Phù Phong Vũ lắc lắc đầu, mặt âm trầm tách ra hộ vệ đứng bên người, sải bước đi về phía Đế Thuấn.

“Thuấn!” Phù Phong Vũ nghiêm nghị hướng Đế Thuấn cúi đầu hành một lễ.

“Thuấn!” Cơ Hạo đi đến bên người Phù Phong Vũ, cũng hướng Đế Thuấn cúi đầu hành một lễ, vượt trước Phù Phong Vũ, mặt âm trầm, mang theo vài phần kiêu căng và kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Thần phụng mệnh quay về Bồ Phản, nghe theo ngài điều khiển, lão gia hỏa này thế mà dám vô lễ đối với thần.”

“Cho nên ngươi liền giết người?” Trong mắt Đế Thuấn lóe ra hào quang, ngữ khí âm u lạnh lẽo quát lớn một tiếng.

“Thần... Sợ hãi!” Cơ Hạo thẳng lưng, nhìn chằm chằm Đế Thuấn, trong miệng nói ‘Sợ hãi’, nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng là đang lớn tiếng hướng Đế Thuấn khiêu khích —— ta chính là giết người, ta chính là đánh người, ngươi có thể làm gì ta?

Một đám thần tử nhân tộc nhìn nhau nháy mắt, bọn họ đều quen biết Cơ Hạo, ngày thường Cơ Hạo không kiêu ngạo ương ngạnh như vậy nhỉ? Ngược lại, Nghiêu Hầu Cơ Hạo trước kia, là đối phó nhất với những kẻ kiêu ngạo ương ngạnh trong nhân tộc, chính hắn lại ôn hòa khiêm tốn nhất.

Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo cùng không sao cả đó của Cơ Hạo, một thần tử nhân tộc đi ra khỏi đám người, trầm giọng nói: “Thuấn, Nghiêu Hầu sợ là vừa mới từ trên chiến trường phương bắc quay về, chém giết quá lâu rồi, máu tanh, sát khí làm váng đầu, cho nên nói chuyện mới hơi tỏ ra ngông cuồng, còn xin ngài tha thứ cho sự vô lễ của hắn.”

Đế Thuấn nheo mắt, vẻ mặt âm u nhìn Cơ Hạo.

Hào quang năm màu như ẩn như hiện trong mắt hắn, ngẫu nhiên con ngươi hắn chợt bành trướng đến gấp ba năm lần thời điểm bình thường, có đôi khi con ngươi hắn lại thu nhỏ đến bằng mũi kim. Thân thể hắn càng khi thì căng thẳng, khi thì thả lỏng, từng tia áp lực nặng nề thỉnh thoảng từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, vô thanh vô tức, đá lát dày nặng trải ở cửa đại điện thảo luận chính sự dưới chân hắn nứt ra vết rất nhỏ.

“Thuấn, xin làm chủ cho thần.” Phù Phong Vũ nheo mắt, ngữ khí nghiêm khắc quát: “Thần không chỗ nào mạo phạm Nghiêu Hầu, hắn...”

Cơ Hạo đứng ở bên Phù Phong Vũ, nghe được Phù Phong Vũ nói chuyện như vậy, hắn sạch sẽ lưu loát đấm ra một cú thốn kình thật nặng.

Nắm tay hung hăng rơi ở trên mạng sườn Phù Phong Vũ, chợt nghe một tiếng trầm nặng, bộ vị Phù Phong Vũ trúng quyền không có bất cứ biến hóa nào, nhưng mạng sườn một bên khác của thân thể hắn, chính là vị trí đối diện chỗ trúng quyền ‘Ầm’ một tiếng nổ tung, ba giẻ xương sườn dài hơn hai tấc mang theo mảng lớn máu phá cơ thể bay ra, phát ra tiếng ‘Vù vù’ bay ra xa mấy trăm trượng.

Trên mạng sườn Phù Phong Vũ phát nổ một cái lỗ máu to bằng nắm tay, một suối máu phun trào ra, nhanh chóng tích thành một vũng máu lớn dưới chân hắn. Đau đớn làm Phù Phong Vũ khàn giọng kêu rên, hai tay hắn che vết thương, hai đầu gối mềm nhũn, chợt quỳ gối xuống đất.

“Ngươi!” Đế Thuấn tức giận đến mức sắc mặt trở nên thê thảm, hắn chợt giơ tay hung hăng chỉ về phía cái mũi Cơ Hạo.

“Các huynh đệ này có thể làm chứng cho ta, lão cẩu này vừa nãy lớn tiếng răn dạy đối với ta, cực kỳ vô lễ.” Cơ Hạo không nhanh không chậm nhìn ngón tay Đế Thuấn, hướng một đội chiến sĩ nhân tộc đứng ở trước đại điện thảo luận chính sự cười nói: “Phù Phong bộ là từ đâu toát ra? Bộ lạc nhỏ nghe cũng chưa từng nghe nói, hắn dám hô to gọi nhỏ đối với ta, ta tự nhiên phải dạy dỗ hắn một trận cẩn thận!”

Ánh mắt Cơ Hạo lạnh lẽo nhìn Đế Thuấn: “Ta muốn hắn hiểu một đạo lý, mặc kệ hắn là từ cái góc nát nào nhảy ra, mặc kệ hắn là người hay không phải người, tóm lại lúc nói chuyện cùng ta, nhất định phải khiêm tốn có lễ, nếu không sẽ bị đánh!”

Phù Phong Vũ khàn giọng rống giận, hắn dù sao cũng là tồn tại cấp Vu Đế, khí tức tinh huyết khổng lồ trong cơ thể hội tụ ở phụ cận vết thương, vết thương to bằng nắm tay nhanh chóng khép lại, không lưu lại chút dấu vết nào.

Hắn nhảy dựng lên, chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Ta chính là vô lễ đối với ngươi, ngươi dám giết ta hay sao?”

Cơ Hạo khẽ lật bàn tay, Thái Cực Thần Phong kéo một dải ánh sáng không chút khách khí hướng cổ Phù Phong Vũ bổ xuống.

Phù Phong Vũ bị dọa kêu một tiếng quái dị, hai chân hắn giẫm một phát, một đạo cuồng phong từ trong hai bắp chân của hắn phun ra, mang theo thân thể hắn nhanh chóng dịch chuyển về phía sau mấy chục trượng. Dù là hắn chạy nhanh, Thái Cực Thần Phong hầu như là sát cổ hắn xẹt qua, một luồng kiếm quang từ trên mũi kiếm phun ra dài hơn ba thước, đảo chéo qua ngực hắn, ngực Phù Phong Vũ đột nhiên rách ra một vết rách dài cả thước.

Máu tươi trộn lẫn nội tạng từ trong vết rách phun ra, Phù Phong Vũ một lần nữa đau đến mức khàn giọng gào thét.

Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Cơ Hạo tràn ngập sợ hãi và khó hiểu —— vì sao Cơ Hạo dám ở trước đại điện thảo luận chính sự, trước mặt Đế Thuấn và đám đông trọng thần nhân tộc hướng hắn hạ sát thủ? Nói như thế nào thân thể hắn hiện tại cũng là tộc trưởng Phù Phong bộ, hắn là đứng đầu một bộ tộc phụng mệnh dẫn dắt tinh nhuệ trong tộc đến Bồ Phản nghe theo Đế Thuấn điều khiển!

Thực lực Phù Phong bộ nói mạnh không mạnh, nói yếu không yếu, toàn bộ bộ tộc cũng có mười mấy vạn dặm lãnh địa, trên trăm triệu con dân, chiến sĩ giỏi chinh chiến trong tộc cũng có hơn trăm vạn, trưởng lão và tướng lĩnh cấp Vu Đế cũng có mười mấy người.

Đứng đầu một bộ lạc như thế, Cơ Hạo sao lại dám trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp hạ sát thủ?

Phù Phong Vũ không chút nghi ngờ, nếu không phải hắn né nhanh, một kiếm vừa rồi đã chặt đầu hắn. Cơ Hạo thằng cha này xuống tay cũng thật ác, hắn là thật sự hướng về mục đích giết người.

“Đế Thuấn à!” Phù Phong Vũ bất đắc dĩ nhìn về phía Đế Thuấn, trong giọng nói mang theo một tia ý tứ hàm xúc tội nghiệp cầu xin.

“Ngươi, ngươi, ngươi!” Đế Thuấn tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, hắn chợt rống to một tiếng: “Người đâu!”

Lời còn chưa dứt, Cơ Hạo đã ưỡn ngực lên, ngạo nghễ nói: “Đế Thuấn, nếu ngươi muốn phái người bắt ta, đừng trách ta đem Bàn Giả thái dương dẫn nổ, toàn bộ Bồ Phản đều phải hóa thành đất khô cằn.”

Vẻ mặt Đế Thuấn chợt cứng đờ, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Bàn Giả thái dương lơ lửng ở trời cao: “Ngươi!”

“Ngài quý nhân hay quên chuyện!” Cơ Hạo cười lên ‘Ha ha’: “Bàn Giả thái dương này, chính là bảo bối ta tính mạng giao tu. Hắc, nếu không phải ta đem nó hiến ra, lương thực của Bồ Phản cùng số đông bộ tộc nhân tộc xung quanh sợ là đã sớm ăn sạch rồi nhỉ?”

Ngón tay chỉ chỉ hướng Bàn Giả thái dương, Cơ Hạo chậm rãi nói: “Chỉ bằng phần công lao này, ta đùa chết một gã Phù Phong Vũ đã tính là gì?”

Đế Thuấn ngậm mồm, hắn nhét hai tay ở trong tay áo, vẻ mặt âm u dữ tợn nhìn Cơ Hạo.

Một đám thần tử nhân tộc cũng im lặng không nói, bọn họ nhìn nhìn Đế Thuấn, lại nhìn nhìn Cơ Hạo, không rõ Cơ Hạo rốt cuộc là đầu óc bị hỏng, hay là trúng vu chú người ngoài ám toán. Dựa theo tính cách Cơ Hạo ngày xưa, hắn sao có thể nói ra lời như vậy?

Càng làm bọn họ kỳ quái hơn, là thái độ của Đế Thuấn.

Đế Thuấn trước kia chưa bao giờ biết làm ra vẻ. Ngươi phạm sai lầm, hắn khẳng định phạt ngươi, vô luận ngươi có bối cảnh mạnh bao nhiêu; nếu ngươi lập công, hắn khẳng định thưởng ngươi, vô luận ngươi đắc tội người nào.

Nhưng Đế Thuấn hôm nay, sao lại trở nên có chút cổ quái nhỉ? Cơ Hạo uy hiếp, hẳn là không chút hiệu lực đối với hắn mới đúng chứ!

“Thuấn!” Trong đám người, mấy lão thần tử đi ra, rất nghiêm túc, đồng thời khó hiểu nhìn Đế Thuấn.

Trong mắt Đế Thuấn u quang năm màu cấp tốc lóe lên, đột nhiên miệng hắn há ra, phun ra một ngụm máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play