“Đáng chết!” Sắc mặt hai đạo nhân khẽ thay đổi, đồng thời khẽ mắng một câu.

Pháp lực dao động mạnh mẽ từ trên thân hai người khuếch tán ra, chỉ nghe tiếng sét vang mơ hồ, đỉnh đầu hai người đồng thời có một luồng khí vàng lao lên, đám mây vàng to lớn khuếch tán ra, từng đóa Mạn Đà La Hoa cánh hoa bán trong suốt, viền cánh hoa phủ một tầng mép vàng ở trong đám mây vàng dần dần nở rộ ra.

Một làn u hương say lòng người có thể so với rượu nguyên chất tản ra, như một làn gió ấm áp, mang theo sự ấm áp nhàn nhạt còn có khí tức mơ hồ chợt nghe khó có thể hình dung hướng đám người Cơ Hạo ập tới.

“Thật độc! Tránh ra!” Vũ Mục thả ra mấy con Ôn Hoàng đón đầu mùi thơm say lòng người hai đạo nhân thả ra, chỉ thấy mấy con Ôn Hoàng vừa mới va chạm với hương thơm kia, thân thể loạng choạng giống như uống say cắm đầu ngã xuống đất.

Nháy mắt ngắn ngủn, mấy con Ôn Hoàng bản thân đã chất chứa kỳ độc, đối với các loại kịch độc thế gian đều có kháng tính cực lớn cứng ngắc ngay tại chỗ, hơn nữa thân thể bọn nó đang cấp tốc hòa tan, không bao lâu đã biến thành mấy vũng nước vàng rất hoa mỹ.

Cơ Hạo trầm mặt nhìn hai đạo nhân, Tự Văn Binh vết thương trên ngực cũng đổ máu không ngừng đến bên hắn, nói hai ba câu đã đem tiền căn hậu quả sự tình nói ra rành mạch.

Cơ Hạo nhìn Cơ Ngọ một cái. Cơ Ngọ nghiến răng, chịu không nổi nỗi khổ xương cổ vỡ vụn hắn khàn giọng rống giận: “Nghiêu Hậu Cơ Hạo? Ta từng nghe danh hiệu của ngươi! Ngươi biết ta là ai không? Ta là con cháu Đế Khốc, ta là...”

Cười lạnh một tiếng, quanh thân Cơ Hạo phát ra vô lượng kim quang, có Thái Dương Tinh Hỏa bài trừ tất cả tà chướng chặn hương thơm nồng đậm hai đạo nhân phóng ra, mắt thường có thể thấy được trong không khí hai tầng kim quang sáng tối khác nhau, màu sắc có đậm có nhạt va chạm ăn mòn lẫn nhau, không ngừng phát ra tiếng vang ‘Xẹt xẹt’, càng có một mùi thơm kỳ dị phệ hồn tiêu cốt không ngừng phát ra.

Mùi hương lạ này, chính là u hương hai đạo nhân phát ra sau khi bị Thái Dương Tinh Hỏa luyện hóa, bị mài đi hết toàn bộ độc tính lưu lại hương vị. Mùi thơm nồng đậm mà sâu sắc, bám vào ở trên quần áo, trên sợi tóc, trên làn da, thế mà giống như keo da trâu chậm chạp chưa biến mất.

Cơ Hạo vừa đối kháng mùi thơm của Kim Biên Mạn Đà La, vừa giơ lên Cơ Ngọ thấp giọng nói: “Con cháu Đế Khốc, có thể cấu kết người dị tâm, phản nhân tộc ta, hại con dân nhân tộc ta trong nước lửa sao?”

Cơ Ngọ biến sắc, hắn tuy từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ trải qua sinh tử đại nạn, nhưng làm đế tử Đế Khốc nhất hệ tỉ mỉ đào tạo, năng lực cá nhân của hắn rất bất phàm, hắn tự nhiên có thể nghe ra sát ý xâm nhập cốt tủy trong một câu vô cùng đơn giản của Cơ Hạo.

“Ngươi dám giết ta?” Cơ Ngọ giãy dụa, muốn khàn cả giọng rống to lên.

Nhưng ngón cái tay phải Cơ Hạo đè chặt hầu kết Cơ Ngọ, cứng rắn đè cổ họng hắn để hắn không phát ra được chút thanh âm nào.

Tay phải giơ Cơ Ngọ lên cao, Cơ Hạo nhìn Phì Thủy thành quát: “Cơ Ngọ đại nhân bất hạnh, bị hai yêu nhân lấy tà pháp làm hại, thi cốt vô tồn, hồn phi phách tán... Cơ Hạo ta phụng mệnh Đế Thuấn, có quyền gặp tình huống lộng quyền, Cơ Ngọ đại nhân đã ngã xuống, tất cả quyền lực, tất cả sức người sức của ở Phì Thủy thành đều do ta tiếp nhận!”

Thân thể Cơ Ngọ co giật, tuyệt vọng nhìn về phía Cơ Hạo, hắn muốn lớn tiếng rít gào cứu mạng, hắn còn muốn mắng Cơ Hạo nói hươu nói vượn —— hắn còn rõ ràng bị Cơ Hạo nắm ở trong tay, hắn sao có thể...

Năm ngón tay phải của Cơ Hạo chợt dùng sức, ‘Rắc’ một tiếng, xương cổ Cơ Ngọ bị siết nát. không cho Cơ Ngọ khôi phục, Cơ Hạo thét dài một tiếng, một mảng lớn Thái Dương Tinh Hỏa từ lòng bàn tay hắn phun ra, quay quanh đầu Cơ Ngọ hừng hực thiêu đốt.

Thân thể Cơ Ngọ kịch liệt run rẩy, trong cơ thể hắn phun ra một bộ giáp trụ màu đỏ chín con rồng quấn quanh, nổ vang một tiếng ‘Keng’ muốn chụp ở trên người Cơ Ngọ. nhưng giáp trụ vừa mới phun ra, Thiếu Ti đã như quỷ mỵ xuất hiện ở bên người Cơ Hạo.

Thiếu Ti chưa ra tay, nàng lẳng lặng đứng bên Cơ Hạo, hai tay nhét trong tay áo, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm bộ giáp trụ này.

Một bóng người màu xám như có như không xuất hiện ở đỉnh đầu Thiếu Ti, bóng người mông lung cao tới vạn trượng cúi đầu, hướng bộ giáp trụ màu đỏ này nhìn một cái thật sâu. Chợt nghe một tiếng rên rỉ từ sâu trong giáp trụ truyền đến, linh hồn lạc ấn Cơ Ngọ lưu lại trong bộ giáp trụ này chợt bị gạt bỏ, giáp trụ hoàn toàn thành vật vô chủ.

Trên người Man Man ở bên lửa bốc lên, giáp trụ màu đỏ chín con rồng vờn quanh phát ra một tiếng thét dài vui mừng, hóa thành chín bóng rồng hướng Man Man lao tới. Chỉ có vài tiếng rồng gầm, một bộ giáp trụ uy vũ bất phàm đã khoác trên người Man Man.

“Y!!!” Man Man cảm thụ một phen lực phòng ngự của giáp trụ, có chút ghét bỏ bĩu môi: “Không tốt bằng a cha khôi giáp cho ta... Chẳng qua, cũng coi như được rồi, có thể dùng làm bảo bối dự bị!”

Trong cơ thể Cơ Ngọ phun ra một món lại một món vu bảo, nhưng Thiếu Ti đứng ở nơi đó, đến một món vu bảo liền bị nàng lau đi linh hồn lạc ấn trong một món vu bảo, sau đại khái mười hơi thở, trong cơ thể Cơ Ngọ không có vu bảo phun ra nữa.

Cơ Ngọ chỉ có thể dùng thân thể cường hãn của mình đau khổ ngăn cản Thái Dương Tinh Hỏa của Cơ Hạo ăn mòn.

Cơ Hạo đã là tu vi nửa bước Vu Thần cảnh, uy lực Thái Dương Tinh Hỏa để để thiêu hủy hư không, diệt sạch vạn vật, nhưng Cơ Ngọ cũng là thiên tài Đế Khốc nhất hệ tỉ mỉ bồi dưỡng, tuổi hắn cũng lớn hơn Cơ Hạo rất nhiều, một thân tu vi cũng đến rình tầng Vu Thần cảnh, thân thể càng mạnh mẽ dị thường.

Thiêu đốt thời gian mười mấy nhịp thở, thân thể Cơ Ngọ vẫn đang gấp gáp run rẩy, mãi không thấy bị luyện hóa.

Cơ Hạo thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Mọi người xem rõ rồi, người giết Cơ Ngọ, chính là hai tên tặc đạo nhân kia!”

Tay trái chỉ chỉ hướng hai đạo nhân nghiến răng nghiến lợi thúc dục mùi hương Kim Biên Mạn Đà La trên tường thành, Cơ Hạo tế ra Bàn Cổ Chung. Thân chuông cao ba trượng bao trùm Cơ Ngọ, hai tay Cơ Hạo siết nắm đấm, dốc hết toàn lực hung hăng gõ vang Bàn Cổ Chung.

Keng một tiếng, một mảng lớn hỗn độn chi khí từ trong Bàn Cổ Chung phun ra, chợt nghe một tiếng rú thảm, thân thể Cơ Ngọ chợt hóa thành tro bụi bị hỗn độn chi khí xay nát không sót lại gì.

Một linh hồn toàn thân ánh vàng từ chỗ thân thể Cơ Ngọ sụp đổ bay ra, linh hồn Cơ Ngọ... Không, nguyên thần Cơ Ngọ oán độc nhìn Cơ Hạo, khàn cả giọng rít lên hóa thành một luồng sáng màu vàng muốn bỏ chạy.

“Nguyên thần? Ha ha, tu vi không cạn!” Cơ Hạo liếc một cái thấy rõ, Cơ Ngọ rõ ràng giống với mình, cũng tu luyện nguyên thần bí pháp của đạo môn luyện khí sĩ, nhưng tu vi nguyên thần của Cơ Ngọ so với Cơ Hạo lại kém quá xa quá xa, xa không bằng thành tựu của hắn ở trên công pháp nhân tộc.

Đối mặt nguyên thần của Cơ Ngọ, Cơ Hạo lại đánh một quyền ở trên Bàn Cổ Chung.

Ầm một tiếng, nguyên thần vỡ nát, lòng bàn tay Cơ Hạo phun ra một luồng sáng năm màu, đem bổn nguyên lạc ấn của Cơ Ngọ sau khi hồn phi phách tán nuốt hết vào, đưa vào trong cái đỉnh tròn năm màu. Lửa thần năm màu xoay tròn một trận, không bao lâu đã đem bổn nguyên lạc ấn của Cơ Ngọ hoàn toàn luyện hóa.

Thật sự hoàn toàn phá hủy, không còn chút dấu vết lưu lại thế gian nữa, Cơ Hạo ngay cả cơ hội luân hồi của Cơ Ngọ cũng triệt để cướp đoạt.

“Đến lượt hai vị đạo hữu rồi!” Cơ Hạo nhìn hai đạo nhân da mặt tối đen trên tường thành, thản nhiên nói: “Các ngươi to gan lắm, thế mà dám đánh giết con cháu Đế Khốc... Các ngươi, thật sự tội đáng chết vạn lần!”

Thét dài một tiếng, hai tay Cơ Hạo ôm lấy Bàn Cổ Chung, dùng hết toàn lực đem nó hướng cửa thành Phì Thủy thành ném mạnh qua.

Trên cửa thành Phì Thủy thành sáng lên vô số tầng vầng sáng cấm chế, nhiều tầng phòng thành kết giới dày nặng chắc chắn liên tục mở ra, nhưng vừa đụng tới Bàn Cổ Chung, toàn bộ kết giới giống như không có tác dụng bị một đòn phá hủy.

Ầm một tiếng, cửa thành đúc từ đồng xanh cao tới mười trượng của Phì Thủy thành ầm ầm vỡ nát, một đoạn tường thành dài đến vài dặm cũng bị chấn động tới mức nát bét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play