Mây xám cuồn cuộn rợp trời rợp đất, bao phủ khắp nơi, sương mù màu xám âm lãnh ẩm ướt như vô số xúc tu dinh dính, gắt gao dán làn da không ngừng hướng trong cơ thể chui vào. Tử khí nồng đậm xen lẫn trong sương mù màu xám, ăn mòn tất cả, mục nát tất cả, không ngừng đem sinh cơ sức sống chuyển hóa thành lực lượng tử vong tử khí nặng nề.

Khác với U Minh chi khí của U Minh giáo chủ, U Minh chi khí càng thêm phức tạp nhiều biến hóa, trong đó có hình phạt khắc nghiệt của thiên địa, cũng có trầm lặng sau khi tử vong, càng có luân hồi đại đạo tạo hóa nhiều biến hóa. Cho nên U Minh chi khí mặt ngoài xem ra đại biểu là tử vong, lại như trong tro cốt nhiều năm chôn dấu vô số hạt giống, chất chứa càng nhiều hy vọng cuộc sống.

Mà bóng người đi ra từ phía sau Phạm Hài, khí xám hắn tản mát ra đại biểu là tử vong thuần túy.

Tử khí nặng nề, tuyệt đối không có hy vọng, một khi tử vong sẽ vĩnh viễn yên lặng tử vong, một loại tử vong làm người ta hoàn toàn tuyệt vọng từ trong lòng. Khi đem sương mù màu xám quấn ở trên người, Cơ Hạo cảm thấy làn da đau đớn như đao cắt, thân thể cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, hành động rất mất sự linh hoạt.

Lực lượng tử vong đang điên cuồng ăn mòn cơ thể Cơ Hạo, thậm chí không gian, thời gian bên người Cơ Hạo, tất cả lực lượng và pháp tắc hữu hình vô hình đều đang bị điên cuồng ăn mòn. Tất cả đều đang sụp đổ, tất cả đều đang tử vong, thậm chí bản thân ‘tử vong’ cái khái niệm này cũng đang cấp tốc luân hãm, sụp đổ, chuyển hướng kết quả càng thêm ác liệt.

Hỗn độn đạo đài của Cơ Hạo dao động một trận, trong sương mù màu xám như có vô số thanh âm đang khàn giọng thét chói tai, không tiếng động, lại có thể khiến ngươi ‘nghe thấy’ rành mạch. bọn họ đang rống giận —— ‘Mau chết đi, mau chết đi, mau chết đi, đừng ngăn cản, đừng ngăn cản, vĩnh viễn không có hi vọng’!

Thân thể Cơ Hạo hơi nhoáng lên một cái, phun ra một ngụm máu.

Máu tươi như đá quý rạng rỡ sáng lên vừa nhổ ra, liền cấp tốc hóa thành màu xám ảm đạm, trong nháy mắt đã biến thành một đám tro tàn màu xám bay xuống mặt đất. Cơ Hạo cúi đầu nhìn về phía tro tàn bay xuống, một đám tro bụi nhỏ bé như vậy rơi ở trên một ngọn núi lớn, chỉ nghe một tiếng ầm khô khốc, thân núi phạm vi gần trăm dặm hóa thành tro bụi, nháy mắt phong hoá như bị vô số vạn năm tuế nguyệt rửa tội.

“Phạm Cốt!” Da Ma Sát Nhất thét dài một tiếng, bám một đạo huyết quang muốn lao về phía người nọ đi ra từ phía sau Phạm Hài.

“Da Ma Sát Nhất, ngươi chạy đi đâu?” Da Ma Bangcũng thét dài một tiếng, hắn bay lên, thân thể đột nhiên tan rã thành mảng lớn sương mù đen, trong chớp mắt đã hóa thành một vòng xoáy màu đen thật lớn, phát ra lực cắn nuốt đáng sợ gắt gao giam cầm Da Ma Sát Nhất. Lúc này mới vừa động thủ, Da Ma Bang đã trực tiếp vận dụng thiên phú lực lượng của Ám Nhật nhất mạch, thi triển ra cấm chiêu mạnh nhất.

Da Ma Sát Nhất thét to một tiếng, thân thể hắn nhoáng lên một cái, cũng tan rã thành mảng lớn khí đen, cũng hóa thành vòng xoáy màu đen lơ lửng trên không. Hai vòng xoáy màu đen đường kính trăm dặm ma sát va chạm lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau, ngẫu nhiên nơi tiếp xúc có lôi quang màu đen chợt lóe, hư không xung quanh liền kịch liệt lay động một trận, vỡ ra vô số vết rách to nhỏ.

Lực lượng vặn vẹo cắn nuốt bốn phía, núi đá to nhỏ trên mặt đất chịu lực cắn nuốt hấp dẫn, không ngừng lơ lửng lên, nhanh chóng hướng hai vòng xoáy màu đen bay đi, vừa mới tiếp xúc vòng xoáy liền lập tức bị xé thành phấn.

Cơ Hạo nghiêm nghị nhìn về phía bóng người được Da Ma Sát Nhất xưng là Phạm Cốt.

Trong sương mù màu xám bao bọc, Phạm Cốt mặc một cái áo choàng màu xám, hai tay nắm chặt một cây lưỡi hái cán dài, làn da mỏng manh dính sát vào xương cốt, thoạt nhìn chính là một bộ xương khô biết đi. Hình tượng bực này, làm Cơ Hạo chợt nhớ tới ‘Tử thần’ trong thần thoại tây phương kiếp trước!

Phạm Cốt so với Phạm Hài còn cao hơn một mảng lớn, trên làn da màu xám rậm rạp vô số phù văn màu đen, mỗi một phù văn đều như linh hồn gần chết đang hò hét khàn cả giọng, gương mặt vặn vẹo, ngũ quan cực độ khuếch trương, làm người ta nhìn thôi đã khó chịu cả người.

“Phạm Cốt?” Trong đầu Cơ Hạo cấp tốc hiện lên ghi chép về cao thủ dị tộc trong bí điển Vu Điện nhân tộc.

Trước kia Cơ Hạo thân phận, tư cách từng trải đều không đủ, một số bí điển trung tâm của Vu Điện sẽ không mở ra đối với hắn. Trong đại hồng thủy, Cơ Hạo lập công vô số, càng có Đế Thuấn biện pháp độc đoán chuyên quyền, hắn từ trong Vu Điện điều ra nhiều ghi chép cơ mật, ngẫu nhiên có thời gian rảnh rỗi, sẽ cầm lên đọc một hai quyển.

Phạm Cốt, trưởng lão quyền lực Minh Nguyệt nhất mạch Ngu triều, trưởng lão tối cao trưởng lão viện Ngu triều. Hắn là tử địch của Thần Nông thị!

Nhân Hoàng Thần Nông thị nếm bách thảo, giáo hóa y đạo, Thần Nông thị lực lượng sinh cơ bừng bừng, có thần hiệu đắp thịt từ xương trắng dựng người chết dậy. Lực lượng Thần Nông thị trời sinh chính là thiên địch của Minh Nguyệt nhất mạch, Phạm Cốt từng bảy lần ra tay ám sát Thần Nông thị, lại bị Thần Nông thị trọng thương bốn lần, càng có ba lượt thiếu chút nữa bị Thần Nông thị đánh chết tươi.

Khi đó Phạm Cốt đã là đại năng Nhật Nguyệt cảnh, mà Thần Nông thị mới chỉ là nửa bước Vu Thần. Phạm Cốt chiếm ưu trên cảnh giới, lại bị Thần Nông thị đánh thất bại thảm hại, Phạm Cốt xám xịt ở sau khi Thần Nông thị thuận lợi tế luyện bản mạng vu tinh, thành tựu Vu Thần chi vị, thì không còn xuất hiện nữa.

“Nhãi con nhân tộc, bổn tọa đã rất nhiều năm chưa tự mình ra tay.” Phạm Cốt âm trầm cười cười, hắn đột nhiên buông lưỡi hái trong tay, rất ‘Thiêu Tình’ lấy ra một cái chén thủy tinh chân cao, ở trong chén rót một ly rượu ngon đỏ bừng, năm ngón tay bắn ra cường quang, bỗng dưng chà xát ra một đóa hoa hồng màu đỏ hồng.

Nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi hoa hồng, bưng rượu ngon nhẹ nhàng uống một ngụm, Phạm Cốt bắt đầu lan man cảm khái: “Bổn tọa đã chán ghét chém giết, chinh chiến, chỉ có rượu ngon cùng hoa tươi, còn có thiếu nữ xinh đẹp, đây mới là bản chất sinh mệnh!”

Ở bên, khuôn mặt già của Phạm Hài run rẩy từng đợt, yên lặng không nói gì cúi đầu.

Lực lượng Minh Nguyệt nhất mạch là tử vong lực thuần túy, đối với luyện chế các loại cương thi con rối cũng rất có tâm đắc. Lão già mỗi lỗ chân lông toàn thân đều tràn ngập ‘Tử vong’, ngươi nói cho ta ‘bản chất sinh mệnh’ cái gì?

Trong lòng Phạm Hài rối rắm từng đợt, hắn cảm thấy khuôn mặt già của mình có chút phát sốt. Phạm Cốt lão già này, thật sự là khiến hắn có chút xấu hổ.

“Bản chất của sinh mệnh, chẳng lẽ không phải đi tìm Thần Nông thị khiêu khích, sau đó bị đánh cho như chó chết sao?” Cơ Hạo rút ra Bàn Cổ Long Văn, một cái lưỡi dị thường ác độc phun độc thủy: “Nghe nói có một lần, ngươi bị đánh cho chỉ còn lại có nửa khối xương sọ miễn cưỡng chạy thoát, một lần nữa lớn về vóc dáng như vậy, không dễ dàng nhỉ? Hoặc là ngươi đoạt xá trọng sinh?”

Hoa hồng trong tay Phạm Cốt ‘Bốp’ một cái nổ thành phấn, chén rượu trong tay ‘Vù’ một cái hóa thành tro bụi.

Khuôn mặt già vốn khó coi giống như khô lâu chợt vặn vẹo, hai tay Phạm Cốt cầm thật chặt lưỡi hái cán dài, bàn tay ma sát chuôi đao phát ra tiếng vang ‘Ken két’. Hắn hổn hển nhìn Cơ Hạo, trong lỗ mũi không ngừng phun ra các luồng hàn khí màu xám.

“Thần Nông thị!” Từng sợi tóc dài màu xám ở đỉnh đầu Phạm Cốt dựng thẳng lên, hắn khàn cả giọng thét chói tai: “Thần Nông thị! Đừng ở trước mặt ta nhắc tới cái tên chết tiệt này! A, Thần Nông thị! Lăn ra đây cho ta! Đến đi, chiến đi! Để ta đem ngươi chém thành mảnh vụn! Thần Nông thị! Nhân Hoàng Thần Nông! Lăn ra đây cho ta! Thảo dược của ngươi có thể khởi tử hồi sinh! Đến đi, ta đem tiểu tử này băm nát rồi, ngươi tới cứu sống hắn đi!”

Rống to một tiếng, lưỡi hái trong tay Phạm Cốt đột ngột đã tới đỉnh đầu Cơ Hạo, ‘Rẹt’ một cái bổ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play