CHƯƠNG 9
Lần này thời gian đi Nam Cương tìm gần một tháng, Đại hội luận bàn sau hai tháng liền phải tổ chức, vũ lâm nhân sĩ phần lớn nhàm chán đến cực điểm, không có việc gì làm liền khơi ra vài chuyện nhỏ nhặt, trong lúc này là đuổi bắt người nào đó giang dương đại đạo, trong lúc kia lại là phải xử lý tên hái hoa tặc kia. Lòng người không nhàn rỗi, những người đó nói là vì thay trời hành đạo, bất quá cũng là muốn được cái danh đại nhân đại nghĩa mà thôi.
Quân Hàn Tâm mặc dù khinh thường loại chuyện này, lại bất đắc dĩ nhiều lần ra mặt, đem kẻ xấu ngay sau khi bắt liền ngay cả mặt cũng không ló ra, biến mất vô tung bát ngát. Bởi vậy trên giang hồ mọi người đều biết có Tiễn Tình công tử, lại ít có người gặp qua khuôn mặt hắn, ba chữ Quân Hàn Tâm này cũng giống như thái độ làm người của hắn.
Phong Tuyết Nguyệt mỗi ngày đều mãn sơn cốc chạy, chạy đến đầu Quân Hàn Tâm đều đau. Mưa rơi, triền núi lầy lội, sợ y trượt một cái lại bị thương này nọ, vật nhỏ cố tình này không nói lời nào, hôm nay đáp ứng không chạy đi, tới ngày hôm sau liền một bộ dáng ủy ủy khuất khuất.
Quân Hàn Tâm ách nhiên thất tiếu, đành phải đuổi theo y.
Quân Hàn Tâm mới vừa luyện công xong, thu liễm chân khí, Phong Tuyết Nguyệt liền đã trở lại. Vẻ mặt ủy khuất đứng ở cửa, một bàn tay bụm mặt, một cái khác gắt gao túm chặt quần áo, một cử động cũng không dám. Thoáng một cái cúi đầu, trườn phát đen huyền liền trút xuống, hơi hơi che khuất hai bên sườn.
Quân Hàn Tâm nhíu mày cười nói: “Gặp rắc rối ?” Dứt lời đi qua nhẹ nhàng cầm tay y lên.
Phong Tuyết Nguyệt gắt gao đè lại khuôn mặt, ánh mắt chớp hai cái nước mắt liền rơi xuống.
Quân Hàn Tâm trầm mặt gắt gao mân trụ thần, trong tay gia tăng lực đạo, mạnh mẽ dùng một chút lực liền đem tay y kéo ra. Trên gương mặt trắng nõn trơn mềm có một đạo lỗ hổng lớn, miệng vết thương không sâu, nhưng mà thản nhiên chảy ra vết máu.
Quân Hàn Tâm hừ lạnh một tiếng, trách mắng: “Không phải sớm bảo ngươi không cần hướng trên núi chạy loạn sao ?”
Phong Tuyết Nguyệt bị hắn mắng càng thêm ủy khuất, khóc ôm lấy thắt lưng hắn : “Ca ca, mặt của ta đau.”
Quân Hàn Tâm bị y khóc thành như vậy, lòng có chút rối loạn, ôm y vỗ nhẹ lên lưng, hống nói: “Không đau không đau, ca ca thượng dược cho ngươi, ngươi sau này cứ ngoan ngoãn là tốt rồi ?”
“Hảo……” Âm cuối mềm mại bị kéo dài, nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Quân Hàn Tâm ôm y ngồi xuống, dùng khăn mặt bằng tơ lụa thấm nước tinh tế lau sạch khô, rồi mới lại cầm thuốc mỡ nhẹ nhàng sát lên.
Bị Quân Hàn Tâm ôm tựa hồ sẽ không đau, theo trong ***g ngực xuất ra một cái hòm nho nhỏ đưa cho Quân Hàn Tâm, ánh mắt loan lên: “Ca ca, này là ta vừa rồi tìm được.”
“Là cái gì vậy ?” Tùy ý liếc liếc mắt một cái, cũng không có ngừng động tác trên tay.
