Người giận thì họ
thường hay mặt lạnh với người bị giận. Người bị giận thường thì rất hay
áy náy với người giận, nhất là biết người đó vì gì mà giận.
Nguyên Anh không hẳn là giận gì tôi, có điều cứ giả bộ im lặng...
Áy náy thật đó, Nguyên Anh tổng cộng có 4 vết cào ở tay, ở cổ thì có 2 vết sướt đang rơm rớm máu, do da cổ thì mỏng hơn tay thì phải.
Tôi không cố ý, tôi chỉ định cào thằng Huy thôi, ai biết hắn lại chen vào can
chứ. Tự nhiên chạy vào, đưa tay cản trước mặt tôi...
Nếu như tôi không phải là người có lỗi, nếu như tôi không xót khi thấy hắn như vậy...tôi sẽ không bao giờ như thế này...
- Mày ơi, tao không cố ý mà, xin lỗi nha nha.
Tôi với Nguyên Anh đang ngồi ở ghế salong, lớp thì rải rác quanh nhà ngủ,
nhưng thật ra đứa nào cũng cầm điện thoại bấm nhiệt tình lắm...nên tôi
nói rất khẽ đủ để Nguyên Anh nghe nhưng... hình như đối với hắn là không đủ nghe thì phải, cứ như không thích nói chuyện với tôi thế này...
- Anh à, tao không cố ý mà, lúc đó tao chỉ định xử thằng Huy thôi, không biết mày chen vào...có gì cho tao xin lỗi nhá...
-...
- Thật đấy, tao xin lỗi thật đấy.
-...
- Tao...
- Tao nhiều lỗi lắm hay sao mà xin hoài vậy... mà xin chẳng có tí nào thành ý.
Cuối cùng cũng lên tiếng nhưng cơ mà thành ý gì chứ, tôi nói giọng ngọt như
đường saccarozơ vậy mà, mà như cái giọng điệu này, hình như tôi phải...
- E hèm, anh bớt giận anh nhé, lần sau em không dám nữa...
Tôi đã cố gắng đưa ra bộ dạng cute lạc lối nhất...khổ quá, mặt tôi lúc này chắc nhìn ngu lắm đây...nhưng kệ...
Nét mặt của đứa đối diện giờ đã dịu đi một chút rồi, cũng nhìn tôi mỉm mỉm tí rồi.
Tôi biết ngay mà, từ khi nào tôi lại hiểu hắn như vậy chứ. Nguyên Anh ấy à, rất thích xưng anh em với tôi lắm... Thôi dù sao xưng cũng quen rồi,
Nguyên Anh lại già như trái cà như thế, có sao đâu.
À mà chưa nói,
mỗi lần hắn nghe sướng tai là mặt hắn sẽ phởn lên ngay. Mới đó thôi
mà...đó đang bắt đầu phởn rồi đó, cười kiểu đó đó, gớm, mặt đểu phải
biết. Tự nhiên thấy nó rợn người sao ấy. Thằng này hắn sướng là hắn
không thèm giấu gì hết, không giữ hình tượng gì hết à, phô trương quá..
- Em hứa lần sau sẽ cào mạnh hơn...chảy nhiều máu hơn một chút...
Tôi thù quá nói thêm một câu...
Nguyên Anh lập tức trợn mắt mím môi...sau đó bật cười kéo má tôi ra, rồi hề hề nói:
-
Không sao em à, bạn gái anh làm gì anh cũng chịu được, nhưng lần sau em
cứ chuẩn bị tâm lí nhé. Anh nghĩ rồi, nếu em cào anh một phát anh sẽ hôn lại một cái để bù. Thế nhé!
Ơ nói cái quỷ sứ gì vậy? Cái định luật nào nói phải vậy hở?
Lên cơn gì thế này?
- Em thấy sao?
Còn hỏi lại nữa chứ!!
- Em thấy anh nói rất tào lao
- Nhưng thật là anh không nói tào lao. Em thử suy nghĩ xem nào.
- Sao anh cứ thì thào như người bị lao thế?
- Nhưng kệ, anh vẫn rất ngọt ngào là được.
- Ngọt ngào như nào cũng kệ, vì dù sao anh cũng chỉ là trai bao.
- Em nói sao? Nói lại xem nào?
- Anh là trai bao.
