Đảo mắt lại qua hai tháng. Bởi vì thân là nam nhân mang thai, Nhan Như Khuynh nôn oẹ thật sự nghiêm trọng, đã mang thai năm tháng, lại vẫn không thể ăn nhiều lắm đồ vật này nọ. Từ nhỏ đã được nuông chiều, cho dù vào cung cũng không phải chịu khổ sở quá nên y lập tức liền gầy rất nhiều, cũng đem Sở Thành đau lòng đến mỗi ngày đều đen mặt, trong triều đại thần đều đoán là vị thần tử kia chọc giận mặt rồng.

Lúc này, Nhan Như Khuynh đang ngồi ở ngự hoa viên thưởng hoa tại Thấm Hương đình, uống nước ô mai ướp lạnh, Lăng Yên ở một bên cầm cây quạt, ngày nóng đối với người mang thai như y thật khó khăn, đã làm cho Nhan Như Khuynh nhận hết tra tấn.

Trong tay đang cầm thi tập lại lật qua một tờ, Nhan Như Khuynh nét mặt tái nhợt, lấy thủ quyên (khăn tay thêu hoa) lau mồ hôi, Sở Thành vì có chuyện quan trọng nên đi ngự thư phòng, nghĩ đến bộ dáng phụng phịu khi hắn không cam lòng rời đi, Nhan Như Khuynh không khỏi mỉm cười.

Lăng Yên nhìn thấy y như vậy, mở miệng nói: “Phu nhân thật sự là hảo phúc khí, có thể được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, lại hoài thái tử…”

“Ngươi, nha đầu kia, như thế nào nói hưu nói vượn! Hoàng Thượng còn chưa quyết định chọn người nào làm thái tử, sao không biết liêm sỉ như vậy, nói lầm bầm, thật là nô tài không biết phép tắc!” Đột nhiên một thanh âm xuất hiện, Lăng Yên nhìn lại, nguyên lai là Vân phi cùng mẫu thân nàng đang đứng bên cạnh, ở tập trung nhìn vào, cách đó không xa, cũng chính là Vân phi đồng dạng hoài thai năm tháng.

Lăng Yên nghe được ngôn ngữ của Từ mẫu không cung kính như thế, không khỏi tức giận, sau đó quay đầu lại nhìn Nhan Như Khuynh liếc mắt một cái, thấy Nhan Như Khuynh vẫn đang bình tĩnh bất động dung nhan, liền chỉ có thể cố nén xuống dưới, hừ mạnh một tiếng.

Lúc này Vân phi đã đi lên Thấm Hương đình, Từ mẫu lại mở miệng quát: “Làm càn! Nhìn thấy Vân phi nương nương nhưng lại không thi lễ!? Các ngươi phản rồi.” Lăng Yên cười nhạo một tiếng, sau đó qua loa hướng về phía Vân phi thi lễ, mà Nhan Như Khuynh như cũ bất động, lại bưng lên nước ô mai uống một ngụm.

Nhan Như Khuynh nghĩ đến, thật sự là sa đọa, không thể tưởng được chính mình thế nhưng có một ngày lại lưu lạc đến nông nỗi cùng nữ nhân tranh giành tình nhân, thật sự là thất bại. Nghĩ vậy, y lắc đầu, trong lòng thầm mắng Sở Thành một câu.

Thấy Nhan Như Khuynh hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của Vân phi, Từ mẫu tức giận mặt đều đỏ, đang muốn mở miệng mắng, Vân phi chỉ cần một ánh mắt liền ngăn nàng lại, tự mình đi đến ghế đá ngồi xuống.

“Nhan tỷ tỷ, nga, bản cung ỷ vào so với tỷ tỷ tuổi tác có chút trẻ hơn, gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, được không?” Vân phi vững vàng, trên mặt lộ ra một nụ cười, đối Nhan Như Khuynh nói.

Nhan Như Khuynh nhíu mày, từ chối cho ý kiến, ánh mắt vẫn không ly khai bản thi tập kia.

Thấy tình hình như vậy, Từ mẫu mắng: “Nương nương đang hỏi, ngươi sao không nói gì.” Đối với Từ mẫu đang mắng, Lăng Yên cực kỳ bất mãn, nhưng mà nàng cũng biết Nhan Như Khuynh có thái độ làm người cao ngạo, như là khinh thường chuyện như vậy, âm thầm nhẫn nại xuống dưới. Đem sắc mặt Lăng Yên xem ở trong mắt, Nhan Như Khuynh nói, “Ta đây là lấy bất biến ứng với vạn biến”, y làm không ra cùng nữ nhân tranh thủ loại chuyện tình cảm này.

Vân phi trong mắt cũng có bất mãn, cũng không biểu lộ ra, vừa cười mở miệng nói: “Kia, bản cung coi như tỷ tỷ cam chịu “. Sau đó nàng hướng Từ mẫu nháy mắt, “Gia huynh ngày hôm trước đi Nam Hải trở về, vì bản cung mang về một loại vật liệu may mặc, dùng trong mùa hè cực hữu hiệu, bản cung nghe nói tỷ tỷ sợ nóng, mang theo riêng một lại đây, cấp tỷ tỷ làm chút xiêm y mùa hè, coi như là cùng tỷ tỷ liên lạc cảm tình.”

Nghe được là có thể giải nhiệt ngày hè gì đó, Nhan Như Khuynh giương mắt nhìn một chút cái túi trong tay Từ mẫu, gật gật đầu làm cho Lăng Yên nhận lấy, sau đó nói: “Cám ơn nương nương” Thấy Nhan Như Khuynh không chút khách khí mà nhận lấy đồ vật này nọ, lại ngay cả một chút biểu tình cũng không chịu cấp cho nàng, Vân phi có chút chán nản, bưng lên Bích Loa Xuân trên bàn uống một ngụm.

“Bản cung nghe nói, tỷ tỷ theo Hoàng Thượng từ lúc ba tuổi, liền đi theo bên người hoàng thượng, đến nay cũng mười bốn năm có thừa, bản cung hôm nay xem ra, tỷ tỷ thật đúng là có thuật dưỡng nhan a.” Nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Nhan Như Khuynh, Vân phi mở miệng châm chọc.

“Đâu có.” Giương mắt nhìn nhìn trên mặt Vân phi bôi son phấn, y lộ ra một nụ cười khinh miệt.

“Ngươi!” Vân phi áp chế lửa giận lại dễ dàng bị khơi mào, nàng nheo lại mắt, lại giấu không được một tia oán độc kia chợt lóe rồi biến mất. Từ sau khi Hoàng Thượng lâm hạnh Nhan phu nhân này, không thấy bỏ qua nàng kia, không ngừng như vậy, trừ bỏ nàng, Hoàng Thượng không còn đi thị tẩm trong cung, hiện giờ trong hậu cung rộng lớn này chỉ lại còn lại nàng cùng này Nhan phu nhân.

Mà gần nửa năm qua, Hoàng Thượng lại là độc sủng Nhan phu nhân này, Vân phi trong lòng bắt đầu nẩy mầm muốn giết hài nhi kia. Nàng từng cùng Thái hậu nương nương nói qua việc này, nhưng mà Thái hậu nương nương nhưng lại chính là cười cười nói một câu theo ý Thành nhi, sau đó cũng chỉ là khuyên nàng phóng khoáng tâm tư cùng Nhan Như Khuynh hảo hảo ở chung, hoàn toàn không có ý trừng trị hồ ly hoặc nhân này.

“Nghe nói tỷ tỷ sau khi hoài thai vẫn không tốt lắm, đây là long loại của Hoàng Thượng, ngươi cần phải cẩn thận a.”

Nhan Như Khuynh còn không có mở miệng, xa xa chợt nghe đến thanh âm Lộ tổng quản: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Sở Thành đã thay y phục hàng ngày đang sải bước đi lên Thấm Hương đình, đem Nhan Như Khuynh ôm vào trong ngực, sau đó hướng Vân phi bọn họ nói: “Miễn lễ.”

Sở Thành cầm tay Nhan Như Khuynh, nhìn y đang nhìn thư tịch gì, vừa cười hôn vành tai y, sau đó dường như lơ đãng hỏi: “Vân phi, ngươi ở trong này làm cái gì?”

“Nô tì nhàn đến vô sự, liền đến xem Nhan tỷ tỷ, cùng tỷ tỷ trò chuyện. Hoàng Thượng…” Thấy hoàng đế cùng Nhan Như Khuynh bộ dáng thân cận, Vân phi trong mắt hiện lên đau đớn cùng oán hận.

Không đợi Vân phi nói xong, Sở Thành cười một tiếng: “Nhan tỷ tỷ? Khuynh nhi, ngươi khi nào thì thành tỷ tỷ?”

Cảm giác móng vuốt sói hạnh kiểm xấu của Sở Thành đang xoa đùi chính mình, Nhan Như Khuynh âm thầm trở mình xem thường, nói: “Ta như thế nào biết.”

Từ mẫu đứng bên cạnh kinh ngạc thấy Nhan Như Khuynh đang nói chuyện bất kính, hoàng đế nhưng lại không lộ ra chút hờn giận, ngược lại cười đến, cười đến...... thực *** loạn. (Tâm nhi: Đấy, có phải mình ta thấy Sở Thành ngươi thật vô sỉ đâu, phải không Khuynh ca? Khuynh ca: ( _ _///) Sở Thành: *nói lầm bầm* *cầm chiếu thư* hình như dạo này thiên lao hơi vắng khách nhỉ?) Ai u, này thật đúng là thiếu niên thiên tử kia không giận tự uy không?

Vân phi đang muốn mở miệng nói, Sở Thành khoát tay chặn lại: “Vân phi đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn cho khỏe, người tới, dìu Vân phi nương nương hồi cung”. Nói xong, liền cúi đầu đùa giỡn với Nhan Như Khuynh.

Nghe vậy, sắc mặt Vân phi trắng nhợt, lại không muốn mất mặt ở trước mặt Nhan Như Khuynh, chỉ phải đoan trang thi lễ, xoay người cao ngạo rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play