Phong Tuyết Nguyệt cười có chút nho nhỏ kiêu ngạo: “Chân khí trong cơ thể ca ca vẫn không lưu thông, cái này có thể khống chế.”
Trong tay động tác dừng một chút, khóe miệng nhếch lên, tà mị cười nói: “Thích ca ca như thế ?” Cầm tay y : “Nếu tìm được rồi, sau này không được chạy loạn, đều lộng bị thương như thế.” Nhẹ nhàng hôn lên đạo miệng vết thương kia, môi như cánh hoa miết nhẹ qua lại, cảm giác thiên hạ trong ***g ngực thân mình run lên liền buông ra.
Vật nhỏ như thế dễ dàng có cảm giác, sau này chớ không phải là phải ủy khuất chính mình?
Hai người im lặng trong chốc lát, Thư Nghiễn liền vội vội vàng tiêu sái tiến vào, nhìn thấy Quân Hàn Tâm cung kính nói: “Công tử, có khách nhân……” Dứt lời lại hướng Phong Tuyết Nguyệt liếc mắt một cái, vẻ mặt kích động.
Quân Hàn Tâm nhíu mày cười nói: “Hoảng cái gì, là ai ?”
Thư Nghiễn biết vâng lời nói: “Là Ly công tử……”
Quân Hàn Tâm sửng sốt, vẻ mặt kinh hỉ, lập tức buông Phong Tuyết Nguyệt ra bước đi ra ngoài.
Phong Tuyết Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc, vội vàng đứng dậy vừa hô “Ca ca” vừa đi theo ra ngoài. Thư Nghiễn thở dài thay tươi cười, vội vàng ngăn trở y cười nói: “Phong công tử bị thương, vẫn là ở trong phòng nghỉ ngơi đi, bằng không công tử sốt ruột, đến lúc đó lại mất hứng.”
Phong Tuyết Nguyệt nghiêng đầu: “Ngươi sao bảo ta Phong công tử vậy, bảo ta Phong Tuyết Nguyệt đi. Thư Nghiễn, ta đi tìm ca ca !”
Thư Nghiễn khóe miệng run rẩy, người này sao nghe được mỗi đầu một câu a! Mới vừa lấy lại tinh thần cũng đã không thấy thân ảnh Phong Tuyết Nguyệt.
Quân Hàn Tâm vừa vào cửa, Ly Tán lập tức khinh thường liếc nhìn hắn một cái, lạnh lạnh nói: “Không cùng tiểu tình nhân của ngươi?” Vừa nói vừa uống trà.
“Tiểu Tán Nhi, ngươi chớ không phải là ghen tị đi, bất quá chỉ là một tên luyến đồng thôi, ngươi nếu là không thích thì ném đi.” Nói xong liền tiến lên, cả thân mình đã đứng bên cạnh.
Ly Tán thân hình chợt lóe hừ lạnh một tiếng nói: “Miễn, ta vô phúc tiêu thụ.”
Quân Hàn Tâm không thèm để ý nhíu mày, cười hỏi: “Vậy ngươi hôm nay đến là có chuyện gì?”
Ly Tán dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử, chỉ chốc lát sau liền thay đổi bộ dáng, nhăn nhó nửa ngày mới ngập ngừng nói: “Luận bàn đại hội, giáo chủ phái ta đi tham gia…… Ngươi đừng đánh….. đánh ta.” Giảo giảo ngón tay một bộ dáng mất tự nhiên.
Quân Hàn Tâm bật cười, dĩ nhiên là sợ đánh mất mặt mũi, quả nhiên là tâm tính đứa nhỏ a, Ly Tán này từ nhỏ tập võ, mặc dù không bì kịp với Ly Uyên có thiên phú, nhưng là tính nửa cao thủ, chính là lần đầu ở giang hồ lộ diện, luôn khó tránh khỏi có chút khẩn trương, còn nữa Ly Tán là đại biểu cả Hoa Ảnh Giáo, nếu là thua nan kham, khó tránh khỏi bị người khác làm đầu đề câu chuyện.
Sủng nịch nhìn hắn, thừa dịp hắn không chú ý một tay lấy hắn kéo vào trong ***g ngực, cười thân hai má hắn. Ly Tán cả kinh vội vàng hắn đẩy ra, duỗi tay ra liền muốn tát hắn, loại cảnh tượng này cũng không biết phát sinh qua bao nhiêu lần, Quân Hàn Tâm cưỡi xe nhẹ đi đường quen cầm lấy cổ tay hắn cười nói: “Yên tâm, Tiểu Hoang Miêu của ta, ca ca ngày ấy nhất định không đánh ngươi, nếu ai khi dễ ngươi, ca ca nhất định báo thù cho ngươi.”
Ly Tán cười thu hồi cánh tay, đối với người đứng ở cửa nọ chọn chọn mi cười nói: “Ngươi, quản hảo chính ngươi đi, còn có một câu, đại ca nói, ngươi nếu không thể đoạt được vị trí thứ nhất, cung quy xử trí.” Dứt lời tiêu sái đi nhanh ra ngoài, đi tới cửa ở trước mặt Phong Tuyết Nguyệt ngừng lại.
Phong Tuyết Nguyệt vành mắt hồng lên, nước mắt giống như chuỗi trân châu bị chặt đứt cứ một giọt tích tích rơi xuống, môi như cánh hoa nộn hồng bị gắt gao cắn lấy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Ly Tán cười hì hì gợi lên cằm y, bĩu môi nói: “Vật nhỏ thật xinh đẹp, đừng khóc, ca ca thương ngươi nga.” Dứt lời hôn lên môi y, rồi mới không giống bình thường cười lớn chạy ra.
Quân Hàn Tâm nhấp mím môi đứng tại chỗ không chút nào nhúc nhích, sắc mặt âm trầm.
Phong Tuyết Nguyệt hấp hấp cái mũi, đi qua trước mặt hắn liền dừng lại, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mang theo âm khóc mềm mại nói: “Ca ca……”
Quân Hàn Tâm ngoéo khóe môi, cười lạnh một tiếng nói: “Muốn nói cái gì ?”
Chậm rãi bắt lấy cánh tay, nhẹ nhàng kéo đầu ngón tay Quân Hàn Tâm, hấp hấp cái mũi hồng suy nghĩ nói: “Ca ca, ngươi sao thân hắn như vậy ?”
Quân Hàn Tâm một phen bỏ tay y ra, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Ngươi thì tính cái gì, cũng dám cùng hắn so đo ?” Nói xong vung tay áo liền đi ra ngoài, trở về phòng hung hăng đóng cửa lại.
Trong lòng bắt đầu phát đau, cũng không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, thời điểm nhìn đến Phong Tuyết Nguyệt đứng ở cửa thế nhưng sinh ra khủng hoảng cùng hối hận, theo khi đó trong lòng liền vô cùng đau đớn.
Phong Tuyết Nguyệt đối với chính mình gần như si mê, chỉ cần dỗ dành hai câu y sẽ giống như lúc trước vô cùng cao hứng, chính là miệng lại nói không ra lời ôn nhuyễn, cuối cùng thẹn quá thành giận, thế nhưng nói ra lại là lời đả thương người.
Đem chính mình nhốt tại trong phòng thật lâu, thẳng đến ngoài cửa nổi lên mưa to tầm tã mới nhất thời tỉnh táo lại, đẩy cửa ra gọi Thư Nghiễn.
“Người khác đâu?” Thản nhiên hỏi, một bộ biểu tình không quan tâm, nhưng trong mắt lại tràn ngập sắc thái khẩn trương .
Thư Nghiễn cúi đầu nột nột nói: “Chạy đi rồi, ta ngăn không được.”
Quân Hàn Tâm cả kinh, mắng: “Phế vật.” Nói xong liền vọt vào trong màn mưa, thần tình khẩn trương, cũng không cố kị giọt mưa lạnh lẽo tiến vào trong quần áo.
Tìm thật lâu không thấy, tóc đen hoàn toàn bị mưa tẩm ước, dính ở tại trên người. Nắm tay trong trường tụ gắt gao nắm chặt, ở trong mưa không ngừng biến hóa thân hình, một chỗ lại một chỗ tìm kiếm.
Tầm nhìn mơ hồ một mảnh, một giọt tích mưa lưu tiến trong mắt, hai mắt híp lại, thật lâu sau hình bóng thiếu niên kia mới xuất hiện ở trong tầm nhìn đầy sương mù.
Phong Tuyết Nguyệt cuộn lại thân thể tránh ở dưới tàng cây, hai tay gắt gao ôm đầu gối, thần tình dính đầy bọt nước, phân không rõ là mưa hay là lệ, thân hình nhỏ gầy trong bóng đêm bị hơi lạnh phá lệ thổi vào, thật đáng thương. Cúi đầu vẫn không nhúc nhích, thân thể lạnh đến run rẩy.
Quân Hàn Tâm nghẹn ngào một chút, tâm mềm mại, lại lập tức như là bị người cắt xuống rất nhiều đao, đau đến run rẩy. Nhẹ nhàng tiêu sái đi đến trước mặt y ngồi xổm xuống.
Phong Tuyết Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vô thần nhìn hắn, thật lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ca ca, ngươi là không phải không cần Tuyết Nguyệt.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quân Hàn Tâm há miệng thở dốc cuối cùng một lời cũng không nói ra, cánh tay buộc chặt đem Phong Tuyết Nguyệt ôm chặt lấy. Người trong ***g ngực đột nhiên thả lỏng thân thể, cả sức nặng đều đặt ở trên người chính mình.
“Tuyết Nguyệt, chúng ta trở về rồi nói, nha ?” Nhẹ nhàng ở bên tai y nói, thanh âm ôn nhuyễn.
Phong Tuyết Nguyệt vẫn không nhúc nhích không hề phản ứng, cả không khí thập phần áp lực.
Quân Hàn Tâm có chút không kiên nhẫn, cả giận nói: “Ta ôn tồn nói chuyện ngươi không nghe, liền tùy ngươi tự sinh tự diệt! Ngươi thật ra cho mình là ai trước mặt Quân Hàn Tâm ta !” Nói xong mạnh mẽ đẩy Phong Tuyết Nguyệt ra, còn mình đứng lên.
Thân thể Phong Tuyết Nguyệt bị đẩy ra, bị ném thật mạnh lên trên mặt đất.
Quân Hàn Tâm vốn đã xoay người, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang, lập tức khẩn trương quay người lại, chỉ thấy Phong Tuyết Nguyệt nằm trên mặt đất không hề sinh khí, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Quân Hàn Tâm oán hận chửi nhỏ một tiếng, lập tức ôm lấy y, nhưng lại phát hiện Phong Tuyết Nguyệt toàn thân nóng lên. Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi chửi nhỏ chính mình, vừa rồi lúc ôm y sao không có chú ý đến điểm này.
Ôm ngang lấy y liền lập tức thi triển thân hình hướng tới Tiễn Tình Cư mà đi, Phong Tuyết Nguyệt quần áo ướt đẫm được thay đổi, toàn thân phiếm hồng, ở trong bọc chăn thì thào lời vô nghĩa.
Quân Hàn Tâm ngồi ở trên mép giường, cầm khăn mặt chà lau mái tóc dài ướt đẫm của y, mày gắt gao túc khởi, ánh mắt thật sâu nhìn Phong Tuyết Nguyệt.
Vật nhỏ sinh bệnh, một chút sinh khí cũng không có, khóe mắt có giọt lệ thủy thản nhiên, đang ngủ cũng không an ổn, hắn nghe được ra y thật nhỏ lặp lại tên mình. Miệng vết thương trên mặt dính nước tựa hồ có chút sinh mủ, thật cẩn thận thượng dược, trong lòng lại đau.
Thư Nghiễm bưng dược tới , Phong Tuyết Nguyệt ăn một ngụm liền đắng đến nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại , sau liền gắt gao cắn răng. Quân Hàn Tâm ách nhiên thất tiếu, vật nhỏ lúc này thật tùy hứng.
Nhìn qua bát dược đen sì sì kia, chính mình cũng không khỏi nhíu mày, phất phất tay liền làm cho Thư Nghiễm đi ra ngoài. Dùng thìa trước một ngụm bỏ vào miệng mình, thân mình cúi xuống hôn trụ y đem dược toàn bộ đổ qua cho y. Bởi vì phát sốt, khoang miệng độ ấm biến cao, đầu lưỡi tham lam đi vào trở mình giảo thông suốt, đúng là thập phần thoải mái, đến khi chính mình phải rời khỏi, Phong Tuyết Nguyệt đột nhiên kéo hắn lại lả lướt không buông tha hôn lên.
Nửa uy nửa hôn nửa ngày mới đưa được một chén dược toàn bộ uống xong.
“Ca ca…… Ca ca…… Nóng quá……” Phong Tuyết Nguyệt mặt nhăn lại, hấp hấp cái mũi, hai tay theo chăn chui ra, chân liều mạng đạp chăn.
Quân Hàn Tâm không thể nề hà kéo qua chăn ôn nhu thay y đắp lên, Phong Tuyết Nguyệt vẻ mặt đau khổ vô ý thức tiếp tục đá chăn.
Quân Hàn Tâm hô khẩu khí rút đi áo khoác liền tiến vào chăn đưa y chặt chẽ khấu vào trong ngực, tái kéo chăn qua gắt gao bao lấy hai người.
Thiên hạ trong ***g ngực nhiệt độ cơ thể hơi cao, hơn nữa chăn cũng rất nặng, thập phần oi bức, Quân Hàn Tâm nhíu nhíu mày, nhẫn nại cảm giác cả người không thoải mái.
Thấy Phong Tuyết Nguyệt thần tình thống khổ, sắc mặt càng phát ra ôn nhu, trong lòng cũng tràn đầy áy náy. Nhẹ nhàng hôn lên môi y, thần như cánh hoa ma xát Phong Tuyết Nguyệt đôi môi đỏ mọng, biên nhẹ nhàng nói: “Là ca ca không tốt, bảo bối nhi không tức giận ?”
Vì không thể nghe thấy thanh âm trong màn đêm yên tĩnh vang vọng, bên ngoài mưa không biết khi nào đã muốn dừng lại, Quân Hàn Tâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, theo Phong Tuyết Nguyệt tiến nhập mộng đẹp.
____________________
Thời điểm Phong Tuyết Nguyệt tỉnh lại vẫn là bị Quân Hàn Tâm ôm vào trong ngực, y vẫn không nhúc nhích nhìn gương mặt Quân Hàn Tâm lúc ngủ, lông mi thật dài giống một cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng rung động.
Hoảng hốt nhớ rõ tối hôm qua Quân Hàn Tâm vẫn canh giữ ở bên người chính mình, ngẫm lại lại cảm thấy được ngày hôm qua chính mình chuyện bé xé ra to, trách không được ca ca phải sinh khí. Trước kia thời điểm ở Nam Cương cũng sẽ thân lên mặt nam tử ca ca như vậy, chính là sau không nghĩ đến thân thiết với ca ca ở ngoài còn có người khác. Ca ca có lẽ cùng người kia là bạn tốt, chính mình sao vậy có thể như vậy giận ca ca, ca ca nhất định rất khó chịu.
Miên man suy nghĩ nửa ngày cuối cùng nở nụ cười, chính là thôi, ca ca đối đãi thật tốt, sao lại có thể không thích chính mình !
Quân Hàn Tâm vừa tỉnh liền thấy Phong Tuyết Nguyệt vẻ mặt dại ra nhìn mình, thân mình sợ hãi rụt lui. Trong lòng phiền giận, vừa định phát tác, Phong Tuyết Nguyệt lại đột nhiên hôn thân khóe môi hắn, khiếp sinh sinh nhìn hắn, nhược nhược nói: “Ca ca…… Ngươi đừng giận ta được không……”
Quân Hàn Tâm ngoéo khóe môi từ chối cho ý kiến.
