Trong đại điện thảo luận chính sự lâm thời tu sửa một phen, đem nóc nhà sửa xong, toàn bộ nhân tộc bá hậu, đầu lĩnh các bộ có tư cách tham dự thảo luận chính sách quan trọng của nhân tộc ngồi ngay ngắn trên chiếu.
Phía sau đám tộc trưởng thị tộc Công Tôn Bá, dựa theo huyết mạch thị tộc của mình phân chia, ngồi xếp bằng số lượng bá hậu nhân tộc khổng lồ, số lượng của nó chiếm trên sáu phần mười toàn bộ bá hậu của nhân tộc.
Bốn phần bá hậu còn lại, thì dựa theo quan hệ thân sơ ngày thường, chia làm vài đoàn thể lớn nhỏ, lẳng lặng ngồi ở bốn phía góc của đại điện. Trong đại điện to lớn, chỉ có bên cạnh Cơ Hạo trống rỗng, trừ đám người Man Man, Thiếu Ti, trong phạm vi mười trượng bóng quỷ cũng không có một cái.
Nhiều bá hậu ngày thường giao hảo với Cơ Hạo cười khổ hướng Cơ Hạo bất đắc dĩ ra hiệu, bộ tộc bọn họ bắt nguồn từ các đại thị tộc, là chi nhánh của các đại thị tộc, vô luận chính bọn họ hay là bộ tộc bọn họ đều chịu các đại thị tộc này ảnh hưởng thật lớn. Trước mặt đám người Công Tôn Bá, không ai dám biểu lộ ra chút ý tứ giao hảo nào với Cơ Hạo.
Lực lượng các đại thị tộc này quá cường đại; lực ảnh hưởng của bọn họ càng vượt xa xa sự tưởng tượng của người ta.
Cẩn thận tìm tới nguồn gốc tham thảo, ngay cả bộ tộc nhà Đế Thuấn, đều là chi nhánh của Hữu Hùng thị nhất mạch, đều là hậu nhân của Hiên Viên thánh hoàng. Đế Thuấn đối mặt các đại thị tộc này, cũng chỉ có thể ‘lấy đại cục làm trọng’, càng không cần nói các bá hậu kia.
Cơ Hạo tứ bình bát ổn ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối, mỉm cười nhìn Công Tôn Bá.
Các đại thị tộc này cho dù trong lòng hận chết hắn, giờ phút này bọn họ cũng sẽ không tùy tiện ra tay nữa. Đại thị tộc có sự kiêu ngạo của đại thị tộc, sẽ không như người phố phường đánh quấn lấy nhau không rời. Một lần ra tay chưa giải quyết được Cơ Hạo, bọn họ đã đem sự tình định tính là mối thù bằng máu giữa bộ tộc, như vậy thì dùng thủ đoạn giải quyết thù riêng để giải quyết tất cả vấn đề.
Đám tộc trưởng thị tộc như Công Tôn Bá cũng mỉm cười gật đầu ra dấu với nhau cùng Cơ Hạo. Cho dù trong lòng cực hận Cơ Hạo, làm tộc trưởng đại thị tộc, một chút tu dưỡng khí độ vẫn cần biểu hiện ra ngoài.
Trong nháy mắt trong đại điện thảo luận chính sự trên mặt mỗi người đều mang theo mỉm cười ấm áp, giống như chuyện vừa rồi Cơ Hạo buông tay tàn sát người của thị tộc chưa bao giờ xảy ra. Chỉ có không gian trống rỗng bên cạnh đám người Cơ Hạo, giống như một ngọn núi băng, tản mát ra hàn ý khiến trong lòng tất cả mọi người rét run.
Đế Thuấn đưa mắt đảo quanh, nhìn thấy nụ cười trên mặt Công Tôn Bá, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, bất đắc dĩ hướng Cơ Hạo nhìn một cái. Hắn đã cực lực điều giải, nhưng Cơ Hạo đã giết nhiều người thị tộc như vậy, phần thù hận này không thể tiêu trừ.
Đám người Công Tôn Bá đã phát lời thề máu trước mặt mọi người, bọn họ phải làm ra trả đũa mang tính hủy diệt đối với Cơ Hạo còn có tộc nhân của Cơ Hạo, mới có thể tiêu trừ sỉ nhục Cơ Hạo mang tới cho bọn họ, mới có thể bảo vệ uy danh cùng tôn nghiêm của đại thị tộc bọn họ. Món nợ máu này, cho dù là mười hai vị Nhân Hoàng kia ra mặt cũng khó hoàn toàn hóa giải, đây là một cái bế tắc khó giải.
Có lẽ hắn có thể làm, chính là dốc sức che chở một bộ phận tộc nhân của Cơ Hạo, để huyết mạch Kim Ô bộ không đến mức đoạn tuyệt. Đế Thuấn âm thầm tính toán, lấy thực lực bộ tộc nhà hắn, đối mặt áp lực từ các đại thị tộc, hắn có thể làm được cũng chỉ một điểm ấy.
Khẽ ho khan một tiếng, Đế Thuấn trầm giọng nói: “Đại hồng thủy đang biến mất, nhiều sự tình cần bàn bạc một lần. Đầu tiên...”
Công Tôn Bá rất không khách khí ngắt lời Đế Thuấn, hắn lạnh nhạt nói: “Đầu tiên, chi đại quân trị thủy kia, Tự Văn Mệnh đã bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, thì không nên do hắn thống lĩnh nữa.”
Nhẹ nhàng bâng quơ vung tay, Công Tôn Bá lạnh nhạt nói: “Đó là một cánh quân tinh nhuệ, mấy năm qua bọn họ đến trong gió, đi trong mưa, cả ngày ác chiến với thủy yêu, cũng quá vất vả rồi. Cho nên, để bọn họ được hưởng ngày lành. Chúng ta quyết định, chi đại quân trị thủy này tách ra, ngay cả gia quyến tộc nhân của bọn họ, do chúng ta tiếp quản.”
Công Tôn Bá nói hết một đoạn, Cao Dương thị, Vu Thường thị, Hữu Sào thị, Toại Nhân thị… tộc trưởng các đại thị tộc đều vỗ tay giao hảo, mỗi người nụ cười đầy mặt khen ngợi ý kiến của Công Tôn Bá thật sự là hay, thật sự là diệu.
Các đại tộc trưởng lần lượt mở miệng, bọn họ trước mặt mọi người hứa hẹn, bọn họ sẽ đối xử tử tế chiến sĩ đại quân trị thủy cùng tộc nhân của bọn họ, đất đai, phòng ốc, súc vật, cùng với tất cả vật tư sinh hoạt, lấy thực lực các đại thị tộc, các chiến sĩ đại quân trị thủy từ nay về sau nhất định sẽ được hưởng cuộc sống hậu đãi.
Cơ Hạo ở một bên cười lạnh.
Đại quân trị thủy dưới trướng Tự Văn Mệnh quy mô khổng lồ, có thể xưng là một quân đội khổng lồ nhất từ trước tới nay của liên minh bộ lạc nhân tộc.
Chiến sĩ cánh quân này, chủ yếu do con dân các bộ tộc quê hương bị nước lũ phá hủy tạo thành; liên tục nhiều năm bôn ba khắp nơi, mỗi ngày đều chém giết đẫm máu với đại quân thủy yêu, càng cần phá núi mở đường, mỗi ngày đều cần tiến hành lượng lao động khổng lồ, toàn bộ chiến sĩ đều rèn luyện ra một thân gân thép xương sắt, càng có ý chí chiến đấu như sắt thép.
Nhiều chiến sĩ ở trước khi trị thủy đều còn chỉ là Tiểu Vu bình thường thậm chí sĩ tốt bình thường cấp Vu Nhân, trải qua mấy năm chém giết, vất vả, một bộ phận lớn trong bọn họ đều đã đột phá trở thành Đại Vu. Chi đại quân trị thủy này dưới trướng Tự Văn Mệnh, không chỉ có quy mô cực kỳ khổng lồ, hơn nữa sức chiến đấu cá nhân cũng cực kỳ cường hãn, kinh nghiệm chiến đấu lại càng không phải chiến sĩ bộ tộc bình thường có thể đánh đồng.
Trị đại hồng thủy dài đến mấy năm, các đại thị tộc không xuất động người nào, chỉ keo kiệt từ trong phòng kho lấy ra một ít gạo lương lâu năm giao cho Đế Thuấn ứng phó xong chuyện.
Sau khi đại hồng thủy biến mất, các đại thị tộc này thế mà lại ngay lập tức muốn chia cắt chi đại quân trị thủy tinh nhuệ đến cực điểm này!
“Chi quân đội này...” Đế Thuấn mở miệng muốn nói chuyện, tộc trưởng Cao Dương thị đã không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Tất cả chúng ta đều biết, Tự Văn Mệnh tiểu tử này vẫn có vài phần tài cán, Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận của hắn dẫn dắt tứ hoang đại lục, nhiều nhất còn ba tháng, tứ hoang đại lục sẽ nối liền một thể với Trung Lục.”
“Cho nên, chi đại quân trị thủy này, Đế Thuấn muốn điều động bọn họ bước vào Bắc Hoang, càn quét dư nghiệt Cộng Công nhất mạch.” Tộc trưởng Cao Dương thị mỉm cười nói: “Chuyện này, giao cho chúng ta là được. Dù sao sau khi đại quân trị thủy chia cho các đại thị tộc chúng ta quản lý, chúng ta tự nhiên cần sai tinh binh cường tướng tiếp quản. Việc chinh phạt Bắc Hoang, một mình chúng ta gánh vác.”
Cơ Hạo thiếu chút nữa cười to thành tiếng.
Thật biết tính toán, nhiệm vụ chịu khổ chịu mệt trị đại hồng thủy, các ngươi dính cũng không dính, chinh phạt Bắc Hoang, thôn tính lãnh địa các tộc Bắc Hoang miếng thịt béo này, các ngươi đã sốt ruột không chịu được bắt đầu hướng trong bát của mình gắp rồi nhỉ.
Thế lực trung tâm của các đại thị tộc này, trên cơ bản tập trung ở Trung Lục thế giới.
Thật sự để bọn họ đem Bắc Hoang cũng thâu tóm... Hắc hắc, thế lực tăng vọt lên cực nhiều rồi bọn họ sẽ làm gì?
Đế Thuấn một lần nữa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn rất muốn nói chút gì đó, nhưng mấy chục đại thị tộc liên thủ, hơn sáu phần mười bá hậu nhân tộc đều là người của bọn họ, bọn họ quyết định, trên cơ bản đã là liên minh bộ lạc nhân tộc quyết định.
Cho dù là Đế Thuấn, cũng rất khó phủ định quyết định của họ, trừ phi triệt để xé rách da mặt!
Lấy tính cách Đế Thuấn, hắn sao có thể xé rách da mặt với các đại thị tộc này? Ngu triều còn ở phía bắc như hổ rình mồi, liên minh bộ lạc nhân tộc nếu nội loạn, đám dị tộc sẽ không chút khách khí đem nhân tộc đẩy vào địa ngục.