Không biết lớp
bạn sao chứ lớp tôi khi biết được thông điệp trong “tối hậu thư” thì
phải nói cứ rần rần, chọc tôi tứ phía, từ 4 phương 8 hướng cứ ồn ào
kéo đến tra hỏi. Thật là khi đó tôi chỉ biết cười trừ vì chẳng biết bạn
ấy là ai.
Vấn đề gán ghép cặp đôi gì đó thì tôi quen rồi, cấp 2 bị chọc hoài. Mới
đầu ngại nên phân bua nhưng rồi cũng kệ. Tại cứ mỗi lần xếp chỗ ngồi
gần thằng con trai nào là lại bị chọc với thằng đó. Lớp 9 lớp tôi không
ai là không “có cặp có đôi“.
Nên giờ có chọc tôi cũng trơ à, chắc miễn dịch rồi.
Nhưng vụ này có chút khác, có đề tên tôi rõ ràng, nên hơi tò mò. Có người nói mến tất nhiên là phải quan tâm chút chứ.
Tôi có hỏi đứa thường đi sớm nhất nhưng nó nói không thấy người lạ mặt nào vào lớp. Mà cũng lạ, tôi từ xưa đến giờ thì chậc... cái gì cũng
khiêm tốn, mắt thì không to tròn mà còn cận mỗi bên 3 độ, người thì
không phải dạng lùn nhưng thật...cao chẳng bằng ai, học thì không giỏi
cho lắm... thế đứa quái nào...
Không lẽ tôi có vẻ đẹp gì đó rất ghê gớm mà tôi không biết à?
Hay là...mấy đứa bạn cũ rảnh đến độ gửi thư trêu tôi?
Hay tôi có fan cuồng?
Tôi có đưa thư đó cho mọi người xem để hỏi có quen nét chữ này không. Nhưng mà chuyền kiểu gì vẫn đặt lại bàn tôi. Tôi nhớ bạn “cùng họ” bạn nhìn
thư kĩ lắm, rồi bạn lại nhìn tôi...dù không kĩ bằng thư của tôi nhưng
khi đó tôi thấy bạn lạ lắm, hộc bàn bạn ấy đa dạng sắc màu hơn cái thiệp của tôi mà.
Ganh tị gì chứ?
Cuối cùng cũng không biết của ai, để tránh mồm mép nhanh hơn người của mấy
cụ nhiều chuyện lớp tôi, tôi đã chốt ý kiến là gửi bị nhầm trúng tôi.
Lớp đã phản đối và nói kết luận của tôi là vô căn cứ nhưng tôi kệ, không trực tiếp đưa tôi thì...không phải của tôi.
Tôi cũng có lần suy nghĩ nghiêm túc nhưng rồi thấy mình điên lại thôi, vì
cứ mỗi lần tưởng tượng ra khuôn mặt bạn bí ẩn đó thì khuôn mặt thằng
Nguyên Anh lại xuất hiện...
Đêm còn mơ thấy nữa chứ...
Chuyện đó im hơi lặng tiếng vài tuần rồi lại nổi lên vì 8/3 tôi lại nhận được
một bông hoa hồng làm bằng giấy được đặt ngay trong hộc bàn huyền thoại của tôi.
Lần này tôi hỏi thì có đứa nói thấy một bạn nam đi ra
nhưng đi nhanh quá không thấy mặt (tôi hỏi phải đứa cận còn nặng hơn tôi nên thôi rồi). Nhưng chắc dãy B vì thấy bạn ấy đi về phía đó.
Thế là đứa nào cũng cầm bông rồi nhìn tôi bằng ánh mắt mờ ám, rồi còn không quên đặt từ “mình mến bạn” trước mỏ.
Khi đó tôi thật sự rất tức, không phải tức mấy đứa lớp tôi mà tức bản mặt
cái đứa gửi bông, tổ cha nó để gì mà nhầm hoài, tôi là tôi... rất
thích bông hồng đó...ai mà làm từng cánh hồng đẹp lắm.
Suy đi xét lại thì tôi thấy chuyện này thật mơ hồ, có cái gì đó không thật...
Vì là không thật nên tôi quyết định... lấy cái bông giả đó...sợ nhầm thật, người ta biết được người ta đòi lại bông thì khốn.
Á!!
Một cái nhéo má vừa xảy ra...trên mặt tôi, phá tan biết bao nhiêu là hồi tưởng...
Tôi liếc rồi cầm thước chém vài phát vào thằng ngồi cạnh.
Hắn cười cười né rất nham nhở.
- Mặt mày còn đau không?_Khi tôi cào lại phần tóc vì đánh nhau thì hắn hỏi.
Tôi khinh-khinh-khinh.
Thằng nào hôm qua còn không nói với tôi lời nào mà.
- Tao nhớ có thằng nào hôm qua bị câm.
Tôi vừa mang kính vừa nhìn hắn bằng nửa con mắt.
- Tao im lặng chơi vậy thôi, mà không ngờ có đứa lại chịu không được_nói xong còn hehe như con be, gớm.
- Xí.
- Này hỏi thật đó còn đau không?
Tôi phải nói sao đây
nhở, vì tôi chỉ muốn tát cho hắn vài cái thôi hà, thế mặt tôi bầm cho
vui à. Dù biết hắn hỏi thừa nhưng tôi vẫn đáp:
- Tao bị vậy mày vui lắm chứ gì?
Tôi lại liếc hắn lần nữa cho bỏ ghét.
- Hớ...
Tôi giật mình bởi người
tôi đột nhiên nghiêng về một phía. Từng nhịp thở từ bên trái phả vào
tai tôi, một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng. Tim tôi khẽ rung khi nghe
câu nói: “không vui chút nào, đừng để bị đánh nữa“.
Gì thế?
Hắn...như vậy...là sao...
Có phải là lớp trưởng khi tôi vừa vào lớp mới đã gây chuyện với tôi, bắt
tôi làm bài tập mỗi khi 15" đầu giờ (giờ thì thỉnh thoảng thôi), so
chiều cao với tôi rồi lại cười khoái chí, nói móc tôi đủ điều dù nói tào lao...
Tôi tự nhiên thấy người trước mặt sao khác quá, đẹp trai quá!
Không! Tôi không có mê trai đâu, không có.
Ách! Không được nghĩ lung tung hắn nói xạo thôi, chắc đang cười thầm trong bụng cũng nên...
dù nói vậy nhưng...tim tôi đập hơi nhanh...
Quái gì thế!
Chắc là do thanh âm nhỏ quá sát vào tai nên tim tôi đập nhanh phải không?
Hay là do ảnh hưởng cuộc tình của anh 2, vài cuốn truyện ngôn tình nên cảm giác bậy bạ?
Chắc vậy rồi, nhưng sao mãi chưa hết. Vào lớp tôi vẫn ngơ ngơ, chốc lại quay qua lớp trưởng, xin lỗi chứ tôi cũng không biết tôi quay qua đó làm
gì...
- Nhìn gì?_hắn thình lình quay qua nhăn mặt cười cười với tôi.
Tôi vì bị bắt quả tang soi mặt người ta nên rất lúng túng-một hành động tôi chưa bao giờ gặp phải...trước hắn.
- Tao...tao...tao nóng.
Một câu nói thật chẳng liên quan. Nhưng nóng thật mà, tôi thả tóc đó.
Hắn cười toe rồi xoa đầu tôi, rồi lại thì thầm: “Hân hâm“.
Hắn hình như biết tim tôi bị “phản ứng mạnh” khi hắn ghé sát tai hay sao mà, đó nó lại đập nhanh rồi...
Tôi đâu có bị dò bài...
Chuyện bình thường, không sao...không sao...
- Hân. Lên bảng em.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Tiếng kêu nghe thật vui tai...vừa nghĩ đến dò bài thì bị dò liền. Tôi thật là rất có tiềm năng nói trước được tương lai.
Tôi vừa bước vừa xem lại vở ghi văn...
- Đọc sao rung vậy em?
- Dạ?...dạ.
Tôi do bị ảnh hưởng của“cảnh tượng xưa nay chưa từng có” mới nãy, cùng tâm lí dò bài muôn thuở
nên giọng nói hơi rung, chắc cô nghe được.
- Hát trước bao nhiêu người thì không sao nhưng sao giờ lúng túng vậy em?_cô lại trêu tôi.
Cả lớp cười rộ.
Tôi cười trừ.
Nhưng cô không tha lại tấn công, đến giờ của cô rồi:
- Hay không tự tin về mình.
Lại nữa, cô đang nói đi đâu vậy cô.
Tôi sợ hãi để tóc che che mặt.
- Cô nói cho nghe này,
tự tin lên. Gương mặt thì trắng hồng này,mũi thì cao, tóc thì đen mượt
chấm ngang lưng, tóc mái ngang trán cùng kính gọng đen này, rất hợp với
khuôn mặt. Xinh thế mà.
Cám ơn cô không bêu những cái xấu của em. Nhưng được cô moi mấy cái đẹp thầm lặng ra làm tôi rất chi là...sướng.
Thế là tôi toe toét.
- Đó, lúm đồng tiền sâu thế mà, mặt xinh thế mà, phải không... Nguyên Anh.
Hả????? Sao lại hỏi hắn chứ.
- Đúng đó cô, rất xinh.
- Ồ ồ....
Lớp ồ lên rồi lại cười rộ.
Không phải là lần đầu
tiên cô trêu (cô rất hay lấy hắn ra làm trò tiêu khiển lắm) nhưng hôm
nay lại có tôi. Mà khi nào bị cô trêu “phải không Nguyên Anh” thì hắn sẽ nói một câu muôn thuở: “cần phải xem lại”.
Lần này tự dưng nói vậy làm tôi...
- Hân đỏ mặt kìa cô.
Không, không phải.
Cuối cùng thì tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ trong gian nan vất vả.
Không biết kiểm tra bài hay kiểm tra ngoại hình tôi nữa.