“Chủ nhân tôn kính, mặc dù có chút mạo phạm, nhưng ta vẫn muốn nói, đôi khi, ta thực không có cách nào lý giải tư duy của nhân tộc các ngươi.” Da Ma Sát Nhất đứng một bên, nhìn Vũ Mục cả người mồ hôi như tương, da thịt dao động từng đợt, lặng lẽ mở miệng.
“Ồ?” Cơ Hạo khẩn trương quan sát Vũ Mục, không dám bỏ qua cho dù là một chút biến hóa nhỏ bé nhất. Nghe xong Da Ma Sát Nhất nói, hắn thuận miệng lên tiếng.
“Hy sinh cái tôi, thành toàn đại chúng... Loại suy nghĩ này phi thường không phù hợp giá trị quan của Ngu tộc, nhất là quý tộc Ngu tộc... Vì sao lưu hành như vậy ở trong nhân tộc chứ?”
Da Ma Sát Nhất cau mày, rất khó hiểu nhìn về phía Cơ Hạo: “Vì sao phải hy sinh bản thân đi thành toàn người khác, vì sao không thể là hy sinh người khác tới thành toàn mình?”
Cơ Hạo trầm mặc chốc lát, vòng quanh trên làn da Vũ Mục không ngừng có phù văn quỷ bí dữ tợn hiện lên, khí tức càng trở nên biến hoá kỳ lạ hay thay đổi vài vòng, trầm giọng nói: “Bởi vì, đây là nhân tộc.”
Da Ma Sát Nhất mở mở miệng, rất bất đắc dĩ nhìn Cơ Hạo. Hắn muốn từ chỗ Cơ Hạo nhận được một đáp án rõ ràng, để giải thích một ít nghi vấn không quan trọng lắm những năm gần đây trong lòng hắn, nhưng cũng tương đối thú vị.
Nhưng Cơ Hạo cho hắn một câu trả lời mây mù dày đặc, mơ hồ không có bất cứ ý nghĩa thực chất nào.
Trợn mắt, Da Ma Sát Nhất nhìn mấy con độc trùng đáng sợ kia hấp phụ ở trên người Vũ Mục, thì thào lẩm bẩm: “Ít nhất, cũng có thể để nô lệ đến làm loại chuyện này. Quý tộc Ngu tộc có một trăm triệu loại biện pháp, để đám nô lệ ti tiện kia thay thế bọn họ đi hy sinh, vì sao nhất định phải hy sinh chính mình?”
Cơ Hạo lại trầm mặc chốc lát, tiếp tục cho Da Ma Sát Nhất một đáp án mây mù dày đặc: “Bởi vì, đây là Vũ Mục!”
Con mắt của Da Ma Sát Nhất cũng từ trong hốc mắt lồi ra, đối với hai đáp án của Cơ Hạo hắn rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trợn mắt nhìn xéo Vũ Mục, lắng nghe hắn gân cốt lệch vị trí, cơ thịt cùng kinh lạc cấp tốc run rẩy phát ra tiếng vang quái dị.
Lấy kinh nghiệm vô số năm qua chiến đấu cùng giết chóc của Da Ma Sát Nhất, hắn có thể xác định, Vũ Mục tên mập trắng này hiện tại các khớp toàn thân lệch vị trí, toàn bộ cơ thịt, mạch máu, thần kinh, cân kiện đều vặn rối lên, khí huyết trong cơ thể thì càng hung hãn lao đi, đã hoàn toàn đến trạng thái nào đó không phải con người nữa.
Đau đớn như vậy, chỉ nghĩ một chút thôi, Da Ma Sát Nhất đã cảm thấy không rét mà run!
Trên chăn chiên da trâu của trung quân đại trướng đã đọng một tầng mồ hôi thật dày, trong mồ hôi lấp lánh mơ hồ có thể thấy được mỡ dinh dính. Thân thể Vũ Mục vặn vẹo run rẩy quái dị, khí huyết quanh thân ở dưới ‘Thiên Tai’ thúc dục không ngừng xảy ra biến hóa kỳ dị, điều này trực tiếp làm cơ năng thân thể Vũ Mục đã xảy ra biến dị vặn vẹo.
Trừ mỡ trong cơ thể không ngừng theo mồ hôi phun trào ra, Cơ Hạo còn rõ ràng phát giác được, ‘Thiên Tai’ thế mà lại kích thích sinh mệnh tinh khí lục phủ ngũ tạng Vũ Mục, làm lục phủ ngũ tạng Vũ Mục trở nên cường đại hơn so với ngày thường mấy trăm lần.
Nhưng loại cường hóa này là vặn vẹo, là biến dị, là một loại cường hóa dị dạng. Thần thức Cơ Hạo bao trùm thân thể Vũ Mục, điều tra mọi lúc mỗi một bộ vị nhỏ bé biến hóa trong cơ thể hắn —— hắn kinh hãi phát hiện, trong thời gian ngắn như vậy, trong cơ thể Vũ Mục đã có thêm một cái gan, sáu quả thận.
Nhất là ở hai bên xương cột sống Vũ Mục, cạnh mỗi một cái đốt xương sống, đều có một đôi trái tim nho nhỏ đang cấp tốc nảy sinh.
Trong những nội tạng mới sinh ra đó vươn ra vô số mạch máu nhỏ bé, nhanh chóng liên thông cùng một chỗ với hệ thống mạch máu ban đầu của Vũ Mục. Ống dẫn lưu thông trong cơ thể Vũ Mục trở nên phức tạp hơn mấy chục lần, tốc độ cùng phương hướng chảy của máu đều trở nên rối tung bung bét.