- Trai bao nhưng anh cao, với em chắc không sao nhỉ?
- Thôi nào!
- Anh thích nói đó, làm gì được nhao!
- Thôi dẹp mẹ cho tao.
Tôi bực mình quá phải
nói một câu phũ nhất cắt ngang cuộc nói chuyện tào lao này. Nói thêm nữa chắc tôi sẽ “lao đao” khi chẳng tìm được vần “ao” nào để tiếp tục nối
tiếp câu chuyện hắn “khơi mào” quá.
Sau đó thì hai đứa chúng tôi ngồi đánh nhau suốt buổi trưa. Khi thì chẳng nói gì mà 2 đứa nhìn
nhau rồi ôm bụng cười, như kiểu lên cơn ý.
Nhìn chúng tôi có dở hơi không nhỉ? Thông cảm nhé, con người lâu lâu cũng điên điên khùng khùng bất thường mà.
Ngày đi chơi hôm đó do rủ nhau ra biển nên chụp được rất nhiều ảnh vi diệu, thánh nào cũng thay nhau sống ảo cháy cả máy...
À chưa nói, tụi con trai lớp tôi đã được thỏa lòng mong ước được ngồi sau xe con gái rồi, và tụi con gái lớp tôi đã biết được độ men của bản thân rồi. Con gái tụi tôi ấy à, men lắm, men đến độ con trai đứa nào cũng
xấu mặt với người đi đường nằng nặc đòi xuống...
Tôi cũng thấy mắc cỡ thay, nhưng cơ mà thằng sau lưng tôi thì thích thú như lần đầu tiên được đi công viên nước ấy...
Kết thúc một ngày rồi, rất vui...
Có ai liên hoan như lớp tôi không nhỉ?
-----------
Khi nào đối diện mới
biết thử thách dành cho mình khó khăn thế nào. Hôm trước còn hào hứng
khi được Nguyên có nhắn hôm nay đi đăng kí học nghề, thích thú khi có
người chở mình đi.
Vậy mà giờ, khi vào trường rồi tôi lại thấy chả
vui tí nào, lại thấy như mình sắp phải đi trại giam suốt kì nghỉ hè. Đắn đo, phân tích, kết luận... Tâm trạng tôi cũng rối bời theo. Ôi 2 tháng
ăn chơi không đã của tôi phải dành một tuần 3 buổi đi học. Lại cầm cuốn
vở bước vào lớp học chán ngắt...mẹ ơi..
- Đi thôi.
Nguyên Anh đã bước trước tôi mấy bước mà tôi vẫn đứng chỗ xe chẳng muốn đi...hãi lắm, khổ lắm,
mệt lắm...Hân mệt, Hân chán lắm Anh ơi...
Tôi tiếp tục đứng lì ở nhà xe.
- Đi thôi, đứng đó làm gì?
Hắn quay lại nheo mắt nhìn tôi khó hiểu.
Tôi nheo mắt nhìn lại hắn mếu máo:
- Không học có sao không mày?
- Không được, học đi, đến khi tốt nghiệp rất cần đấy.
- Nhưng tao ngán lắm, mày đừng có ép tao mà.
- Tao đâu có...
- Tao lười lắm...
Nguyên Anh chẳng nói
thêm lời nào mà đi đến chỗ tôi đang đứng, cười khích một cái, lấy tay
khoác vai tôi, rồi nhìn tôi, sau đó lại đưa tay chỉ về phía xa:
- Mày biết phòng đó phòng gì không?
Tôi thơ ngây không hiểu chuyện gì đáp lại:
- Phòng học vụ, tao vẫn chưa bị mù mày ạ.
Nguyên Anh lại tiếp tục cười khích với tôi nói tiếp:
- Thì đó, đó là phòng học vụ, tao với mày đến đây để đăng kí học chứ không phải đăng kí...kết hôn, đâu có cần phải...
- Khùng này! Nói linh tinh gì đó.
Tôi bực mình đánh mấy phát vào lưng đứa kế bên, giờ còn đùa nữa.
- Thôi đi vào, anh bảo là em phải nghe, không cái gì mà không, đi thôi...
Tôi đã thù thêm một thể loại người rồi mọi người ạ, là những đứa luôn dùng sức mạnh giải quyết mọi việc.
Vừa vào phòng, tôi đã
thấy có người đăng kí rồi, đứng xung quanh đó rất nhiều. Tôi đứng ở cửa
ngán ngẩm. Đã vậy Nguyên Anh còn tặc lưỡi đùa: “Đi sớm vậy mà cũng có nhiều người nhỉ? Cứ như đi đăng kí kết hôn thiệt mày?”
Tôi nản quá nên cũng chả thèm chấp hắn xàm gì, bước vào định tiểu nhân chen vào đám đông đăng kí trước. Tôi phải làm liền chứ, mong mấy em, mấy bạn đứng xung quanh đây
thông cảm cho tôi...
- Anh cũng đăng kí học nữa hả?
Tôi chưa đến được đám đông thì phải dừng lại quay qua...
Kiều Anh, nó vừa đứng lên từ ghế chờ của phòng...
Tôi quay lại đằng sau nhìn Nguyên Anh...
Tất nhiên Nguyên Anh theo phép lịch sự chào lại nó, còn tôi...thì không,
tôi không quan tâm sự hiện diện của nó, nó làm gì, nó ra sao thì cũng kệ nó. Tôi liếc nó một cái rồi đi đến chỗ đám đông.
Nguyên Anh chắc cũng thấy được thái độ của tôi nên cũng chỉ chào thôi, không nói chuyện nhiều...
Biết điều đó.
Không phải là tôi chấp gì nó mấy chuyện cỏn con trước đây mà con bé đó...tự nhiên càng ngày tôi càng không thể ưa nó mà.
Tôi đã bỏ qua vụ nó với bạn nó hôm tổng kết trước khi lên múa nói xấu tôi,
đã bỏ qua vụ bạn nó cố tình giấu cái micro tôi để chỗ phòng giáo viên,
hay là vụ tụi nó thay đồ nói tôi hát dở, nói tôi với anh Minh đó làm
giống thảm họa âm nhạc...
Làm như tôi được hưởng tiền khi lên đó hát lắm không bằng.
Là anh chị thì chấp gì mấy em thích nói xấu ấy, tôi không chấp, anh Minh
cũng nhìn tôi cười bỏ qua cho mấy em. Khi mà người ta đã không thích ai
rồi thì dù mình có làm gì họ cũng ghét. Mấy em thích thì mấy em cứ nói
xấu, chị thích thì chị cứ tốt thôi. Bình thường mà.
Tôi là tôi bực khi thấy
Nguyên Anh gọi tôi từ xa, nó dám ngang nhiên chạy bạch bạch sơ ý đụng
vai tôi (tí thì tôi té), rồi đến ôm chầm lấy cánh tay người vừa vẫy tôi
lại. Đó, cứ cho là nó không biết quan hệ hiện giờ của chúng tôi đi, cứ
cho là nó đang ngộ nhận đi, nhưng cũng giữ chừng mực tí đi chứ. Thật là
nếu mà lúc đó Nguyên Anh không nói: “Anh phải đèo bạn gái anh đi chơi rồi, chắc không đi với tụi em được đâu” và nắm tay tôi ra nhà xe trong tư thế đẹp nhất thì tôi đã giận hắn luôn rồi.
Thật mà hắn dám hùa theo con bé đó là giờ tôi với hắn đã là bạn thân mãi của nhau rồi, mà đâu, không thân thiết gì luôn ấy chứ.
Tôi nghĩ nếu như Nguyên
Anh thích nó thì đã không nói thích tôi. Ít ra tôi cũng hơn nó về điều
đó. Nhưng tôi ghét ghét nó lắm...tôi bực khi con bé đó lại bám lấy
Nguyên Anh trước mặt tôi, dù bây giờ đã biết chuyện của chúng tôi rồi.
Nó không biết lúc trước khác, bây giờ khác sao?
Đó, chúng tôi vừa ra đến cửa là nó với bạn nó đã bao vây người thương của tôi hỏi này hỏi nọ
rồi, mấy đứa này nó không xem tôi ra gì thật mà.
Đã vậy chắc nó cũng học
chung với tụi tôi rồi, thật là không thích chút nào hết. Nghĩ đến việc
học với nó là tôi không thích rồi, chán thế chứ. Không biết đi học chung vậy nó có giành người thương của tôi không nữa. Dám giành à? Giành là
chị chém, chém chết.
Thôi, chẳng bận tâm nữa, tôi bực mình đi thẳng...
- Hân!!
-...
Tôi nghe tiếng gọi phía sau, tôi không thèm trả lời.
- Ê!!!
Tôi không thèm nghe.
- Hân!!!
Hắn kéo tôi quay người lại nhìn hắn.
- Tao gọi không nghe à?
Nhìn mặt là thấy hờn rồi. Tôi liếc một cái rồi lại quay người đi ra xe vừa nói:
- Thôi chở tao đi về đi, ở đây chán lắm.
- Sao nhìn mày cứ như mới bốc hỏa vậy?
- Ừ, đang bốc hỏa rừng rực đó, khôn hồn thì tránh xa ra.
- Thôi vậy tối tao sẽ mời mày trà sữa hạ hỏa nhé!
Hắn bước song song với tôi, tay đã khoác lên vai tôi như thường lệ đề nghị.
Đang có một sự dụ dỗ thiếu nữ tuổi ăn hàng...đừng có nghĩ tôi vì đồ ăn mà bỏ qua nhé! Đừng nghĩ tôi vì được mời mà hết bực nhé!
- Không đi.
Tôi phồng má, quay mặt không thèm nhìn hắn. Đừng có dụ tôi.
- Sao vậy? Hôm nay “hiền” vậy à?
Coi kìa, nói tôi vậy đó, nói móc tôi vậy đó. Vậy tôi không khách sáo nữa.
- Không phải vậy, tối nay tao mắc đi với trai rồi...
- Cái gì?
Mất cả hồn!!
Tự nhiên đang nói nhỏ nhẹ hắn hét lên...
- Đi đâu? Nhiều người không? Với ai? Tên? Mấy giờ đi? Mấy giờ về? Mặt đồ gì? Lí do đi?
Hắn nói một lèo làm tôi choáng váng luôn ý, cái người này...
- Này! Hỏi gì lắm vậy? Sao tao trả lời hết được hả?
- Không trả lời được hết thì cứ việc ở nhà đi cưng.
Vuốt mồ hôi, ôi thằng dở hơi.
- Trai này tao quen lâu rồi, khỏi lo nhé! Đi đến sáng luôn cũng không lo.
- Không được, không được đi chơi với thằng khác.
Được dịp, tôi trả đũa:
- Ơ thế mày cũng để cho đứa khác ôm tay mà, thân thân thiết thiết mà, tao cũng có nói gì đâu.
Con nít mà, đôi lúc cũng phải nhỏ nhen chút chứ. Thích ở lứa tuổi học sinh mà, phải có chút gì
đó ngọt ngào của vị ghen xen vào chứ. Tôi cũng là người, tôi còn là con
gái...
- Cái đó khác, tao không có ý, còn mày lại cố ý...
- Tao cũng đâu có cố ý...
- Không cố ý sao lại...
- Ơ thằng này hay nhỉ? Lớn lên chung một mái nhà là tao cố ý à? Anh tao nghe được anh tao hờn cả thế giới bây giờ.
- Hở?
Và đương nhiên cũng có lúc troll nhau chứ.
Bỏ, bỏ nha cưng, cái tội làm chị bực.
Coi cái mặt hắn kìa.
- Ha ha ha.
Vì thấy cái mặt ngơ ngơ của hắn nên tôi chỉ là vô thức cười lớn lên thôi à.
Nhìn cái vẻ mặt ngu người của hắn khi bị lừa nó đã gì đâu á. Hắn cười ngơ
trong tức giận mà tôi thấy sướng như được ăn món ăn ngon ý. À thì ra bạn Nguyên Anh cũng có lúc bị dắt mũi như vậy.
- Anh không thích nói chuyện với Hân nữa đâu nhé.
Hắn làm như mặt hắn nói câu nè cute lắm không bằng.
- Nhưng Hân thích nói chuyện với Anh đó.
- Kệ Hân.
- Đồ điên.
- Đồ hâm.
Hắn nói vậy thôi nhưng cũng quàng vai bá cổ tôi bước ra xe, giận hài vậy đó. Thôi kệ đi, vậy mới “trất” chứ nhỉ?
- Thế tối Hân có lên mạng không?
- Anh lên thì Hân không lên.
- Hân cứ thích nói điêu.
- Xưa đến giờ rồi Anh à...
...
Một ngày của cuối tháng 5, tôi mở điện thoại ra, mắt nhắm mắt mở thì đã thấy tin nhắn gửi đến như vũ bão...trên mạng.
Tôi thì chẳng là nhân vật nổi tiếng gì, chỉ là bạn bè hơi nhiều, dù đã
không gặp đã lâu nhưng vẫn thường hay nói chuyện trên mạng nên đến ngày
này là tụi nó rầm rộ hẳn lên.
Mấy năm gần đây thường như vậy, mạng
thì tôi không nói nhưng sáng dậy là tôi sẽ nhận tin nhắn độc lạ từ con
bạn thân, năm nay đại khái nó chúc tôi sống thọ, dặn là ngày xui này đi
chơi gần gần thôi, nhớ còn răng mà về.
!!!
Quà của nó tôi sẽ nhận vào tiếng sau...
Mà đó là chuyện của tương lai, còn giờ tôi qua phòng anh hai nhận quà...
- Hôm nay anh rửa bát cho.
Quà của anh tôi cũng vui khoẻ lắm, chỉ là làm thay tôi vài việc thôi
Ngày ra đời của mầm non
tổ quốc, vậy mà chờ đến trưa rồi mà không một cuộc gọi từ bạn cùng bàn.
Lòng cứ như lửa đốt, tôi là tôi ức không chịu được rồi ấy. Tối qua còn
chọc tức tôi đến tận khuya mà giờ không có động tĩnh gì hết...là như lào chứ.
Tức, bực, hận, thà không nhắc đến thì thôi...
- Thôi quý cô ra xem phim đi, hay đi chơi đi, quanh quẩn ở nhà hoài vậy?
Đó đến cả
anh tôi còn hiền dịu vậy mà, còn mời tôi đi chơi. Sinh nhật tôi cơ mà,
hôm nay ngày kỉ niệm cột mốc quan trọng của lịch sự như vậy mà...nhưng
tôi chả muốn đi đâu cả...
Chán quá, nản quá, thành ra ỉu xìu lên phòng trước con mắt ngạc nhiên của anh tôi.
Tối. 7 giờ 30 tối...
Không một tin nhắn...
Không một cuộc gọi...
Tôi cầm điện thoại mà muốn bóp nát bét nó ra...
Nguyên Anh chết tiệt.
Nguyên Anh xấu xa.
Nguyên Anh là cái đồ điên, đồ khùng...
” KIRAKIRA hizashi wo abite
Make up, and dressed Are you ready to go?
Weather is great, it"s your holiday
We gotta party all day long
Happy day Summer day
Sunshine girl...”
Giật cả mình...nhạc chuông vang lên làm tôi ném luôn cái điện thoại...
Tôi nhặt lại điện thoại vừa giật mình làm rơi trên giường.
Dụi mắt, khi xác định rõ tên người gọi thì tim tôi vô thức đập mạnh hơn.
Không biết sao nữa, kiểu như chờ mãi muốn hết hi vọng thì đột nhiên ánh sáng ùa về ý...
Miệng tôi cong lên...
Tôi điều chỉnh giọng ghé tai vào điện thoại:
- Cái gì vậy?
Trả lời phải bất cần như vậy mới hợp hoàn cảnh.
- Mày...hôm nay...hay mày lấy tai nghe ra đi, tao tặng mày bài này.
Tôi vừa nghe đến đó hả hốc miệng ra, tay đã vô thức che miệng chạy ra đóng của phòng rồi, nhưng vẫn nín nhịn ngây thơ hỏi:
- Bài gì? Vụ gì? Chuyện gì? Muốn gì?
Vì hắn mà tôi ăn bánh kem không ngon, thổi nến không vui, tại hắn nên giờ tôi phải quyết trút được giận.
- Tao tặng mày, sinh nhật...
Thì ra biết mà lại im lặng từ sáng giờ, rất đáng giận, đáng trách, đáng bị phũ...vậy nên tôi tiếp tục:
- Sinh nhật gì ở đây?
- Thì...không phải hôm nay sinh nhật mày à?
Cái giọng Nguyên Anh cứ như bị hớ ấy, tôi thề nói giờ tôi thấy được cái bản mặt đó tôi sẽ chụp là đưa cho cả lớp xem ngay...
Nhưng thôi, nhớ là được rồi, tôi tốt nên thôi bỏ qua cho đó.
- Ừ, rồi sao, tặng quà mà không có tí thành ý gì hết vậy?
-...
Đầu dây bên kia im lặng...
Tôi cười thầm nói thêm một câu:
- Chúc trước đi, đặt nhiều tình cảm vào xem nào!
Tôi bỏ điện thoại xuống đệm ôm chăn cười, thật ra nhại lại câu nói của hắn cũng thích lắm...
Sau khi cười chán chê tôi trấn tĩnh lại ghé tai...
Bên kia có vẻ ngại hay sao ý, nửa ngày chả nghe nói được gì.
Tôi vì lo sợ hắn hụt hứng chả tặng tôi nữa thì toi nên cố hắng giọng nói rành rọt:
- Thôi, tạm bỏ qua, mà bài gì? Hình thức gì? Ế...
Tôi đang tưởng tượng viễn cảnh Nguyên Anh cầm sáo...
- Gắn tai nghe vào, tao thổi cho nghe một bài sáo...được không? Tao không biết tặng cái gì khác hết.
Ớ. Sáo...sáo á?
Tôi vui đến mức quên cả việc đang kiêu, dồn dập như sắp gặp được thần tượng:
- Lẹ đi, lẹ đi mày ơi! Nhanh nhanh.
Tôi nghe được điệu cười
man rợ từ đầu dây bên kia. Tôi không quan tâm. Tiếng sột soạt của sách,
tiếng bước chân của hắn càng làm tôi hồi hợp hơn, làm gì lâu vậy không
biết.
Sau đó từ điện thoại tôi lại truyền một giọng nói quen thuộc của Nguyên Anh:
- Cắm tai nghe vào chưa?
Mà khoan, nếu như bây giờ...
- Hay qua messenger đi, gọi video, tao muốn thấy bản mặt mày thổi cơ.
Tôi đề nghị vậy cũng đâu có quá đáng đâu nhỉ? Hí hí.
- Bên đó đường truyền không tốt đâu...
Đúng là không tốt thật...nhưng kệ đó. Giờ tôi thích nghe như vậy à!
- Không thích, muốn thấy mặt mày thổi cơ, qua đó đi.
Tôi không chờ hắn đồng ý, hí hí bật mạng lên, bấm nút gọi “Nguyên Đẹp Trai” không một chút do dự...
Hơn chục giây sau đã thấy bản mặt hắn xuất hiện trước màn hình...
Có phải hắn là loại
người hai mặt theo nghĩa đen không, sao lúc nói chuyện điện thoại với
tôi nhìn ngại ngùng lắm mà, sao giờ mặt nhìn...đểu thế...
- Nhớ anh đến cỡ đó sao em?
Biết ngay mà, cái mặt này thì câu này hợp đấy. Thôi kệ, vì tương lai con em chúng ta, kệ đó. Vậy nên tôi xùy xùy:
- Ừ, nhớ lắm, lẹ đi, sáo đâu?
Sau khi nhập nhằng vài
câu với tôi, hắn cũng huơ huơ cây sáo trước camera, rồi mở nhạc, nháy
mắt với tôi một cái, rồi đưa sáo lên miệng...
Tôi có thể xác định là nếu ai tán tôi bằng hành động vừa rồi, tôi sẽ chịu ngay đó...ôi Nguyên Anh cầm sáo đẹp trai quá đi!!
Giai điệu bài hát vang lên, tiếng sáo hòa vào...tôi tôi muốn... nổi da gà rồi đó...
Dù không rõ bài này là bài gì nhưng tôi cảm thấy thích lắm, nhạc nhẹ, rất êm tai.
Tôi rất thích nghe sáo, sáo nhẹ nhàng nhưng nhiều cảm xúc, chứa một chút của sự bình dị, ấm áp và trong sáng nữa...
Đã vậy người thổi còn đẹp trai thế kia...
Xong nửa bài còn nháy mắt cười với tôi rõ tươi... mẹ ơi...con đi chết đây...
Tôi không biết lúc nghe
tôi có chảy nước miếng không nữa, chỉ có là hết bài khi nào mà tôi chả
biết, bị bạn cầm sáo nào đó ê ê mới giật mình tỉnh ngộ. Thật là xấu hổ
lắm, hên là tôi chưa đưa tay lên miệng làm động tác chùi nước miếng...
- Chúc Hân xinh đẹp sinh nhật vui vẻ, mau lớn. Anh tặng cái này mong Hân...không được chê.
Tôi chỉ cần nghe đến đó
đã sướng phát điên, cơ bản là quen rồi, hắn móc kiểu gì của chịu được,
nỗi uất ức kìm nén sáng giờ được niềm vui bao trùm. Tôi toe toét nhất có thể:
- Cám ơn, mày thổi hay quá, hí hí.
- Hì hì.
- Bài này mày tập lâu không?
- Tập từ sáng đến giờ...
Vậy là sáng giờ im hơi lặng tiếng vì lo tập cái này á hả...ôi...Nguyên Anh dễ thương quá.
- Muốn ôm mày quá à! He he he.
Vừa nói đến đó tự nhiên hắn ngưng cười, sau đó thì màn hình tắt cái rụp, cuộc gọi đã kết thúc.
Ơ...
Ơ...
Nụ cười đang rộng của tôi trở méo xệch.
5 giây trợn mắt nhìn màn hình điện thoại...
5 giây rút ra kết luận...
Hắn dập máy rồi.
Cái thể loại gì vậy? Có phải tôi hiền quá nên làm tới không? Không hả?
Đúng là thăng trầm cảm xúc thiệt mà. Đúng là tức không thể chịu được nữa mà.
Cái thằng này...giờ mà gọi đừng hòng tôi bắt máy nhé.
Sao mãi chưa gọi lại nhỉ, mạng mẽo hư sao? Cái chuyện gì vậy? Mất tích luôn rồi!!! Thằng kia!!
Chờ mãi chả thấy, bắt tôi gọi lại à? Không thèm gọi nhé.
Gừ, tôi bực mình bỏ điện thoại vào túi, đi xuống nhà uống nước hạ hỏa.
Đi ngang qua phòng anh tôi thì thấy anh đang tủm tỉm nói chuyện gì đó với
ai trong điện thoại, thấy tôi đứng ở cửa thì lao ra đóng cửa cái rầm...
Ức! Tôi không thèm nghe lén nhé.
Sao hôm nay tôi bị ai ám hay sao á mà...
- Ba ơi...
Tôi chạy ra nhà khách,
để điện thoại lên bàn nằm gối đầu lên đùi ba tôi nũng. Chỉ có ba là
người khác giới dịu dàng với tôi nhất thôi, yêu thương tôi nhất thôi...
Đồ Nguyên Anh thối hoắc...
- Hôm nay sao buồn vậy con?
- Không có gì đâu ba, mà sao ba vẫn chưa cạo râu vậy, giống ông già quá, mẹ theo ông khác bây giờ!
Tôi trêu ba, mà đúng là
ba tôi để râu nhìn già thật, đã vậy còn râu quai nón. Cũng vì vậy mà mấy đứa bạn tôi mỗi lần ba tôi cạo râu xong thì chào chú, 2 tuần sau gặp
lại tưởng là người khác liền chào bác liền...khổ vậy đấy.
Ba tôi cười soề sòa xoa đầu tôi.
- Con lớn thì ba phải già chứ sao...
- Con đùa mà, ba còn “chẻ” phơi phới, mà ba như nào cũng đẹp trai, hi hi.
Thật là ba tôi không
biết nói đùa, tôi lâu lâu chỉ nghe ba nói vài câu giỡn với mẹ thôi, tôi
thấy ba tôi lúc nào cũng nghiêm túc hết đó, lúc nào cũng dịu dàng, ấm
áp...
Nguyên Anh chẳng bằng nửa ba tôi.
- Ai đang gọi con đây, Cướp Họ? bạn nào tên kì vậy? Ai vậy con?
Tôi giật mình ngồi dậy. Cắn môi nhìn ba tôi đang cầm điện thoại thần thánh của mình...tôi lỡ dại rồi...
- Bạn...bạn con đó ba, hi hi, dạ ba đưa con...
Ba tôi cười cười định nói gì đó lại thôi...
Tôi cầm được điện thoại tức tốc chạy lên phòng, đóng cửa lại, bấm nút nghe, hét: