát ly Lương Chử.

Thiên Địa Kim Kiều nhoáng lên một cái, Cơ Hạo tính cả bảy mươi hai phân thân đồng thời biến mất. Phòng ngự kết giới của Đại Nghị Chính sảnh Lương Chử nổi lên một vòng xoáy chảy xiết, theo tiếng vang thanh thúy như xé vải, Cơ Hạo đã mang theo phân thân chui vào Đại Nghị Chính sảnh. Mặc kệ Bà La Đóa muốn làm gì, chỉ cần là việc Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân muốn sức, Cơ Hạo vô nguyên tắc muốn đi phá hư.

Bảy mươi hai phân thân của Cơ Hạo chợt biến mất, mười tám phủ trượng trưởng lão bị đánh cho mình đầy thương tích đồng thời sửng sốt, bọn họ đều xoay người lại, như mèo nhìn thấy con chuột nhìn chằm chằm Hủy Diệt Võ Trang.

“Không cần để ý Bà La Đóa tên ngu xuẩn đó, cứu chúng ta, tới cứu chúng ta trước!” Bên cạnh cánh cửa đồng xanh câu thông U Minh thế giới, mấy quyền lực trưởng lão còn có sức hò hét khàn cả giọng. Càng nhiều xiềng xích màu đen từ U Minh thế giới lao ra, như rắn quấn quanh trên người bọn họ, lực lượng kéo bọn họ chợt tăng cường thêm vài thành.

Các phủ trượng trưởng lão cùng lên tiếng hò hét, bọn họ không rảnh vây công Da Ma Thiên, sải bước lao đến bên cạnh cánh cửa đồng xanh, giơ binh khí trong tay hung hăng hướng xiềng xích màu đen bổ xuống.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, từng sợi xiềng xích màu đen theo đó mà đứt. Xiềng xích màu đen vỡ ra, hóa thành các tia sương mù màu đen, khi các phủ trượng trưởng lão thu hồi binh khí của bọn họ, sương mù màu đen lập tức quấn quanh lấy nhau, một lần nữa ngưng tụ thành xiềng xích màu đen hoàn chỉnh.

“Hừ!” Một tiếng cười lạnh bén nhọn từ U Minh thế giới truyền đến, đột nhiên hai đạo kiếm quang sắc bén dị thường, dài đến vạn trượng mang theo tiếng khóc chói tai của ức vạn thần ma từ U Minh thế giới lao ra. Mười tám tên phủ trượng trưởng lão không kịp trở tay, căn bản không kịp ngăn cản, bị kiếm quang đồng thời xuyên thủng ngực.

Máu nóng bắn tung tóe, mười tám tên phủ trượng trưởng lão đồng loạt kinh hô một tiếng, hộc ngụm máu lớn lao về phía sau. Lực lượng thật đáng sợ, hai đạo kiếm quang này lúc xuyên thủng ngực bọn họ, bọn họ thấy được biển máu vô biên, thấy được vô số gương mặt vặn vẹo ở trong biển máu giãy dụa khóc lóc, trong đó thậm chí có vô số gương mặt quen thuộc bọn họ quen biết ở trong biển máu chìm chìm nổi nổi.

Bọn họ cảm nhận được tử vong buông xuống, bọn họ thậm chí cảm thấy, hai đạo kiếm quang này chính là bản thân tử vong, chính là chỗ ý nghĩa bổn nguyên của tử vong.

Tinh huyết toàn thân đang sụp đổ, cốt nhục kinh lạc đang héo rũ, linh hồn như lợn chết trên thớt, bị đồ tể hung hăng chém mấy trăm đao, đau đớn xộc thẳng vào sâu trong linh hồn khiến các phủ trượng trưởng lão thân trải trăm trận này cũng không chịu nổi, mỗi người kêu thảm vội vã lui lại. Bọn họ vứt bỏ quyền lực trưởng lão chờ đợi cứu viện, dùng tốc độ nhanh nhất chật vật chạy trốn.

“Trở về!” Trong cánh cửa đồng xanh truyền đến một tiếng cười lạnh, vô số xiềng xích màu đen rợp trời rợp đất từ trong cánh cửa lao ra, như thủy triều màu đen nhanh chóng bao phủ mười tám tên phủ trượng trưởng lão trọng thương này.

Nếu là Cơ Hạo còn đây, hắn nhất định có thể nghe ra, người nói chuyện đã không phải U Minh giáo chủ, mà là bản thể Minh đạo nhân nắm giữ toàn bộ U Minh thế giới bị kinh động rồi. Ba mươi ba tên quyền lực trưởng lão, mười tám tên phủ trượng trưởng lão đưa lên cửa, lấy tính cách Minh đạo nhân, hắn sao có thể để một miếng thịt béo lớn như vậy từ bên miệng chảy qua?

Cơ Hạo xuyên thấu phòng ngự cấm chế của Đại Nghị Chính sảnh, lấy Thái Âm chi lực giấu kín hành tích, hắn theo sát ở phía sau Bà La Đóa.

Trong đầu cấp tốc xoay chuyển vô số ý niệm, vô số trận đồ trận đạo Vũ Dư Đạo nhân truyền thụ quay cuồng trong đầu. Cơ Hạo tính toán phải như thế nào phá hư hành động của Bà La Đóa. Trực tiếp chém giết gã, đó là lựa chọn tệ nhất, biện pháp tốt nhất, là có thể thông qua gã, hoàn toàn nắm giữ trung tâm phòng thành toàn bộ Lương Chử, như thế toàn bộ Lương Chử đều ở dưới sự khống chế của hắn.

Cái này cao minh hơn đơn thuần bắt cóc tộc nhân quan trọng của mười hai chấp chính gia tộc cùng gia tộc phụ thuộc bọn họ nhiều lắm.

Mang theo mười mấy bí vệ, hai tay Bà La Đóa đặt trong tay áo, chậm rãi đi vào cửa chính Đại Nghị Chính sảnh. Lúc đứng ở cửa, hắn còn quay đầu nhìn, cười hướng Da Ma Thiên trong Hủy Diệt Võ Trang phất phất tay.

Hủy Diệt Võ Trang điên cuồng đánh phá phòng ngự kết giới của Đại Nghị Chính sảnh, đánh cho vạn điểm sáng sặc sỡ phun tung toé, như núi lửa bùng nổ. Rất hiển nhiên, dựa theo công kích hiện tại của Hủy Diệt Võ Trang, nhiều nhất một khắc đồng hồ, hắn có thể phá vỡ phòng ngự của Đại Nghị Chính sảnh đánh vào trong.

Nhưng các phủ trượng trưởng lão kia đã xông tới, một lần nữa phát động công kích đối với Hủy Diệt Võ Trang. Trong tai mắt mũi miệng Da Ma Thiên không ngừng chảy ra máu tươi, Hủy Diệt Võ Trang đối với hắn mà nói, vẫn quá miễn cưỡng một chút, bộ đại sát khí đáng sợ này, nhiều nhất có thể đảm đương con bài chưa lật áp đáy hòm, không thể làm tinh nhuệ chiến đấu thường quy của Da Ma Thiên.

Bà La Đóa cười đi vào Đại Nghị Chính sảnh, theo hành lang chính giữa đi về phía trước hơn trăm trượng, ở trong một thiên đình ở bên nằm trong Đại Nghị Chính sảnh, hắn dùng sức chà chà chân. Các huy chương con mắt dựng thẳng ngưng tụ ở trong bàn tay hắn tản mát ra hào quang loá mắt, thiên đình dài rộng đều ở khoảng trăm trượng này khẽ nhoáng lên một lần, theo tiếng vang ‘Rắc rắc’ chậm rãi hướng trong lòng đất chìm xuống.

Bà La Đóa trấn định tự nhiên đứng ở chính giữa thiên đình, hắn đột nhiên mở miệng hỏi bí vệ bên người: “Biết, ta vì sao sẽ ‘phản bội’ chủng tộc tương ứng ta không? Bà La Đóa ta, con trai trưởng Bà La nhất tộc, một trong ba đại thẩm phán Ngu triều, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô hạn, ta vì sao phải phản bội chứ?”

Mười mấy bí vệ nhìn nhau, đều lắc đầu.

Bọn họ có thể nói gì? Bọn họ lại dám nói gì?

“Bởi vì ta là trí giả.” Bà La Đóa chỉ chỉ đầu mình, nheo mắt làm bộ dạng trầm tư: “Bà La nhất tộc, toàn bộ tộc nhân đều là trí giả, mà ta, không thể nghi ngờ là một kẻ thông minh nhất trong đó. Cho nên, ta hiểu rất rõ ở dưới trạng thái cường thịnh của Ngu triều chôn dấu nỗi lo ngầm về sự hủy diệt, mà rất nhiều người bọn họ đã thấy, lại làm bộ như không nhìn thấy.”

“Ta nói hủy diệt, không phải vị đại nhân sắp buông xuống kia mang đến.”

“Ta đoán được hủy diệt, là đến từ chính Bàn Cổ thế giới, đến từ chính những người năm đó lúc tộc ta xâm nhập Bàn Cổ thế giới, hung mãnh dẫn dắt ức vạn tộc đàn đấu tranh với tộc ta. Nếu điển tịch trong tộc không sai, Oa Linh, Đông công, Tây mỗ... ba vị này là lãnh tụ dân bản xứ ở trên bề ngoài. Nhưng ở phía sau bọn họ, các tồn tại như ẩn như hiện kia, mới là người khủng bố nhất. Trong đó, đã bao gồm hai vị tổ sư kia.”

“Một trận chiến năm đó, ta có thể nói, bọn họ ngồi xem Oa Linh, Đông công và Tây mỗ bị tộc ta làm trọng thương.”

Nhíu mày, Bà La Đóa gật gật đầu khẳng định: “Có lẽ, vị dân bản xứ dùng kiếm trận đánh chết vô số tộc nhân của chúng ta, kẻ tự xưng Vũ Dư đạo nhân, hắn đang toàn lực tác chiến nhỉ? Nhưng mà người khác, đều đang ngồi nhìn ba vị lãnh tụ dân bản xứ kia bị tộc ta làm bị thương nặng.”

“Ta luôn luôn ở trong đầu mô phỏng một cảnh tượng, nếu các tồn tại khủng bố ẩn thân phía sau màn đó, bọn họ vận dụng toàn bộ lực lượng tác chiến với tộc ta thì sao?”

Trên mặt Bà La Đóa lộ ra một tia sợ hãi cùng tuyệt vọng rất lớn.

“Ta nói chúng ta chết chắc rồi, các ngươi tin không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play