Trong thần hồn không gian, hư ảnh vẻ mặt rối rắm ngồi xếp bằng ở trên mảng lớn mây trôi.

Hắn từng tận mắt thấy Thánh hoàng Phục Hy cùng một đám nhân tộc đại hiền, là như thế nào từng bước một siêu thoát bí pháp huyết mạch truyền thừa thần thú thần cầm chế định, thăm dò ra hệ thống tu luyện chỉ thuộc về nhân tộc.

Hắn cũng tận mắt chứng kiến vị Vu Thần đầu tiên của nhân tộc sinh ra, từng kiến thức sau khi thân thể cùng một viên hồng hoang tinh thần hòa hợp một thể, lấy vẻn vẹn thân thể nhân tộc phát huy ra lực lượng khủng bố rung động tinh không.

Hắn càng chứng kiến vận mệnh những người thất bại đáng thương kia trong quá trình Vu Thần chứng đạo. Có một số người hồn phi phách tán ngay tại chỗ, có một số người thi cốt vô tồn ngay tại chỗ, càng có người linh hồn bị giam cầm ở trong hồng hoang tinh thần trọn đời tịch liêu, không thể siêu thoát.

Nhưng vô luận là Thánh hoàng Phục Hy, hay là đám đông nhân tộc đại năng sau Phục Hy thị, ai có thể ngờ được, sẽ có người điên cuồng đến mức đem Thái Dương tinh cùng Thái Âm tinh làm bản mạng vu tinh? Hơn nữa hắn thế mà thật sự xông pha đến bước dẫn dắt tinh tú.

Thái Dương tinh đó, đứng đầu các ngôi sao hồng hoang tinh không, huy hoàng uy nghiêm, chính là vua của các ngôi sao. Tinh lực của một khỏa Thái Dương tinh, có thể so với tổng mấy chục, mấy trăm thậm chí mấy vạn hồng hoang tinh thần. Cho nên thời thượng cổ, Đông Hoàng Thái Nhất lấy thân phận thái dương chi chủ, có thể ngồi vững thiên đế tôn vị của thiên đình.

Bản thân Đông Hoàng Thái Nhất là Thái Dương tinh linh sinh cùng với mặt trời, thần linh trời sinh, cho nên hắn có thể tùy tâm sở dục khống chế lực lượng thái dương.

Mà nhân tộc lấy thân thể gầy yếu, dựa vào hấp thu tinh lực hồng hoang tinh thần hóa thành bản mạng tinh lực, dần dần rèn luyện thân thể, càng khiến thân thể dần dần thích ứng lực lượng bản mạng vu tinh. Khi thân thể cùng linh hồn đều cường đại đến cực hạn, liền mạo hiểm tiếp dẫn hồng hoang tinh thần vào cơ thể, một hơi thành tựu địa vị Vu Thần.

Vấn đề ở chỗ, cho dù là Vu Thần bình thường, thân thể hắn cũng không thừa nhận nổi Thái Dương tinh lực!

Chỉ có Cơ Hạo quái vật này...

“Ta, đã tự mình tạo ra một tiểu quái vật! Ngưng tụ Bàn Cổ tinh huyết thuần túy, lại được một giọt Bàn Cổ tinh huyết quán thể, khu trục toàn bộ máu thịt pha tạp trong cơ thể, làm Bàn Cổ chi thể của hắn tiểu thành.”

“Bàn Cổ chi thể tiểu thành... cho dù nuốt vào mặt trời của Bàn Cổ thế giới, cũng có thể... Nhiều nhất về sau mỗi ngày có mấy canh giờ trong lòng khô nóng một chút, chờ tu vi tăng lên, chút khô nóng này cũng sẽ không còn.”

“Chỉ là... trên bầu trời ức vạn hồng hoang tinh thần, thiếu mất ba năm ngàn khỏa, ba năm mươi vạn khỏa cho Vu Thần nhân tộc thổ nạp tế luyện, cái này cũng không có vấn đề gì. Nhưng thiếu Thái Dương tinh...”

Hư ảnh vẻ mặt rối rắm, hai hàng lông mày rậm gắt gao nhíu lại thành một cục, nhe răng trợn mắt thấp giọng lẩm bẩm: “Cho dù là Sát Phá Lang hung tinh bậc đó, uy lực chỉ dưới Thái Dương tinh. Hoặc là La Hầu tinh, hung sát chi tinh đó càng có thể chống lại Thái Dương tinh. Những ngôi sao đó cho dù biến mất, cũng không quan trọng lắm.”

Chỉ có Bàn Cổ thế giới là không thiếu được Thái Dương tinh.

Không còn thái dương, Bàn Cổ thế giới sẽ lâm vào bóng tối vĩnh hằng, chỉ ánh sao hồng hoang tinh thần không thể chiếu rọi khắp trời, không thể cung cấp cho vạn vật đầy đủ nhiệt lượng, Bàn Cổ thế giới sẽ biến thành một thế giới tử khí nặng nề.

“Đứa nhỏ này đầu thai lầm rồi... Hắn sao lại đầu thai đến Kim Ô bộ, làm cho trời sinh đã có quan hệ với Thái Dương tinh lực. Nếu hắn đầu thai đến Tây Hoang Bạch Hổ nhất tộc, ngược lại không rối rắm nhiều như vậy.”

Hư ảnh thở dài một hơi thật dài, bất đắc dĩ dang hai tay: “Tiểu tử này rất gian, để hắn hao tổn tâm trí đi. Ta tích góp chút hồn lực đó không dễ, lấy để tu bổ bản thân cũng rất gian nan, không cần đau đầu thay hắn. “

Khẽ hừ một tiếng, thân thể hư ảnh nhoáng lên một cái dần dần tiêu tán.

Cơ Hạo cũng hừ khẽ một tiếng, trời không tuyệt đường người, người sống không thể bị nước tiểu nghẹn chết. Đạo pháp Vũ Dư đạo nhân truyền thụ cần tu, vu pháp nhân tộc có thể khiến sức chiến đấu của hắn vượt xa đồng cấp, thì càng không thể từ bỏ. Thái dương của Bàn Cổ thế giới tự nhiên là không thể hấp thu để mình dùng, nhưng hắn không phải còn có Bàn Giả thái dương sao?

Ngẩng đầu, ánh mắt Cơ Hạo như nhìn thấu vách núi thật dày, thấy được tiểu thế giới khác cực xa.

Đế Thích Sát bọn hắn có thể tìm được tọa độ các tiểu thế giới đó, như vậy Cơ Hạo cũng có thể tìm được. Cùng lắm, hắn đi thế giới khác, đoạt lấy thái dương thế giới khác để bản thân sử dụng. Cho dù thái dương thế giới khác sẽ có sự khác biệt với thái dương đại đạo của Bàn Cổ thế giới, nhưng ở trên giai tầng lực lượng lại tương tự nhau.

Chỉ cần hiểu thông thái dương đại đạo của thế giới khác, vấn đề gì cũng giải quyết dễ dàng.

Thân thể khẽ run lên, cơ bắp toàn thân hơi lún xuống, sau đó bắn mạnh ra ngoài.

Một tiếng ‘Phành’ vang lên, chính là thời gian cơ bắp toàn thân nhẹ nhàng bắn ra, hư không bên người Cơ Hạo liền kịch liệt chấn động, vô số vết rách màu đen nhỏ bé hướng bốn phương tám hướng kéo dài ra, vu tinh trong điện phủ ầm ầm vỡ nát, thiên địa linh khí như thực chất từ trong vu tinh phun trào ra, bị Cơ Hạo há mồm nuốt chửng.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, thiên địa linh khí trong điện phủ dinh dính nặng nề như thủy ngân hóa thành một dòng lũ không ngừng nhập vào Cơ Hạo.

Hít một hơi thật sâu, Cơ Hạo hướng chiến sĩ nhân tộc đứng ở cửa, đang xách nhiều túi da trữ vật chạy như điên trầm giọng nói: “Thôi, đã đủ rồi, ta hiện tại không cần vu tinh nữa... Ta lần này, đã dùng bao nhiêu thời gian?”

Một nam tử trung niên mặc trường bào màu đen vượt đám người đi ra, nghiêm nghị hướng Cơ Hạo hạ thấp người hành một lễ: “Nghiêu Hậu, ngài lần này dùng bảy ngày bảy đêm. Đế Thuấn đã quay lại đại điện thảo luận chính sự, cũng muốn ngài một khi thu công, lập tức đến gặp ngài ấy.”

Cơ Hạo khẽ nhíu mày: “Có việc gấp?”

Nam tử trung niên mang theo một tia cay đắng gật gật đầu: “Việc gấp rất lớn... chỉ là, gấp cũng vô dụng.”

Cơ Hạo trầm mặc một phen, thân thể nhoáng lên một cái, sải bước hướng cửa lớn của điện phủ chạy đi. Chợt nghe một tiếng ‘Ông’ vang lên, Cơ Hạo chỉ bước ra một bước, hư không trong điện phủ khổng lồ bị hắn chấn động tới mức vỡ nát, toàn bộ trang trí trong điện phủ cũng đều theo đó hóa thành tro bụi.

Cơ Hạo lao đầu chui vào trong thân núi ngoài điện phủ, cứng rắn húc vỡ thân núi dày tới mấy chục dặm, từ một bên khác của ngọn núi lao ra. Một ngọn núi cao năm sáu dặm ầm ầm sụp đổ, cuồng phong thổi qua, thân núi sụp đổ đã vỡ thành một đống bột đá rất nhỏ, gió thổi qua bột đá liền nhanh chóng bay đi.

“Ngài... vẫn ổn chứ?” Nam tử trung niên như bóng với hình xuất hiện ở bên người Cơ Hạo, gương mặt co rúm hết lại thành một cục.

Mang theo một tia khó hiểu, mang theo sự hoảng sợ thật lớn, nam tử trung niên nhìn Cơ Hạo chậm rãi nói: “Bạch Thạch sơn là một chỗ cứ điểm mấu chốt nhất của ám vệ nhất tộc, vừa rồi trong thân núi ngài đánh vỡ, có một trăm bốn mươi bốn tầng đỉnh cấp vu trận, lực phòng ngự có thể so với đại điện thảo luận chính sự... Ngài chỉ là vội vã chạy đi, chưa cố ý dùng sức sao?”

Cơ Hạo hơi chật vật đứng dậy, có chút xấu hổ hướng nam tử trung niên cười cười.

Nam tử trung niên cười khổ lắc lắc đầu, hắn vung đôi tay lên, xung quanh gào thét nổi lên một trận gió đen, hắn trầm giọng nói: “Nghiêu Hậu, hay là ta mang ngài đi gặp Đế Thuấn đi. Thực lực ngài có sự đột phá thật lớn, nhưng đối với người ngoài cũng quá nguy hiểm chút.”

Cơ Hạo biết nghe lời phải mặc cho nam tử trung niên làm, một đường gió đen cuồn cuộn hướng đại điện thảo luận chính sự bay đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play