Phong Tuyết Nguyệt nóng nảy, nghĩ đến Quân Hàn Tâm còn sinh khí, lại là mắt dâng thủy khí, thân thể xích lại gần mềm mại nói: “Ta sau này sẽ không phát giận loạn, ca ca không cần sinh khí, Tuyết Nguyệt rất thích ca ca.”
Phiền muộn cùng nôn nóng trong nháy mắt tan thành mây khói, cười ôm chặt y, lại trầm mặt, gợi lên cằm y cố ý khó xử nói: “Ngày hôm qua, hắn hôn ngươi nơi này?” Trong nháy mắt lại thay vào thần tình lạnh như băng.
Phong Tuyết Nguyệt làm sao còn nhớ rõ Quân Hàn Tâm không tốt, trong lòng tất cả đều là tự trách, ngày hôm qua ngốc hồ hồ đứng ở nơi đó không biết trốn đâu, trách không được ca ca phải sinh khí. Ôm thắt lưng Quân Hàn Tâm vội vàng nói: “Ca ca, ta, ta không phải…… Ngô ngô……”
Môi lập tức bị che lại, cái hôn cuồng nhiệt nháy mắt buông xuống, đầu lưỡi điên cuồng quấn quanh như muốn đem chính mình nuốt vào bụng mới hả, nước bọt đầy tràn theo khóe miệng chảy vào trong ***g ngực, tăng thêm *** mĩ.
Quân Hàn Tâm tâm rối loạn, do nhớ rõ hôm qua trong nháy mắt trong lòng sinh ra cảm giác đố kỵ, lại phân không rõ là vì ai. Thầm nghĩ hung hăng hôn môi Phong Tuyết Nguyệt, thật hung hăng địa, thật hung hăng……
Nghĩ muốn đem y nhu tiến vào trong ***g ngực.
Cả hai đều có chút động tình, hơi thở dần dần không xong.
Phong Tuyết Nguyệt cắn cắn môi, mấy ngày nay cùng Quân Hàn Tâm thân thiết hơn, có chút thực tủy biết vị, thân thể nổi lên cảm giác quen thuộc, ngẩng đầu sâu kín nhìn Quân Hàn Tâm, nhẹ nhàng hô: “Ca ca……” Hai gò má phấn hồng, trong mắt đã có ***.
Quân Hàn Tâm lật qua thân đưa y đặt ở dưới, ngoéo môi cười hỏi: “Muốn ?”
Phong Tuyết Nguyệt đỏ bừng mặt, vi không thể nghe thấy gật gật đầu.
Hôm qua vẻ lo lắng đảo qua mà trở nên rõ ràng, cái loại cảm giác trong lòng trống trơn khó chịu toàn bộ tiêu hao hầu như không còn. Đầu lưỡi lướt qua đôi môi như cánh hoa mềm mại, *** mĩ mút vào. Đầu ngón tay khinh xúc nhũ tiêm khéo léo đáng yêu, dưới thân thiên hạ thân thể nhẹ nhàng run lên, nhợt nhạt rên rỉ.
Quân Hàn Tâm hôn lên cần cổ trắng nõn của y, thật mạnh mút vào, chậm rãi chuyển qua xương quai xanh lại khẳng lại cắn, động tác thong thả lại cực kỳ ôn nhu.
Ở chỗ ngực hạ xuống một cái dấu hôn, đầu lưỡi khẽ liếm nhũ tiêm, vây quanh nhũ vựng đánh giới. Quân Hàn Tâm cười khẽ: “Tuyết Nguyệt nơi này thiệt đáng yêu a.” Nói xong liền một ngụm hàm nhập khẩu trung, dùng sức mút vào, cảm giác thù du ở trong miệng trướng đại, buông ra khẩu, trên đầu nhũ dính đầy nước bọt, sáng bóng trong suốt vô cùng đáng yêu.
Mặc kệ trải qua bao nhiêu tình sự như vậy, Phong Tuyết Nguyệt như trước có vẻ ngây ngô, thân thể nhẹ nhàng rung động. Một bên thù du bị cắn lại hồng lại thũng, bên kia lại cô linh linh, Quân Hàn Tâm thổi một hơi liền run rẩy đứng lên, như là nóng lòng muốn được trìu mến.
“Ca ca…… Bên kia……” Gặp Quân Hàn Tâm chậm chạp không động thủ, Phong Tuyết Nguyệt cuối cùng nhịn không được, hơi hơi cung dậy đem đầu nhũ đưa vào miệng Quân Hàn Tâm.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, thuận ý y.
Khoái cảm quá lớn khiến Phong Tuyết Nguyệt khó có thể chịu nổi, hai tay ôm lấy đầu Quân Hàn Tâm, miệng phát ra âm thanh động tình.
Ngón tay tiêm dài chạy dọc theo khoảng da thịt tuyết trắng, hoa tới giữa hai chân, nhẹ nhàng xoa đỉnh ngọc hành, ma chỉ ngăn chặn lỗ nhỏ nhẹ nhàng bị gảy. Rõ ràng bị vuốt ve chính là Phong Tuyết Nguyệt, Quân Hàn Tâm hơi thở lại càng thêm ồ ồ. Hạ thân khởi động, nhìn thấy Phong Tuyết Nguyệt vẻ mặt sương mù, trong mắt đã có bộ dáng ***, trong thân thể liền dâng lên một dòng nước ấm.
Cơ hồ da thịt trắng noãn như tuyết, hoạt như tơ trù, đầu nhũ ngọc hành cùng hoa huyệt đều là thản nhiên phấn hồng, làm cho người ta ngón trỏ đại động.
“Tuyết Nguyệt, giúp ca ca ngậm một chút được không?” Ý xấu của hắn ở chỗ đầu nhũ nhẹ nhàng sờ.
Phong Tuyết Nguyệt tự nhiên là sẽ không cự tuyệt, cho dù ngượng ngùng cũng làm tư thế đứng lên quỳ ghé vào giữa hai chân hắn, hé ra miệng liền hô đi vào, đầu lưỡi vây quanh lỗ nhỏ ở đỉnh đánh giới.
Quân Hàn Tâm kéo hai tay của y phóng tới chỗ hai cầu túi nhẹ nhàng vuốt ve.
Phong Tuyết Nguyệt nhắm mắt lại, mỗi một lần đều hàm đến tận rễ. Phân thân ở trong miệng trướng đại, thập phần không thoải mái, khả tưởng tượng đến ca ca thực thoải mái liền cũng cao hứng.
Quân Hàn Tâm niết một phen cái mông tuyết trắng của y, đột nhiên sáp nhập một lóng tay, Phong Tuyết Nguyệt ưm một tiếng thân mình run rẩy, động tác trong tay cũng dừng.
Quân Hàn Tâm ý xấu giảo lộng nội vách tường, làm cho Phong Tuyết Nguyệt thở gấp liên tục.
Phong Tuyết Nguyệt phun ra nuốt vào vài cái, Quân Hàn Tâm đột nhiên lại tham nhập một ngón tay, Phong Tuyết Nguyệt thoải mái thân mình run lên, cái mông theo bản năng co rút lại, răng nanh nhẹ nhàng lướt qua phân thân đang nóng đến phát ngạnh lên .
Quân Hàn Tâm gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ chiếu vào trong miệng Phong Tuyết Nguyệt. Toàn thân sảng khoái thư ra một hơi, loan hạ thắt lưng đem Phong Tuyết Nguyệt tới gần, đem bạch trọc lau đi, cười nói: “Là ca ca không tốt, mau nhổ ra.”
Nào biết Phong Tuyết Nguyệt thế nhưng kịch liệt lắc đầu, má cổ tròn tròn, rụt lui chậm rãi nuốt xuống. Quân Hàn Tâm thở dài ôm y, nhẹ nhàng ma xát hai má y, “Tuyết Nguyệt rất đáng yêu.”
Mặc Mặc nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay ra ngoài, cho nên chậm, buổi tối hẳn là còn có một canh giờ a.
(╯3╰)(╯3╰)(╯3╰)(╯3╰)