Trên năm ngón tay Bắc Minh Giao Vương trào ra các luồng khí lạnh màu lam bạc, hóa thành một đám mây nho nhỏ nâng Tuyết Lăng mệnh châu.

Trong mệnh châu màu lam trong suốt, một tiểu giao long màu bạc nhạt như ẩn như hiện, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Bắc Minh Giao Vương nghiêng tai lắng nghe Tuyết Lăng kể, trên khuôn mặt vốn đã như núi băng càng đột ngột có thêm vài phần sát khí.

Cơ Hạo nhìn Tương Liễu Tiểu Bát bị đóng băng hơn phân nửa, lại nghĩ các mãng yêu kia vừa rồi bị một ngụm khí lạnh của Bắc Minh Giao Vương đông lạnh thành phấn, vội vàng truyền về phía sau một đạo thần thức, cưỡng chế toàn bộ chiến sĩ Già tộc quy thuận xếp hàng tiếp tục rút lui, lui lại mãi đến phụ cận thành trại.

Hắn càng thần thức truyền âm, bảo Thiếu Ti, Cao Đào chỉnh điểm nhân mã đem cánh quân dị tộc này tiếp ứng vào đại doanh, an bài cho bọn hắn doanh trại đóng quân.

Bắc Minh Giao Vương quay đầu, con ngươi lạnh lẽo vô tình thật sâu hướng Cơ Hạo nhìn một cái. Một luồng thần niệm âm hàn to lớn như sông băng lưu động hướng Cơ Hạo quấn quanh lên, muốn rót vào thân thể hắn điều tra chi tiết của hắn.

Cơ Hạo không chút khách khí thúc giục Cửu Long Xa Liễn của Đông Hoàng Thái Nhất, một vầng hào quang to lớn màu đỏ vàng vờn quanh toàn thân, thần niệm Bắc Minh Giao Vương phóng đến và cường quang màu đỏ vàng vừa va chạm, liền giống như con tôm chấn kinh đột nhiên bắn trở về.

‘Hừ’!

Bắc Minh Giao Vương nghiến răng, hung hăng nhìn Cơ Hạo một cái, trầm giọng nói: “Đông Hoàng Thái Nhất lão gia hỏa kia... thế mà còn có bảo bối lưu lại sao? Hắn rốt cuộc là đã chết, hay là giả chết thoát thân đi làm việc khác?”

Cơ Hạo hơi sửng sốt, Đông Hoàng Thái Nhất đương nhiên là đã chết, Vô Chi Kỳ tận mắt thấy Đông Hoàng Thái Nhất ngã xuống, lúc này mới ở nơi hắn ngã xuống nhặt được Cửu Long Xa Liễn và Đông Hoàng Thần Ấn của hắn. Nhưng lời này của Bắc Minh Giao Vương là có ý tứ gì? Chẳng lẽ còn có chuyện gì Vô Chi Kỳ cũng bị giấu, người trong thiên hạ cũng không biết sao?

Cười nhạt, Cơ Hạo hướng Bắc Minh Giao Vương chắp tay hành một lễ, lẳng lặng đứng ở một bên không hé răng.

Hắn muốn xem xong tràng náo nhiệt này, xem xem Bắc Minh Giao Vương sẽ xử trí Viên Lực và Tương Liễu Tiểu Bát như thế nào. Bắc Minh Hàn Giao nhất tộc, cộng thêm Tương Liễu nhất tộc và Vô Chi Kỳ nhất tộc, phần lực lượng này đã chiếm hơn một nửa tinh nhuệ chủ lực dưới trướng Cộng Công thị, nếu nội bộ bọn hắn ầm ĩ hẳn lên, điều này đối với nhân tộc tuyệt đối là một việc tốt.

Thậm chí... Cơ Hạo hận không thể đem chuyện này truyền bá khắp thiên hạ đều biết—— coi trộm một chút, nhìn một chút đi, con cháu ngu xuẩn của Tương Liễu, bẫy chết con gái Bắc Minh Giao Vương đó; coi chút, nhìn chút đi, con gái Bắc Minh Giao Vương chết thê thảm vô cùng, chết khuất nhục vô cùng, bị chết phải nói là cực kỳ bi thảm!

Bịa đặt sinh sự loại chuyện này rất nham hiểm, rất tổn hại âm đức, nhưng vì đại kế của nhân tộc... Cơ Hạo ở trong lòng thở dài một hơi nặng nề, vì đại kế nhân tộc, Cơ Hạo hắn cũng không thể không làm một số việc nham hiểm không thể lộ mặt.

Hồn phách Tuyết Lăng trong mệnh châu đem tình huống của nàng kể rõ một lần toàn bộ, Bắc Minh Giao Vương lại hướng Cơ Hạo nhìn một lần, sau đó quay đầu nhìn nhìn Tương Liễu Tiểu Bát, cuối cùng mới nhìn thoáng qua Viên Lực.

“Tiểu hầu tử, ngươi không tệ. Biết thủ hạ mình không đủ thực lực, cho nên ra sức khuyên Tuyết Lăng ở lại Bắc Minh, đừng tới Trung Lục xen vào... Tuyết Lăng có thể có bằng hữu như ngươi, tốt lắm.” Bắc Minh Giao Vương hướng Viên Lực gật gật đầu, trong giọng nói có thêm một tia ấm áp cực nhạt.

Sau đó Bắc Minh Giao Vương hướng Cơ Hạo nhìn thật sâu: “Nghiêu Hầu... Cơ Hạo? Ngươi cũng không tệ, phần nhân tình này của ngươi, bổn vương nhận. Bổn vương mặc kệ ngươi và Viên Lực có thỏa thuận ngầm nào, ngươi có thể vì Tuyết Lăng đánh cược với đại năng dị tộc Nhật Nguyệt cảnh, bổn vương nhớ rõ phần tình cảm này.”

Chậm rãi quay đầu, Bắc Minh Giao Vương nhìn Tương Liễu Tiểu Bát âm trầm nói: “Hiện tại, chúng ta nói nghiêm túc chút. Tương Liễu Tiểu Bát, ngươi thừa dịp bổn vương bế tử quan độ mệnh kiếp, dụ dỗ Tuyết Lăng đến Trung Lục du ngoạn, lại không thể bảo vệ nó chu toàn, hại nó tổn thất Huyền Ly bản thể, nay chỉ còn một luồng du hồn. Ngươi ăn nói với ta như thế nào đây?”

Tương Liễu Tiểu Bát há há mồm, lí nhí nói không ra lời.

Huyền băng đông lại cái đuôi dài của hắn, khí lạnh đang không ngừng hướng nửa thân trên của hắn kéo dài, khí lạnh thấu xương xâm nhập lục phủ ngũ tạng của hắn, đông lạnh khiến toàn thân hắn run rẩy. Nhưng hàn ý lạnh hơn bắt nguồn từ sâu trong linh hồn hắn, hắn biết hắn đã trêu chọc một cái phiền toái thật lớn cho bản thân, cho Tương Liễu nhất tộc rồi.

“Tiểu chất...” Tương Liễu Tiểu Bát muốn cực lực giải thích một phen.

“Ngươi cũng xứng làm chất nhi của ta?” Bắc Minh Giao Vương búng ngón tay, một đạo hàn quang hiện lên, vị trí mũi nhọn nhất cái đuôi rắn dài mười mấy trượng của Tương Liễu Tiểu Bát, đoạn đuôi dài hơn một thước bị đánh vỡ nát.

Bị huyền băng đông lại, Tương Liễu Tiểu Bát thật ra không cảm giác được đau đớn, nhưng mắt thấy một bộ phận thân thể của mình bị đánh nát, phụ cận vết thương lộ ra xương khớp, cơ thịt cùng ống, kinh lạc các loại tổ chức tầng lớp rõ ràng, Tương Liễu Tiểu Bát bị dọa hồn vía lên mây, khóe mắt đột nhiên trào ra mấy giọt nước mắt cực lớn, nhưng rất nhanh đã bị hàn khí đông lạnh thành hạt băng.

“Bổn vương chính là trời sinh dị chủng, hằng cổ tới nay, bổn vương cô đơn một mình, những Hàn Giao kia, chẳng qua là một ít băng giao bình thường ở Bắc Minh, bổn vương ban cho bọn họ một giọt tinh huyết, làm bọn họ lột xác thành Hàn Giao, huyết mạch thần thông, lại không bằng một phần vạn bổn vương.”

“Vô số năm qua, bổn vương cũng có vô số thị thiếp, chỉ có một mình mẫu thân Tuyết Lăng, thân là một con Huyền Ly duy nhất từ thái cổ, nàng vì bổn vương mang thai trăm vạn năm, bổn vương mới có Tuyết Lăng huyết duệ hậu đại duy nhất này.”

Ngữ khí Bắc Minh Giao Vương vẫn lạnh băng, âm trầm như cũ, không có chút cảm tình dao động, cho nên Cơ Hạo cũng không rõ, hiện tại hắn rốt cuộc là tâm cảnh bình tĩnh như nước, hay là đã nóng nảy như núi lửa bùng nổ.

Nhưng nghĩ hẳn tâm tình của hắn sẽ không tốt lắm nhỉ?

Từ thái cổ hồng hoang thời đại nhất cho tới bây giờ, hắn chỉ có Tuyết Lăng một huyết duệ hậu đại như vậy... Lại bị Tương Liễu Tiểu Bát tên công tử quần là áo lụa này bẫy đánh mất bản thể Huyền Ly, Bắc Minh Giao Vương hẳn là rất phẫn nộ nhỉ?

Khẽ ho khan một tiếng, Cơ Hạo nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Là một người nam nhân, nếu không có năng lực hứa hẹn, thì đừng dễ dàng hứa hẹn bất cứ thứ gì... Xem, gặp phải tai họa rồi nhỉ? Một nha đầu đáng yêu bao nhiêu chứ!”

Trong mắt Bắc Minh Giao Vương có hàn khí bốc lên. Hắn chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng vậy, một nha đầu đáng yêu bao nhiêu, là bổn vương ngày thường quá nuông chiều đối với nó. Mẫu thân nó chết sớm, Hàn Giao nhất tộc không có ai quản được nó, cho nên sau khi bổn vương bế quan, nó bị người ta dẫn dụ chút, đã rời khỏi Bắc Minh, chạy tới nơi này chịu chết!”

Tương Liễu Tiểu Bát uể oải rên rỉ một tiếng: “Giao vương, ta, ta, ta cũng là có ý tốt thôi! Ta...”

Bắc Minh Giao Vương vẫn lạnh như băng nhìn Tương Liễu Tiểu Bát, ngữ khí không có bất cứ sự dao động nào nói: “Có ý tốt thôi? Tương Liễu Tiểu Bát, năm đó ngươi lần đầu tiên chạy đi tìm Tuyết Lăng, ta nên nuốt chửng ngươi rồi.”

Khẽ thở dài một hơi, Bắc Minh Giao Vương giơ tay phải, xa xa một chưởng hướng Tương Liễu Tiểu Bát vỗ tới.

“Ngươi chết đi, sau đó, ta đi tìm Tương Liễu lão quỷ đòi câu trả lời!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play