Một con Kim Lân Huyền Giác Quy gian nan giãy dụa ở trong vô số thi thể cá tôm, trong miệng không ngừng phun ra từng ngụm lớn máu đặc.
Trên màn nước mênh mông, một mảng trắng bóng tất cả đều là thi thể thủy tộc chết bất đắc kỳ tử, thi thể chồng chất cùng một chỗ, thi thể trên mặt nước cao mấy trượng, thi thể dưới nước càng nhiều đếm không xuể, hầu như chồng chất đến trong bùn đất ở đáy nước.
Kim Lân Huyền Giác Quy, trời sinh một túi mật độc năm màu kịch độc dị thường, là vật kịch độc có tiếng trong thủy tộc, càng có sức chống cự rất mạnh đối với các loại kịch độc, có thể nói vạn độc bất xâm. Con Kim Lân Huyền Giác Quy này là đứng đầu nhất tộc, phụ trách cai quản quân đội thủy yêu toàn bộ độc trùng độc ngư đến từ thế giới khác kịch độc kia tạo thành.
Nhưng một mảng khí xám qua đi, con cháu dưới gối cự yêu này tử thương gần hết, đại quân dưới trướng càng tử thương hỗn độn.
Thân thể khổng lồ dày đặc bọc mủ chậm rãi lướt qua ở giữa thi thể vô số thủy tộc, Kim Lân Huyền Giác Quy thống khổ rên rỉ, gian nan điều động bản mạng kịch độc trong mật độc năm màu, vất vả ngăn cản độc tố bên ngoài xâm nhập.
Bản mạng độc khí năm màu quay cuồng trong cơ thể, giống như một đám mây huyễn lệ. Vô số độc tố xám xịt bao nhiều tầng lấy đám mây năm màu, như vô số con sâu bọ nhỏ bé điên cuồng cắn nuốt, mỗi giờ mỗi khắc đám mây năm màu đều đang không ngừng thu nhỏ lại.
Bản mạng độc khí giảm bớt một phần, sinh khí của Kim Lân Huyền Giác Quy liền nhỏ yếu đi một đoạn.
Dần dần, Kim Lân Huyền Giác Quy đã khó có thể nhúc nhích nữa, nó thở hổn hển ghé vào trên bụng một con long kình chết cứng, gian nan ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực. Bão tố điên cuồng quật thân thể nó, trên màn nước mênh mông, trừ nó, không còn thấy bất cứ vật nào còn sống nữa.
“Cộng Công đại nhân... Độc... Quá độc rồi!” Khóe mắt Kim Lân Huyền Giác Quy vỡ ra, hai hàng máu đặc sền sệt nhỏ xuống: “Thảm... Quá thảm rồi... nhân tộc, nhân tộc... Bọn hắn thật độc ác, quá tàn nhẫn, bọn hắn đây là muốn tuyệt gốc chúng ta, chặt đứt giống loài ta!”
‘Dát ~~~’!
Một tiếng rống dài từ trên cao truyền đến, Nghệ Địa cưỡi Thiết Vũ Hắc Ưng, mang theo mấy trăm tiễn thủ tinh nhuệ đột phá mây đen hạ xuống. Thiết Vũ Hắc Ưng xoay quanh ở đỉnh đầu Kim Lân Huyền Giác Quy, Nghệ Địa nghe được Kim Lân Huyền Giác Quy lẩm bẩm, không khỏi lớn tiếng cười lạnh.
Độc? Nham hiểm? Độc ác?
Nhân tộc dùng độc ôn dịch giết chết rất nhiều quân đội thủy tộc, đây là hiểm độc tàn nhẫn? Như vậy Cộng Công thị mang theo các tộc Bắc Hoang, nhấc lên trận lũ lớn rợp trời rợp đất này, làm chết đuối vô số con dân nhân tộc, chẳng lẽ không nham hiểm, không độc ác sao?
Nhân tộc chỉ là bị động phản kích, chỉ là vì con cháu mình có thể tự do tự tại sống dưới ánh mặt trời, bị ép bất đắc dĩ vận dụng loại thủ đoạn tàn nhẫn này. So sánh với thủy tộc, thủ đoạn phản kích của nhân tộc làm sao có thể tính là độc ác, làm sao có thể tính là tàn nhẫn?
“Một con rùa thật lớn, đáng tiếc đã trúng ôn độc, không thể ăn được!” Nghệ Địa ngồi ở trên lưng Thiết Vũ Hắc Ưng cười to ‘Ha ha’: “Nhưng cái mai rùa này của nó thì lại sặc sỡ loá mắt, hoa mỹ lắm! Những cái vảy vàng này rất đẹp, lấy mai rùa của nó cầm về đi làm trang sức, thật ra cũng đáng để thưởng thức!”
Kim Lân Huyền Giác Quy ngẩng đầu, đôi mắt huyết lệ loang lổ nhìn chằm chằm Nghệ Địa một cái, nó há mồm muốn nói, nhưng mấy chục con Ôn Hoàng to bằng ngón cái từ trong mồm nó bay ra, yết hầu, dây thanh của nó đều bị ôn độc ăn mòn nát nhừ, ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra được.
Ôn độc cấp tốc cắn nuốt thân thể Kim Lân Huyền Giác Quy, bản mạng độc khí của nó đã bị ôn độc triệt để cắn nuốt, vô số Ôn Hoàng cực kỳ nhỏ bé mượn dùng huyết nhục tinh khí của Kim Lân Huyền Giác Quy cấp tốc sinh trưởng lớn mạnh, rất nhanh đám đông Ôn Hoàng to bằng ngón cái xé rách thân thể nó, phá vỡ mấy ngàn cái lỗ máu to nhỏ bay ra.