‘Thiên Tai’ lấy phương thức quái dị như thế cải tạo thân thể Vũ Mục, mạnh mẽ kích thích thân thể hắn bộc phát ra năng lượng sinh mệnh gấp mấy trăm lần.
Các năng lượng sinh mệnh đó lại đang cấp tốc tiêu hao, một bộ phận dùng để nảy sinh ra các nội tạng vô cớ có thêm, một bộ phận thì dùng để ôn dưỡng vu độc ‘Thiên Tai’ không ngừng phân ly sinh trưởng.
Một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám...
‘Thiên Tai’ điên cuồng cắn nuốt sinh mệnh tinh khí của Vũ Mục, lấy một loại phương thức cấp số nhân cực kỳ đáng sợ nhanh chóng nảy sinh. Rất nhanh chảy trong toàn bộ mạch máu trong cơ thể Vũ Mục đều là máu đen, huyết tương màu đen giống hệt bản thể ‘Thiên Tai’, giọt máu màu đen long lanh trong suốt kia.
Máu đen sì tràn ngập khí tức điên cuồng và tử vong cấp tốc chảy trong cơ thể Vũ Mục, mấy con độc trùng Vũ Mục bố trí trước đều phát ra tiếng kêu hoảng sợ, bọn nó giãy dụa muốn rời khỏi Vũ Mục thân thể, nhưng chợt thân thể bọn nó hóa thành máu đặc màu đen, lập tức bị làn da Vũ Mục hút sạch sẽ.
Kịch độc của đám độc trùng đó chưa thể giúp Vũ Mục ngăn cản độc tính của ‘Thiên Tai’, ngược lại bị ‘Thiên Tai’ cắn trả, hóa thành chất dinh dưỡng ‘Thiên Tai’ nạp vào thân thể Vũ Mục.
Hơn nữa làm Cơ Hạo cảm thấy đáng sợ là, sau khi hấp thu nọc độc của mấy con độc trùng, ‘Thiên Tai’ đã xảy ra biến dị rất nhanh, trong máu đen đã mơ hồ có các tia hào quang màu sắc rực rỡ xuất hiện. ‘Thiên Tai’ đang cấp tốc phân tích, tiêu hóa nọc độc của mấy con độc trùng, lấy thừa bù thiếu, làm bản thân trở nên càng thêm quỷ bí, càng thêm hung lệ ác độc.
“Vũ Mục, thu tay lại, còn kịp!” Cơ Hạo nghiến răng, nặng nề quát một tiếng, đem linh đan giải độc của Đại Xích đạo nhân đặt ở trước mặt Vũ Mục.
“Không có việc gì, ta còn có thể kiên trì... Hơn nữa, ta cảm giác được, ta có hi vọng!” Vũ Mục mở mắt hướng Cơ Hạo nhìn một cái, trong mắt hắn là một mảng màu đen dinh dính, màu đen không có chút hào quang nào. Hắn nhếch miệng cười, nhưng đầu lưỡi cùng răng trong miệng hắn đều đã biến thành màu đen, màu đen tử khí nặng nề như mắt của hắn.
Vũ Mục ban đầu trắng nõn đẫy đà giống như quả cầu thịt, vòng eo đã rút nhỏ hơn ba thước, thân thể cũng đang cấp tốc hóa đen.
Cơ Hạo hít sâu một hơi, không hé răng, hắn nắm linh đan giải độc nhìn chằm chằm Vũ Mục, chỉ cần trên người gã có bất cứ biến hóa nào bất ổn, hắn sẽ mạnh mẽ nhét linh đan cứu mạng cho gã.
Vũ Mục niệm tụng chú ngữ cổ quái, thái cổ, thê lương, giống như từ thời đại thái cổ hồng hoang thổi tới một trận gió khô nóng, nghe được tiếng chú ngữ của gã, Cơ Hạo liền cảm thấy tâm thần bất định, đại nhật nguyên thần cũng nổi lên từng vòng gợn sóng.
Vũ Mục ngẩng đầu, trong Ôn Thần Phiên các đám sương mù màu xám không ngừng hạ xuống, hóa thành các phù văn phong cách cổ xưa bị hắn nuốt từng ngụm từng ngụm vào trong miệng.
Một lực lượng vô danh từ trong Ôn Thần Phiên dần dần xuất hiện, tiếng niệm tụng chú ngữ của Vũ Mục càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập, trên người hắn dần dần có một tầng khí xám trào ra, nhanh chóng ngăn chặn khí đen tàn sát bừa bãi.
Qua ước chừng nửa canh giờ, trong Ôn Thần Phiên một phù ấn màu xám to bằng ngón cái, hình dạng như trái tim con người, nhưng rách tung toé như bị sâu cắn mất một khối lớn chậm rãi bay ra, chậm rãi hướng vị trí ngực Vũ Mục hạ xuống.
Cơ Hạo như nghe được một tiếng rống giận bi phẫn dị thường, sau đó phù ấn màu xám này dung nhập thân thể Vũ Mục.
Toàn thân Vũ Mục khí xám mạnh lên, kịch độc ‘Thiên Tai’ trong cơ thể giống như gặp được thiên địch, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng chỉ có thần thức của Cơ Hạo mới có thể cảm nhận được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT