Thành lũy toàn thân trắng như tuyết, dài rộng hai ba mươi trượng, cao mười mấy trượng, hình dạng như ấn tỳ bay vút trên không, hung hăng vỗ xuống.

Hắc Thủy Hào Hào quát lớn, một đao toàn lực bổ vào trên thành lũy màu trắng. Chợt nghe một tiếng vang lớn, Hắc Thủy Hào Hào thét lớn một tiếng, thè cái lưỡi rắn thật dài liên tục lui mấy chục bước, sóng nước dưới chân tan vỡ, thiếu chút nữa từ trên cao cắm đầu ngã xuống.

Trên thành lũy màu trắng một vết đao nhỏ bé sâu có ba tấc rõ ràng có thể thấy được, nhiều đốm lửa phụt ra, một đao của Hắc Thủy Hào Hào đem thành lũy này bổ ra xa mấy trăm trượng. Thành lũy cấp tốc xé rách không khí, để lại ở giữa không trung một vết màu trắng rõ ràng có thể thấy được.

“Hữu Sào thị?” Hắc Thủy Hào Hào quát to một tiếng, yêu khí quanh thân hắn quay cuồng, vừa mới bị Cùng Tang Sương dùng dây cung cắt mình đầy thương tích, hắn sau khi cắn nuốt Cùng Tang Sương, năng lượng tinh huyết khổng lồ của Cùng Tang Sương bị thân thể hắn cấp tốc hấp thu, thương thế trên người hắn đang nhanh chóng hồi phục.

Nhưng thương thế còn chưa khỏi hẳn, đã hung hăng cứng đối cứng một lần với tòa thành lũy màu trắng này, vết thương toàn thân Hắc Thủy Hào Hào vỡ ra, mảng lớn máu tươi như hạt mưa phun ra, rất nhanh đem hắn nhuộm thành một người máu.

“Ta là Hữu Sào Bàn Thạch!” Trong thành lũy màu trắng, một thanh âm vang vọng, mang theo vài phần kiêu ngạo vang lên: “Đây là bản mạng vu bảo Bàn Thạch Bảo ta luyện chế, một đòn vừa rồi, mùi vị như thế nào?”

Hắc Thủy Hào Hào cười lạnh vài tiếng, tay phải khẽ vung loan đao, lạnh lùng nói: “Bàn Thạch Bảo? Ngươi muốn dựa vào món đồ chơi này liều mạng với ta? Hữu Sào thị các ngươi, là đang đùa sao? Xem ta bổ vỡ mai rùa của ngươi, chặt đầu của ngươi!”

Khác vừa nãy ứng phó Cùng Tang Sương, Cùng Tang Sương mặc bạch phượng vũ y, phi hành tuyệt tích, nhanh tới mức mắt thường cũng không thấy rõ, Hắc Thủy Hào Hào theo không kịp tốc độ của Cùng Tang Sương, cũng chỉ có thể cố ý yếu thế, chờ Cùng Tang Sương lộ ra sơ hở mới đem hắn nháy mắt cắn nuốt.

Hữu Sào Bàn Thạch và Cùng Tang Sương đi là hai con đường cực đoan, tòa Bàn Thạch Bảo này thể tích cực lớn, tốc độ phi hành không nhanh, hiển nhiên là lấy lực phòng ngự cường hãn ứng phó kẻ địch, lấy lực lượng trầm trọng nghiền áp kẻ địch. Cho nên Hắc Thủy Hào Hào rất chủ động lao lên, thân hình chớp lên, loan đao trong tay vẩy ra vô số luồng hàn quang nhỏ bé.

Theo tiếng kêu chói tai, ánh đao như vô số bông tuyết rơi ở trên Bàn Thạch Bảo.

Bàn Thạch Bảo chớp lên trái phải, ánh đao va chạm tường thành trắng như tuyết không ngừng tung tóe ra vô số đốm lửa.

Tiếng va chạm ‘Đinh đinh đang đang’ cực kỳ vui tai, chợt trên tường thành Bàn Thạch Bảo sáng lên mấy chục phù lục thật lớn màu vàng đất, một luồng nguyên từ chi lực mạnh đến đáng sợ gắt gao ước thúc Hắc Thủy Hào Hào, thân thể hắn quay quanh Bàn Thạch Bảo cấp tốc xoay tròn bay múa chợt cứng đờ.

‘Ô’ một tiếng kêu quái dị, Bàn Thạch Bảo kéo một cơn gió dữ hung hăng húc về phía Hắc Thủy Hào Hào.

Hắc Thủy Hào Hào nằm mơ cũng không ngờ, Bàn Thạch Bảo lại có thể kích phát nguyên từ cấm chế, hắn căn bản không kịp giãy thoát giam cầm cường đại trên người, trơ mắt nhìn Bàn Thạch Bảo gào thét lao tới, hung hăng vỗ vào trên người hắn.

Oành một tiếng, Hắc Thủy Hào Hào hộc máu hướng phía sau bay lên, mặt hắn biến thành một khối bằng phẳng, da mặt bằng phẳng đen sì hầu như có thể coi là gương để dùng. Ngực hắn cũng lõm xuống, mười mấy giẻ xương sườn vỡ vụn xuyên phá da thịt sau lưng hắn, xương khớp tối như mực trực tiếp bại lộ ở trong không khí.

Lượng lớn máu tươi từ trong thất khiếu Hắc Thủy Hào Hào phun ra, xem tốc độ máu chảy, hiển nhiên nội tạng Hắc Thủy Hào Hào đã bị thương nặng.

Tự Văn Mệnh, Cùng Tang Thánh đồng thời kinh hô một tiếng: “Hữu Sào thị... đây là...”

Trên một đám mây màu xanh màu vàng xen lẫn kia, trong ngọn núi nhỏ, tiếng cười đắc ý của Hữu Sào Ngu truyền tới: “Nhiều năm như vậy, Hữu Sào thị chúng ta ít nhiều cũng sẽ làm ra một số thứ mới. Các ngươi luôn nói, Hữu Sào thị chúng ta chỉ biết xây nhà cửa, không biết chinh chiến giết người.”

Cười vài tiếng, Hữu Sào Ngu lạnh nhạt nói: “Nhưng ai nói nhà cửa không thể giết người? Chỉ cần chúng ta đem nhà cửa luyện thành vu bảo là được.”

Hữu Sào Bàn Thạch khống chế Bàn Thạch Bảo mang theo tiếng xé gió nặng nề hướng Hắc Thủy Hào Hào đuổi theo, Bàn Thạch Bảo liên tục ba lần đánh ở trên người Hắc Thủy Hào Hào, đập cho Hắc Thủy Hào Hào máu thịt bay tứ tung, xương cốt toàn thân đều thành phấn vụn.

Hắc Thủy Hào Hào hộc từng ngụm từng ngụm máu, cả người mềm nhũn từ trên cao rơi xuống, nặng nề ngã vào trong vòng xoáy phía dưới.

Trong vòng xoáy bọt nước tung tóe nổi lên một cái bọt nước không lớn không nhỏ, vòng xoáy cuốn lấy Hắc Thủy Hào Hào không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Hữu Sào Bàn Thạch khống chế Bàn Thạch Bảo chậm rãi xoay người một cái, chậm rãi hướng phía Quỳ Môn áp sát mấy chục dặm: “Các ngươi, còn có ai dám chiến không? Nếu có, đi ra nhận lấy cái chết... nếu không, tránh đường, để chúng ta phá vỡ Quỳ Môn, làm chút công lao cho nhân tộc trị thủy!”

Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh nhìn một cái, Hữu Sào thị... thế này cũng là đến tranh đoạt công lao sao?