Đám Ôn Hoàng này cắn nuốt máu thịt lượng cự yêu khổng lồ, sinh mệnh tinh khí trong cơ thể nồng đậm đến cực hạn, bọn nó ngửa mặt lên trời khàn giọng cười vui, khẽ nâng cái bụng to béo, từ trong lỗ ở đuôi phun ra lượng lớn trứng Ôn Hoàng cực nhỏ.
Những quả trứng Ôn Hoàng đó bay lả tả rơi ở trên thi thể thủy yêu chồng chất như núi, các luồng sương mù màu xám từ trong thi thể thủy yêu không ngừng phân bố ra, nhanh chóng chui vào trong trứng Ôn Hoàng so với tro bụi còn nhỏ bé hơn ngàn vạn lần. Những quả trứng Ôn Hoàng vừa mới sinh ra nhanh chóng có động tĩnh, không bao lâu vô số Ôn Hoàng mới sinh đã phá vỏ chui ra.
Trong thiên địa vang lên tiếng ‘Ong ong’ như có như không, đây là Ôn Hoàng mới sinh lấy vạn ức để tính so với tro bụi còn nhỏ bé hơn đang vỗ cánh bay múa.
Sương mù xám xịt bao phủ thi thể vô số thủy yêu, thi thể thủy yêu cấp tốc hư thối, hóa thành các luồng tinh huyết khí tức bị sương mù màu xám cắn nuốt, vô số Ôn Hoàng mới sinh há mồm tham lam cắn nuốt khí tinh huyết trong sương mù xám, thân thể gầy yếu của bọn nó cấp tốc cường hóa, nhanh chóng trở nên cứng rắn hơn kim loại gấp gấp trăm lần.
Càng có vô số ôn độc xen lẫn trong tinh huyết khí tức, nhanh chóng hòa hợp một thể với đám Ôn Hoàng mới sinh.
Hơn vạn loại ôn độc tính chất khác nhau cắn nuốt, chuyển hóa lẫn nhau trong cơ thể đám Ôn Hoàng mới sinh, rất nhanh xảy ra các loại biến dị kỳ dị. Các luồng thủy yêu tinh khí không ngừng rót vào trong cơ thể Ôn Hoàng mới sinh, lấy tinh khí làm căn bản, lực sát thương của ôn độc sau biến dị đối với thủy yêu sẽ càng thêm mãnh liệt, càng thêm quỷ dị, càng thêm khó có thể chữa khỏi.
Đây là chỗ khủng bố nhất của Ôn Thần Phiên, nó lúc nào cũng có thể căn cứ tính chất đặc biệt của kẻ địch, làm ra biến dị có hiệu quả nhất, khiến ôn độc trở nên càng thêm đáng sợ.
Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt, giống như tằm mùa xuân cắn nuốt lá dâu, thi thể thủy yêu trong nước chồng chất như núi nhanh chóng biến mất, tinh huyết của vô số thủy yêu ấp ra Ôn Hoàng số lượng gấp ngàn vạn lần, ôn độc trong cơ thể đám Ôn Hoàng đó nhanh chóng biến dị, trong sương mù màu xám bọn nó phun ra mơ hồ mang theo một tầng hàn quang màu lam mờ nhạt.
Cuồng phong cuốn theo mưa to đổ ập xuống, phương Bắc vẫn có vô số thủy yêu sắp xếp đội ngũ đông nghịt hướng phía nam xuất phát.
Tốc độ ôn độc khuếch tán quá nhanh, đại quân thủy yêu phía trước đã tử thương gần hết, thủy yêu phía sau còn chưa nhận được tin tức. Thủy yêu tạo thành dòng lũ cuồn cuộn nhấc lên một đợt sóng to gào thét hướng phía nam thẳng tiến, tường sương mù màu xám đã hướng đông tây hai phương hướng kéo dài ra hơn trăm vạn dặm thì chậm rãi hướng phía Bắc cuốn đi.
Bão tố dị thường chảy xiết, mờ mịt trên mặt nước trắng xoá hơi nước thân mình liền nồng đậm dị thường, Ôn Thần Phiên thả ra bụi vụ xen lẫn trong bão tố cùng mờ mịt hơi nước trong, căn bản là nhìn không ra gì kỳ dị chỗ.
Vô số thủy yêu cắm đầu chui vào trong sương mù màu xám, Ôn Hoàng so với bụi bặm còn nhỏ bé hơn bất tri bất giác xâm nhập thân thể bọn chúng, lượng độc tố ôn dịch khổng lồ cấp tốc khuếch tán trong cơ thể bọn chúng, Ôn Hoàng lấy tinh huyết thủy yêu làm chất dinh dưỡng cấp tốc nảy sinh khuếch tán...
Sương mù xám hướng phương Bắc không ngừng lăn lộn, phía sau sương mù xám từng mảng lớn cá tôm rùa cua ngửa bụng lên trời trôi nổi, sau đó lại nhanh chóng hóa thành máu đặc bị sương mù xám cắn nuốt.
Trong sương mù xám ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng cự yêu hoảng sợ gào thét, nhưng tiếng gào thét của bọn hắn ở trong bão táp là mỏng manh như vậy, tiếng vang lớn của sóng to vỗ trên mặt nước thoải mái bao phủ tiếng kêu của bọn hắn.
Càng nhiều thủy yêu chết đi nổi lên, trong cơ thể bọn chúng không ngừng chảy ra lượng lớn máu đặc, ôn độc đang cấp tốc khuếch tán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT