CHƯƠNG 14
Long đông tịch tuyết, Tiễn Tình trong cốc nhất phái ngân bạch, suối nước róc rách vô tận. Đã không còn tiếng ve kêu ngày hè, ngược lại có vẻ nhất phái tịch liêu.
“Công tử, đã đến Lạc thành.” Thư Nghiễn bẩm báo xong liền cho phép bồ câu đưa tin trong tay cất cánh .
Quân Hàn Tâm hơi hơi giơ lên khóe môi, cuối cùng đã trở lại.
Thư Nghiễn thấy hắn tựa hồ bộ dáng thật cao hứng, có chút khó hiểu nói: “Công tử, ngươi sao cao hứng như thế, Bát Vương gia trở về chẳng phải trong lời nói có ý không muốn cầm quyền sao ?”
Quân Hàn Tâm liếc nhìn hắn một cái, tâm tình không tồi liền nói: “Hoa Doanh Vũ cùng triều đình, hắn chỉ có thể chọn một cái. Hơn nữa, hắn nhất định chọn Hoa Doanh Vũ.”
Đến lúc đó mâu thuẫn trở nên gay gắt, triều đình liền rốt cuộc không chấp nhận được hắn, một khi Ly Uyên ly khai, giang hồ liền từ từ nằm trong tay mình!
Thư Nghiễn nghiêng đầu: “Kia công tử, chờ người sau khi nắm trong tay giang hồ thì muốn làm gì ?”
Quân Hàn Tâm cả kinh, quay đầu trừng hắn một cái, cả giận nói: “Lắm miệng.” Vung tay áo liền vào phòng.
Quân Hàn Tâm nằm trên giường trong lòng có chút loạn, xưa đâu như bây giờ, này dã tâm sớm bị mài mòn sạch sẽ, hiện tại giống như một loại quán tính, mỗi một bước đều hướng kế hoạch đi tới.
Chính là, hiện tại thầm nghĩ cùng Phong Tuyết Nguyệt bên nhau. Bỗng nhiên nở nụ cười, ba năm trước đây chính mình làm một quyết định, còn không kịp thực hiện thì Phong Tuyết Nguyệt liền rời đi. Hiện giờ còn muốn đảm đương thật sự là buồn cười, chính mình chớ không phải là nghĩ muốn giẫm lên vết xe đổ?
Không bao giờ… có thể nữa, thật vất vả một lần để người kia quay về một lần nữa, nên hảo hảo quý trọng .
Chuyện tình của Ly Uyên thì tùy theo bọn họ đi thôi, chính mình cũng không tiện nhúng tay, đến lúc đó nghĩ biện pháp thoát thân, mang theo Tuyết Nguyệt chu du khắp nơi chẳng phải tốt sao ?
─────────────────────────────────────
o(︶︿︶)o~~o(>_<)o ~ /(ㄒoㄒ)/~~ o(︶︿︶)o╮(╯_╰)╭~(≧▽≦)/~ (^o^)/~ O__O~ ───────────────────────────────────── Phong Tuyết Nguyệt đi theo Hoa Doanh Vũ tới Hoa Ảnh Giáo, lúc này Hoa Ảnh Giáo đã hoàn toàn bị triều đình nắm trong tay, trong ngoài đều là người của triều đình, Hoa Doanh Vũ vẫn là nghênh ngang tiến tiến xuất xuất. Tuy rằng Hoa Doanh Vũ không phải là giáo chủ, nhưng nghiễm nhiên đã là vương phi của Ly Uyên ! Phong Tuyết Nguyệt ôm hành lý vào phòng khách, trong lòng suy nghĩ làm sao tìm được Quân Hàn Tâm, đang ở trầm tư kinh hồng thoáng bắt gặp chính mình trong gương đồng, nhưng lại phát hiện có một đầu tóc đen! Chính mình cũng từng hoài nghi cái đầu bạc trắng này là từ đâu mà tới, bất quá cũng không sao cả, cũng sẽ không miệt mài theo đuổi, hiện tại nghĩ đến nhưng thật ra cực kỳ kỳ quái. Thân thể đột nhiên bị kéo vào một cái ấm áp ôm ấp, trong lòng cả kinh, vừa nhấc đầu nhưng lại thấy Quân Hàn Tâm đôi mắt mang ý cười. “Ngươi, ngươi sao lại ở trong này ?” Phong Tuyết Nguyệt một bộ dạng ngơ ngác. Quân Hàn Tâm thân y một ngụm, không dấu vết chặn lại đề tài nói: “Nhớ ngươi.” Phong Tuyết Nguyệt mặt đỏ lên liền đấm hắn. Quân Hàn Tâm cười tủm tỉm hỏi: “Có muốn ta ở lại không ?” Phong Tuyết Nguyệt cơ hồ là không cần (phải) nghĩ ngợi, liền đáp: ” Có ” Quân Hàn Tâm nhéo nhéo hai má y liền mang theo y rời đi. Ngoài cửa sổ tuyết mùa đông phiêu phiêu, trong trướng xuân tiêu mộng. Quân Hàn Tâm ôm chặt lấy y, hôn lên môi y, động tác mềm nhẹ thâm tình. Phong Tuyết Nguyệt có chút nột nột hỏi: “Như thế lần này ta ở mặt trên nha ?” “Lần sau.” Nói xong không để cho y phản kháng liền áp đảo, bốn cánh môi cùng thiếp lại một chỗ, hai tay trượt xuống dưới, trượt đến một mảnh cấm địa. Phong Tuyết Nguyệt thật sâu hấp một ngụm lương khí, thân thể như trước vẫn ngây ngô như vậy, ngượng ngùng khi độ cung đứng dậy, hơi hơi đẩy hắn ra một ít. Quân Hàn Tâm làm sao còn nhẫn được, thuần thục đem quần áo hai người cởi bỏ. Thân hình ấm áp giao triền giống như củi khô lửa bốc, Quân Hàn Tâm cười khẽ gẩy nhẹ đỉnh hoa hành của Phong Tuyết Nguyệt, vật nhỏ rất nhanh liền ngẩng đầu lên, run rẩy đẩu thập phần đáng yêu. “Hảo đáng yêu……” Nhẹ nhàng nói một câu lập tức cúi người hàm trụ, vừa nuốt vừa phun thập phần có tiết tấu. Phong Tuyết Nguyệt chịu không nổi, cố tình lại rất thoải mái, chợt thân hình giật mình một cái, nhưng lại toàn bộ bắn ra. Quân Hàn Tâm mỉm cười, chưa nói gì liền nuốt xuống. Chính hắn hiểu được, nếu là ba năm trước đây hắn sẽ không vì Phong Tuyết Nguyệt mà làm như vậy, hắn vẫn cho rằng loại sự tình này đều là luyến đồng mới có thể làm, Phong Tuyết Nguyệt khi đó là nửa luyến đồng. Xưa đâu như hiện tại, Phong Tuyết Nguyệt là bảo bối của mình, là bảo bối tối quý trọng. Phong Tuyết Nguyệt nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ô oa” một tiếng nhưng lại khóc ra. Quân Hàn Tâm cả kinh, lập tức đưa y ôm vào trong ***g ngực dỗ dành nói: “Sao lại khóc? Làm ngươi mất hứng sao ?” Chóp mũi đỏ bừng, vừa kéo vừa nói: “Ta thật là xấu, ta…… Ô oa……” Quân Hàn Tâm bật cười, xoa bóp mũi y, gia khỏa này! “Đừng khóc. Ân?” Hấp hấp cái mũi: “Muốn khóc.” Quân Hàn Tâm cổ họng nghẹn ngào một chút, Phong Tuyết Nguyệt cái dạng này quả thực là rất mê người, thân thể phá lệ mềm mại, làn da phấn nộn, chóp mũi vì khóc mà hồng hồng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn mình. Một ngụm hôn lên, đem Phong Tuyết Nguyệt đẩy ngã, bàn tay to lướt qua da thịt non mịn, đi vào khối cấm địa. Tham nhập một ngón tay, thực nhanh, thực vừa lòng! Quân Hàn Tâm có chút đắc ý nở nụ cười, Phong Tuyết Nguyệt quả nhiên là chỉ thuộc về riêng mình. Phong Tuyết Nguyệt mất tự nhiên ngắt nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Đau……” “Ta sẽ ôn nhu……” Ngón tay đột nhiên đỉnh tới chỗ nổi lên một chút, nhân nhi dưới thân run lên, phát ra một tiếng rên rỉ mị nhân. Khuếch trương xong, cái kia lửa nóng một chút đi vào, mới đầu là động tác thong thả, đợi sau khi Phong Tuyết Nguyệt quen thuộc, đột nhiên động tác tăng lớn, mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ nổi lên kia. Phong Tuyết Nguyệt hai chân vòng lấy thắt lưng hắn, có chút ngượng ngùng che mặt mình, miệng vẫn là rên rỉ liên tục. Quân Hàn Tâm cúi xuống thân mình cắn lấy thù du phấn hồng trước ngục, vừa gặm nhấm vừa lôi kéo, làm cho Phong Tuyết Nguyệt vừa nhột vừa tê dại . Đột nhiên đỉnh một cái thật sâu, chất lỏng nóng bỏng toàn bộ bắn vào trong cơ thể Phong Tuyết Nguyệt. Đây là lần đầu tiên thân thiết sau khi hai người tách nhau ra, Quân Hàn Tâm không nghĩ làm bị thương Phong Tuyết Nguyệt. Sau khi dùng tế quyên chà lau sạch sẽ khi liền một tay ôm lấy ái nhân vào trong ngực, vành tai tóc mai chạm nhau. Phong Tuyết Nguyệt giống con con mèo nhỏ oa ở trong ***g ngực hắn ngoan ngoãn xảo xảo, tựa hồ thực bình thường giống như nhiều năm trước. Quân Hàn Tâm nhìn y thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, [ Hối tình tương tư ] trừ bỏ làm cho hắn thất ý, cũng không dùng làm gì. Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn cười tủm tỉm, ôm lấy mặt hắn bẹp một ngụm, bỗng nhiên sâu kín nhìn hắn nói: “Ly Uyên muốn kết hôn với Hoa Doanh Vũ.” Quân Hàn Tâm bật cười, Hoa Doanh Vũ trách không được bị người coi là yêu nhân, thế nhưng lại nghĩ ra biện pháp cùng nam tử lập gia đình. Câu thủ nâng lên cằm Phong Tuyết Nguyệt, khẽ cười nói: “Chớ không phải là ngươi cũng muốn ?” Phong Tuyết Nguyệt một phen xoá sạch tay hắn, có chút ngượng ngùng vùi vào trong gối mềm. Quân Hàn Tâm vỗ về qua lại tấm lưng bằng phẳng của y, nhẹ nhàng hạ xuống một chuỗi hôn ngân. “Vật nhỏ, kêu ‘ca ca’ tới nghe một chút.” Phong Tuyết Nguyệt chậm rãi quay đầu, mềm mại gọi một tiếng: “Ca ca……” Quân Hàn Tâm nghe trong lòng ngứa ngáy, giống con con mèo nhỏ, hôn lên hai gò má y bỗng nhiên nói: “Tuyết Nguyệt, tóc của ngươi……” Nâng lên một đoạn tóc, giữa những sợi tóc màu ngân bạch còn cất giấu không ít tóc đen. Phong Tuyết Nguyệt nột nột, vẻ mặt mê võng, chính mình cũng không biết là nguyên do gì. Mân mê miệng hỏi: “Khó coi à ?” A, vật nhỏ còn biết phải xinh đẹp.”Không khó xem, ta thực thích.” Nắm lấy thắt lưng Phong Tuyết Nguyệt, đưa y kéo vào thêm một ít, vật nhỏ làn da vẫn là trắng mịn, sờ lên thực thoải mái. Phong Tuyết Nguyệt than thở một tiếng: “Vậy……” Nói xong còn kéo ra cái tay không ngừng cao thấp trước ngực, rồi mới nhắm hai mắt lại. Quân Hàn Tâm một đêm chưa ngủ, thật lâu nhìn chằm chằm Phong Tuyết Nguyệt, thẳng đến khi mặt trời sắp mọc mới dần dần nhắm hai mắt lại. Quân Hàn Tâm thời điểm tỉnh lại theo bản năng sờ đến người bên cạnh, cũng không nghĩ sờ đến một khoảng trống, miễn cưỡng hai mắt khô khốc, mặc xong quần áo liền ra cửa phòng. Đẩy cửa liền thấy Phong Tuyết Nguyệt ngồi chồm hổm ngồi dưới đất chống đầu nhìn mái hiên, oai đầu bộ dáng ngơ ngác. Quân Hàn Tâm cười: “Đang nhìn cái gì ?” Phong Tuyết Nguyệt không có quay đầu, nâng ngón tay lên. Quân Hàn Tâm theo phương hướng y chỉ nhìn lại, nhìn thấy kia một loạt châu chấu đã ngả màu vàng, mang theo sắc thái cũ kỹ. Phong Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Cái kia, là ta làm.” Không phải nghi vấn, lại càng không là hỏi, mà là ngữ khí khẳng định. Quân Hàn Tâm ngẩn ra, năm đó là chính mình thực xin lỗi y, sợ y sau khi nhớ tới lại rời đi chính mình. Ổn ổn tâm thần, cười nói: “Nói hưu nói vượn, điểm tâm dùng chưa ?” Nói xong liền kéo y đi vào. Tay Phong Tuyết Nguyệt so với hắn nhỏ hơn một vòng, bị hắn hoàn toàn bao ở trong tay. Cứ như vậy nhìn hắn, trong mắt là nghi vấn. Quân Hàn Tâm có chút phiền não, cũng có chút thẹn quá thành giận, nhíu mày thấp hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì ?” Ý đồ bình phục phập phồng trong ngực, áp chế tức giận. Phong Tuyết Nguyệt trừng mắt nhìn lại : ” Ăn điểm tâm gì ?” Quân Hàn Tâm hung hăng thân y, liều mạng khẳng phệ đôi thần như cánh hoa của y, cắn nuốt nước bọt trong miệng. Buông Phong Tuyết Nguyệt đã ngây ra, nhìn đôi môi y sưng đỏ, hung tợn nói: “Ăn cái này!” Phong Tuyết Nguyệt mân thần nở nụ cười, cúi đầu nói: “Ta tái ăn một chút nữa được không ?” Quân Hàn Tâm quay đầu nhìn y, cười nói: “Hảo.” Phong Tuyết Nguyệt trong tay cầm lấy một khối điểm tâm, ăn thật sự chậm, ăn một ngụm liền liếm liếm thần, cười tủm tỉm. “Ăn ngon?” Quân Hàn Tâm uống trà cười hỏi. “Ăn ngon.” Phong Tuyết Nguyệt tiến lại gần, “Muốn uống trà.” Liền hé miệng. Quân Hàn Tâm cười uy y, đem cái chén chuyển quá một ít, ở địa phương y uống qua tái một ngụm hàm trụ miệng chén, cười nói: “Uống rất tốt.” Quân Hàn Tâm buông chuyện tình trong tay, một lòng cùng y, hai người cả ngày ở cùng một chỗ. Hai người dường như cách thế thân một kiếp, không để ý tới chuyện giang hồ. Thẳng đến ngày nào đó, cuối cùng mới phát hiện, tất cả chuyện xưa cũng không dựa theo chính mình tưởng tượng mà phát triển, tất cả kết cục cũng không như người muốn. Trời cao chẳng qua là cho chính mình một cơ hội, làm cho hai người gặp lại nhau. Lại đã quên, trời cao cấp chính mình không phải Phong Tuyết Nguyệt, chính là một cái cơ hội mà thôi. Mà chính mình lần nữa lộng xảo thành chuyên. _________________ Ngày nào đó, đông tuyết kéo dài, Phong Tuyết Nguyệt vui vẻ giống như một chú thỏ nhỏ. Quân Hàn Tâm đứng ở dưới mái hiên, khuôn mặt tươi cười trong suốt. Trên người Phong Tuyết Nguyệt khoác áo chòang lông hồ có vẻ quá lớn của Quân Hàn Tâm, có vẻ dáng người càng thêm nhỏ xinh, khí sắc hồng nhuận.Tuyết tinh tế rơi dừng ở trên người y, che lấp tóc đen đạm đạm, giống như là tinh linh đáng yêu linh động. Xoay người đối với Quân Hàn Tâm hô to: “Ca ca, ngươi lại đây.” Quân Hàn Tâm thoáng như không nghe thấy, cố ý đùa y, chọn chọn mi như cũ đứng tại chỗ. Phong Tuyết Nguyệt có chút giận, đô khởi đôi môi đỏ tươi hướng về phía Quân Hàn Tâm chạy tới. Dưới chân lảo đảo một cái, dẫm phải vạt áo quá dài, phanh một tiếng liền té ngã trên mặt đất, cuốn lên vô số tuyết trắng. Quân Hàn Tâm quýnh lên, lập tức tiến lên ôm lấy y, đem vật nhỏ ủy khuất ôm vào trong phòng tinh tế xem xét. Phong Tuyết Nguyệt té ngã ở trên mặt đất phủ tuyết mềm nên không có đau, lại vẫn là tức giận đánh hắn, trong thanh âm có chút ủy khuất: “Ta gọi ngươi, ngươi cũng không lại đây.” Quân Hàn Tâm làm sao còn bỏ được, đau lòng đến rối tinh rối mù, vội vàng nói xin lỗi, đối với hai má phấn phấn chính là hôn một ngụm. “Y phục quá lớn……” Miêu Cương làm sao có lạnh như thế, chính mình tự nhiên cũng không có xiêm y dầy, tưởng tượng đến vừa rồi mới bị ngã một cái liền không vui làm nũng. Quân Hàn Tâm thấy y mặt đỏ lên, bộ dáng giống như oán giận lại giống như làm nũng, trong lòng nhanh chóng vui mừng. Ai có phúc khí tốt như hắn a, dưỡng một cái bảo bối nhi đáng yêu phấn phấn nộn nộn như thế, chính là ôm vào trong ngực lòng liền tràn đầy vui mừng. “Bộ đồ mới làm còn chưa tốt, để ta bảo Thư Nghiễn đi thúc giục.” Bộ dạng cười tủm tỉm, vẻ mặt không có hảo ý, chính là thích vật nhỏ mặc y phục của mình, có một loại cảm giác tự hào khi ôm lấy a. “Ca ca ngươi lạnh không ?” Vừa mới ủy khuất còn sót lại, hốc mắt như trước ướt sũng. Quân Hàn Tâm luôn luôn không thích mặc nhiều, hiện tại cùng Phong Tuyết Nguyệt một chỗ liền lại càng không sợ lạnh. Lạnh ? Chê cười, mỗi ngày đều dục hỏa đốt người! Gặp Quân Hàn Tâm không nói lời nào, Phong Tuyết Nguyệt chậm rãi giải khai áo khoác, đem Quân Hàn Tâm bao trụ, thân hình ấm áp dịch lại gần. Ánh mắt loan thành hình nguyệt nha : “Như vậy liền ấm áp.” Quân Hàn Tâm nhìn khuôn mặt y tươi cười đáng yêu, dục hỏa dấy lên. Luồn qua phía sau ôm trụ lấy y, bàn tay to hoạt hạ ở cái mông nhéo mấy điểm. Phong Tuyết Nguyệt có chút hờn dỗi bắt lấy cái tay của hắn đang đặt ở mông : “Không để cho sờ.” Vật nhỏ đắc ý cười. Quân Hàn Tâm mỉm cười, lại có chút tính trẻ con nói: “Cứ sờ.” Phong Tuyết Nguyệt đô khởi miệng: “Ngươi đắp người tuyết cho ta mới cho sờ.” Quân Hàn Tâm mân thần không nói lời nào, chính là không chịu đứng lên. Phong Tuyết Nguyệt dựa lại gần ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi đắp cái kia lớn một chút, ta như thế liền cho ngươi sờ sờ, rồi mới cái kia.” Quân Hàn Tâm dở khóc dở cười, thật không biết vật nhỏ này đang nói cái gì. Xoa bóp hai má y : “Hảo hảo, ca ca đắp Phong Tuyết Nguyệt, sau đó cũng không cần ngươi nữa.” Nhéo mũi y xong mới đứng dậy. “Hừ!” Phong Tuyết Nguyệt sinh khí, mặt đỏ lên, ca ca sao luôn trêu mình như vậy. Quân Hàn Tâm đi tới cửa, thấy y sinh khí, đi trở về đến theo phía sau ôm lấy y, nhẹ nhàng hàm lộng vành tai y, nói: “Lại đắp cả Quân Hàn Tâm, được không ?” Vật nhỏ cao hứng, quay đầu đối với bờ môi của hắn chính là hôn một ngụm. Quân Hàn Tâm nhìn thấy kia một mảnh tuyết địa trắng xóa liền cảm thán, luôn luôn tự cho Tiễn Tình công tử là thanh cao, hiện nay thật sự thành si nhân. Phong Tuyết Nguyệt cũng ngồi không yên, theo trong phòng chạy đến. Quân Hàn Tâm đắp người tuyết, Phong Tuyết Nguyệt hướng trên người Quân Hàn Tâm rải tuyết. Thật lâu sau, người tuyết cuối cùng cũng ra hình dáng, Quân Hàn Tâm xoay người bắt lấy tay y, bàn tay nhỏ bé trắng noản đã muốn hồng hồng toàn bộ. Quân Hàn Tâm đau lòng, hôn nhẹ lên hai má lạnh lẽo của y, dụ dỗ nói: “Ngoan ngoãn, mau vào trong phòng đi.” Quân Hàn Tâm bên ngoài đứng đó là mấy canh giờ, cuối cùng đem hai cái người tuyết đắp tốt lắm, trong đó nhìn một cái tượng càng nhìn càng thấy nhỏ nhắn, giống như Tuyết Nguyệt đáng yêu của hắn a. Phong Tuyết Nguyệt vẫn ghé vào cửa sổ nhìn qua bên này, có một chút nhịn không được, vội vàng chạy ra. Gặp lòng bàn tay Quân Hàn Tâm cũng đã hồng hồng, có chút ngượng ngùng đứng trước mặt hắn. Quân Hàn Tâm chọn chọn mi hỏi: “Không thích sao ?” Phong Tuyết Nguyệt đầu lắc như trống bỏi. Đột nhiên nắm lấy hai tay hạnh như băng của hắn đặt ở cái mông mình, đứng đắn nói: “Cho ngươi sờ.” Quân Hàn Tâm chịu đựng cười, một phen ôm lấy y : “Vào nhà sờ.” Vật nhỏ lá gan không nhỏ a, thế nhưng hấp dẫn mình, từ từ để sờ đến đủ! Vừa định vào nhà, Quân Hàn Tâm bỗng nhiên cau mày, buông Phong Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi vào trước, ca ca có bằng hữu đến đây, ta rất nhanh trở về.” Nói xong cũng không nghe Phong Tuyết Nguyệt gọi to, vẫn cất bước đi ra xa . Phong Tuyết Nguyệt nhìn bóng dáng hắn rời trầm hạ mặt, lòng bàn tay không tự giác nắm chặt. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, hỗn loạn thống khổ cùng cô đơn. Xoay người vào phòng, tìm một bầu rượu rồi liền ngồi bất động. Nhìn bình Trúc diệp thanh trước mặt mà phẫn uất, Phong Tuyết Nguyệt mặt không chút thay đổi, cúi đầu lại trong mắt đã mấy phần bi thương. Bỗng nhiên nghe thấy một cái thanh âm cười dài, mang theo mấy phần già nua cùng ý cười vui vẻ. Phong Tuyết Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ngươi sao lại đến đây?” Huyền Dịch đạo nhân cười tủm tỉm vuốt râu, xem xét một bầu rượu kia đến chảy nước miếng. Phong Tuyết Nguyệt chỉa chỉa tiểu hồ, “Uống đi.” Thanh âm không nóng không lạnh, không hề phập phồng. Huyền Dịch đạo nhân thở dài, một bên uống rượu một bên nói: “Là chuẩn bị cho Quân nhi đi.” Một ngụm ẩm hạ, trong lòng liên tiếp khen là hảo tửu. Phong Tuyết Nguyệt nhợt nhạt nở nụ cười, cười đến vân đạm phong khinh. Huyền Dịch đạo nhân nhếch miệng: “Hảo tửu a, đúng rồi, ngươi là tại thời điểm nào nhớ ra ?” Phong Tuyết Nguyệt chậm rãi cúi đầu, bắt lấy một lọn tóc đen buồn bã nói: “Dài ra bao nhiêu tóc đen, ta liền nhớ được bấy nhiêu.” Dứt lời, dùng sức dựt một cái, một đoạn tóc đen bị dứt xuống, khinh phiêu rơi trên mặt đất, kia trong nháy mắt đau đớn đến tận xương cốt. Huyền Dịch đạo nhân hơi hơi nhíu mi, mấp máy môi không biết nói cái gì. Phong Tuyết Nguyệt nở nụ cười, cười đến chảy cả nước mắt .”A, nếu không phải ta dùng qua [ Tương tư cổ ], ta lại như thế nào có thể nhớ được.” Chung quy là nghiệt duyên a, nhân quả luân hồi, cuối cùng dứt ra không được còn để tâm ý phiền loạn. Huyền Dịch đạo nhân thở dài, vẫn còn uống rượu, thật lâu sau mới nói: “Hối hận ?” Phong Tuyết Nguyệt đứng dậy, lung lay sắp đổ, “Ta như thế nào có thể ? Ta không phải Phong Tuyết Nguyệt của ba năm trước đây, ta cũng sẽ không vì ai mà tự liếm miệng vết thương, vì Quân Hàn Tâm đem chính mình biến thành giống như một cái luyến đồng.” Hai tay chống bàn, hơi buông lỏng tay liền có thể té ngã trên mặt đất. Huyền Dịch đạo nhân uống xong một chén rượu cuối cùng, đứng dậy, thản nhiên nói: “Uống rượu xong rồi, vi sư có việc tìm ngươi.” Phong Tuyết Nguyệt không nói lời nào, trong phòng một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau mới nghe thấy Huyền Dịch đạo nhân thản nhiên nói: “Hoàng Thượng muốn gặp ngươi.” ───────────────────────────────────── Hừ (-(∞)-) tức ╭(╯^╰)╮(@﹏@)~/(ㄒoㄒ)/~~ (~ o ~)~zZo(≧v≦)o~~o(>﹏<)o ───────────────────────────────────── Gió đêm phơ phất, vầng trăng khuyết treo tại ngọn cây, hoảng hốt cảm thấy được nó lay động, lung lay đến sắp đổ như nhìn vào ảo ảnh. Giữa hồ có một ngôi đình, nước gợn khởi gợn sóng, vào chớm đông gió hơi hơi lạnh, đâm có chút đau. Phong Tuyết Nguyệt đi vào một đoạn, mới phát hiện giữa hồ có một người ngồi, rót một bầu rượu nhợt nhạt tự ẩm, phía sau có hai cái nam tử mặc y phục thống nhất, bội kiếm treo bên người. Người nọ y phục hồng sắc, một đầu tóc đen dùng một đoạn tơ bó lại phía sau đầu, mặt mày anh tuấn, bạc thần vi câu, một đôi mắt tràn đầy tính kế. Thân thể thoáng ngửa ra phía sau, đối với Phong Tuyết Nguyệt chọn chọn mi. Phong Tuyết Nguyệt có chút chán ghét nhìn sang một phía, lại không biết động tác hẹp hòi như thế có bao nhiêu đáng yêu. Nam tử mỉm cười, bỗng nhiên bất cần đời nở nụ cười: “Quỳ xuống.” Thanh âm nhẹ cũng không mất uy nghiêm, làm cho người ta bỗng ngẩn ra. Phong Tuyết Nguyệt có chút dỗi hừ một tiếng, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nam tử bỗng nhiên cười ha ha, bước qua thạch bàn đi đến trước mặt y, một phen nắm lấy cằm y, hung hăng nói: “Ngươi muốn chết sao?” Phong Tuyết Nguyệt bị bắt nhìn thẳng hắn, lực đạo chỗ cằm cơ hồ muốn đem mình bóp vụn. Rất muốn ra tay, nghĩ lại tưởng tượng Quân Hàn Tâm là người của hắn, chính mình nếu động thủ Quân Hàn Tâm nhất định chịu dính líu. Hốc mắt đau đến tràn hơi nước, phóng thấp thanh âm mềm mềm nói: “Ta quỳ……” Hai má phấn nộn trướng đến đỏ bừng, đôi mắt ẩm ướt, môi ngập ngừng. Ly Trinh nhẹ buông tay, có chút kinh ngạc nhìn y. Thấy Phong Tuyết Nguyệt phải lạy hạ, bỗng nhiên một phen giữ chặt y, tay kéo một cái liền đưa vào trong ngực, vươn tay cười vuốt nhẹ đôi môi như cánh hoa, bỗng nhiên nói: “Trách không được Quân Hàn Tâm thích ngươi như thế.” Phong Tuyết Nguyệt có chút không được tự nhiên thân thủ bắt lấy bàn tay đang hướng chỗ thắt lưng y, thần tình không tình nguyện. Ly Trinh tay căng thẳng, đem người càng kéo sát thêm một ít. Phong Tuyết Nguyệt u oán nhìn hắn, khẩn cầu nói: “Buông ra……” Ly Trinh buồn cười nhìn y, “Ngươi, là đang yêu cầu Trẫm ?” Nói xong cười ha ha, buông Phong Tuyết Nguyệt. Ngồi vào tại chỗ bưng một chén rượu, cười hỏi: “Ngươi cũng biết Trẫm vì sao bắt ngươi?” Bắt ? Phong Tuyết Nguyệt cười cười, xú lão đầu! Ly Trinh tự hỏi tự nói: “Ly Uyên có Hoa Doanh Vũ, liền thoát ly triều đình, Quân Hàn Tâm có ngươi, cũng muốn rời Trẫm mà đi. Ly Uyên, Trẫm thả, còn Quân Hàn Tâm! Thả không được!” Ánh mắt đột nhiên âm ngoan lăng lệ. Phong Tuyết Nguyệt ngẩn ra, thối lui từng bước, vừa định hỏi ‘vì cái gì’, đột nhiên nghĩ đến Quân Hàn Tâm cùng Ly Tán, chua sót nói: “Quân Hàn Tâm mới không vì ta!” Ly Trinh sửng sốt, bỗng nhiên nở nụ cười: “Sao có vẻ chán chường vậy.” Nhìn Phong Tuyết Nguyệt vẻ mặt ủy khuất, nhịn không được nói: “Ngươi nếu cảm thấy đi theo Quân Hàn Tâm ủy khuất, không bằng đi theo Trẫm, Trẫm……” “Hảo.” Ly Trinh còn chưa nói xong, Phong Tuyết Nguyệt nhưng lại một ngụm đã đáp ứng rồi. ______________________________