Cơ Hạo cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không sao cả, đã có Cùng Tang thị xông ra, như vậy thêm một cái Hữu Sào thị tựa như cũng không kỳ quái. Một trận chín đại long môn là trận đánh ác liệt, có người muốn cướp công lao, vậy thì xem thủ đoạn của bản thân.

Dù sao mặc kệ hậu trường bọn họ cứng rắn bao nhiêu, lực lượng thị tộc mạnh bao nhiêu, đừng nghĩ Cơ Hạo ngoan ngoãn đem công lao cùng danh vọng trị thủy nhường ra ngoài!

Tự Văn Mệnh thì khẽ nhíu mày, nhìn Hữu Sào thị thúc giục ngọn núi nhỏ kia nhẹ nhàng thở dài một hơi. Khác với vấn đề Cơ Hạo cân nhắc, Tự Văn Mệnh lo lắng là, trong lúc lũ lụt nội bộ nhân tộc còn rất đoàn kết, nhưng tuyệt đối không cần chờ nạn lũ qua đi, nội bộ nhân tộc lại sinh ra biến cố!

Cho dù đánh bại Cộng Công thị, xóa sổ đại hồng thủy, còn có dị tộc ở một bên như hổ rình mồi!

Đại hồng thủy gây họa nhân tộc, nhưng bọn dị tộc kia lại ở dưới sự bảo vệ của thần tháp Ngu tộc chưa tổn hại nguyên khí, nhân tộc nếu nội loạn, sợ là có họa lật thuyền.

Trước Quỳ Môn, trên mây đen Hắc Thủy Huyền Xà không chút nhúc nhích, một đám tráng hán Hắc Thủy Huyền Xà cũng chưa có một ai xuất chiến, các thủy yêu trên dưới Quỳ Môn đều lẳng lặng nhìn tòa Bàn Thạch Bảo kia của Hữu Sào Bàn Thạch, chưa có một thủy yêu phát ra nửa tiếng động xôn xao.

Trên Bàn Thạch Bảo hiện lên một bóng người, một nam tử thanh niên mặc quần áo vải thô, gương mặt vuông vức đứng ở trên tường thành, chỉ vào thủy yêu trên dưới Quỳ Môn lớn tiếng quát: “Các ngươi, nếu không dám xuất chiến, thì nhường Quỳ Môn ra!”

Lời còn chưa dứt, mấy chục vòng xoáy thật lớn phía dưới đột nhiên tan vỡ, một cột nước đường kính vài dặm phóng lên cao, một con rắn khổng lồ màu đen dài vài dặm quay quanh ở trên sóng lớn, há mồm hướng tới Hữu Sào Bàn Thạch ‘Tê tê’ thét dài một tiếng.

Vừa rồi liên tục vài lần trọng kích cũng chưa đánh chết Hắc Thủy Hào Hào, Hắc Thủy Hào Hào vừa mới cắn nuốt Cùng Tang Sương có đủ năng lượng tinh huyết chữa trị cho bản thân.

Thừa dịp Hữu Sào Bàn Thạch không chú ý, Hắc Thủy Hào Hào lao ra khỏi mặt nước, trong mồm phun ra một luồng khí đen, một viên xà châu màu đen đường kính mười trượng mang theo tiếng kêu chói tai từ trong khí đen bay ra, hung hăng nện ở trên tường thành Bàn Thạch Bảo.

Bàn Thạch Bảo hơi nhoáng lên một cái, Hữu Sào Bàn Thạch không đứng vững, lảo đảo một cái từ trên tường thành ngã xuống.

Không đợi Hữu Sào Bàn Thạch ổn định thân thể bay trở về Bàn Thạch Bảo, Hắc Thủy Hào Hào rống to một tiếng, đuôi dài hung hăng cuốn lấy, vỗ mạnh vào trên người Hữu Sào Bàn Thạch.

Tiếng xương cốt vỡ vụn như sét đánh, Hữu Sào Bàn Thạch hộc ngụm máu lớn, bị Hắc Thủy Hào Hào quật đuôi bay ra xa mấy chục dặm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play